Bạn đang đọc Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ: Chương 132: Nợ Quá Nhiều
Cô nuốt nước miếng mãnh liệt, anh muốn ngả bài? Anh muốn nói cho cô biết mọi chuyện về Mạc thiếu gia? Cô nín thở mong đợi động tác kế tiếp của anh.
Dưới mặt nạ đôi mắt màu đen như mực lóe sáng, vẻ mặt cô nhìn không hiểu, rốt cuộc anh muốn nói gì?
Cảm giác ngón tay bị anh dùng sức nắm chặt hơn, nhịp tim cô đột nhiên gia tốc, mỗi một động tác của anh đều làm cô hít thở không thông.
Anh nghiêng đầu, hôn vào đầu ngón tay của cô, môi nóng bỏng đặt trên mu bàn tay cô, giọng khàn khàn trầm thấp từ kẽ răng tràn ra:
– Tôi. . . . . . muốn . . . . .
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, còn cô trợn tròn mắt nhìn anh, anh sao vậy?
Bốn mắt nhìn nhau, điện quang nảy đá lửa cọ sát ra tia lửa mập mờ không rõ, đang lúc anh muốn nói ra sự thật, không biết là điện thoại của ai đột ngột vang lên, trong nháy mắt phá vỡ không khí bên trong xe. diễn *đàn lê*quý đôn Tầm mắt của anh nhìn về phía điện thoại lóe sáng trong tay cô, từ từ buông lỏng tay ra.
Diệc Tâm Đồng hồi hồn, tinh thần có chút không tập trung mà liếc nhìn hiển thị gọi tới, sau đó nhẹ giọng hỏi:
– Phi Ưng, có chuyện gì sao?
– Trễ như thế đi đâu? Phòng em không có ai, anh lo lắng em gặp chuyện không may, cho nên mới gọi điện thoại cho em! – Giờ phút này Phi Ưng đang đứng ở phòng của cô. Anh vốn muốn tới đây xem cô ngủ chưa, kết quả đẩy cửa ra phát hiện bên trong lại không có người.
Diệc Tâm Đồng liếc nhìn người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô sắc mặt có phần âm u, chột dạ nói:
– Vừa nãy ăn quá nhiều rồi, dạ dày em có chút không tiêu hóa, em đang ở tiệm thuốc mua thuốc dạ dày.
– Thật sao? Tiệm thuốc nào, anh đi đón em!
– Ở. . . . . . – Đầu của cô chợt lóe lên ý tưởng, chợt nhớ lại vừa rồi xe đi qua một tiệm thuốc, cô bật thốt lên, nói tên tiệm thuốc cho anh.
– Được, bây giờ anh lái xe đi đón em, em ở trước cửa tiệm thuốc chờ anh!
– Vâng! – Diệc Tâm Đồng cúp điện thoại, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu ánh mắt đối diện ánh mắt mắt như chim ưng tĩnh mịch của anh, chỉ chỉ phía sau xe – Làm phiền đưa tôi đến tiệm thuốc kia!
Tầm mắt nóng rực của anh khóa mặt của cô lại, làm ặt của cô nóng lên một hồi, không hiểu anh đang nhìn cái gì, đang suy nghĩ gì? Ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt của cô, làm cô có chút gấp rút lo lắng.
Thấy anh hồi lâu không có phản ứng, cô không nhịn được phá vỡ không khí lúng túng:
– Cái đó. . . . . . có thể. . . . . . Á!
Anh đột nhiên đạp một cước lên chân ga, xe ngoài ý muốn khởi động, còn cô thiếu chút nữa ngã ra, may mắn cô kịp thời nắm cửa xe. Trái tim phù phù nhảy loạn, cô nghiêng đầu nhìn gò má vô cùng lạnh lẽo của anh, có phần không hiểu cau mày, anh sao thế?
– Két. . . . . . – Xe ma sát mặt đất sinh ra tia lửa lớn, sau đó cua một cái cực đẹp, ổn định dừng ở cửa tiệm thuốc.
– Xuống xe! – Trong môi mỏng của anh phun ra hai chữ, nhẹ giống như lông vũ, lại làm cho cô cảm thấy nặng trịch.
– Đi xuống! – Anh gần như là không kiên nhẫn nhiều lắm lần nữa kêu lên.
Cô lại không dám ở lại, đẩy cửa xe ra, sau đó đứng ở bên ngoài cửa xe, giúp anh đóng cửa lại, không nhịn được len lén nhìn anh một cái. Mà anh để cho cô thấy một gò má và môi mím chặt, ngón tay thon dài nắm chặt tay lái, nhẹ nhàng xoa, xe lái đi thật nhanh từ trước mặt cô.
Cô đi về phía trước mấy bước, tận mắt nhìn xe biến mất ở trước mặt cô. Cô mềm nhũn hai chân, thiếu chút nữa ngã xuống.
Mà cùng lúc đó, một chiếc xe đúng lúc dừng ỡ trước mặt cô, cửa sổ xe bị hạ xuống, một gương mặt tràn đầyhơi thở phái nam nhìn cô kêu lên:” Đồng Đồng, lên xe!”
Diệc Tâm Đồng nhớ tới cô còn chưa mua thuốc dạ dày, có chút chần chừ lo lắng nhìn anh: “ Em không mua được nhãn hiệu thuốc dạ dày em muốn…”
Anh cau mày nói: “ Vậy anh cùng em đến bệnh viện mua!”
Dean nhìn xuyên qua kính phía sau xe, khi thấy người phụ nữ đó lên xe người đàn ông kia, khóe miệng không tự chủ nâng lên, tay lái xoay, tăng tốc độ xe, cho đến khi kính phía sau xe không nhìn thấy được chiếc xe chướng mắt kia.
Điện thoại bị anh ném vào chỗ ngồi phí sau xe đột nhiên vang lên, anh nhét máy trợ thình vào trong lỗ tai, không nhịn được hỏi: “ Chuyện gì?”
“ Dean, bây giờ cậu ở đâu?”
“ Bên ngoài!”
“Dean bay giờ không cần phải về chỗ ở, nơi đó không an toàn nữa. Thuộc hạ của Arno đang ở đó bố trí kế hoạch mai phục,tôi và Coral giờ sẽ đi tìm cậu!” Tote đang cùng Coral từ quán trọ đi ra, sau đó lên một chiếc xe hơi màu đen.
Nghe vậy, sắc mặt Dean thay đổi mạnh, tháo tai nghe ra một cái,quay đầu xe, một cước đạp lên chân ga, đáng chết! Cô gái và người đàn ông kia đang cùng trở về quán trọ rồi.
“ Này này… Dean?” Tote liếc nhìn điện thoại bất thình lình tắt ngủm, lo lắng nói với Coral “ Không được, nhất định Dean quay lại tìm cô gái kia, chúng ta phải tới trước Dean dẫn họ đi.”
“ Được, chúng ta xuống xe đến quán trọ một chuyến!”
Quả nhiên ngoài cửa phòng của bọn họ có mấy người áo đen đứng, không cần nhìn cũng biết là thuộc hạ của Arno. Họ rút súng ở bên hông ra, quyết định tùy cơ ứng biến.
Mà Diệc Tâm Đồng vì đi với Phi Ưng đến bệnh viện mua thuốc, cũng không trở về chỗ ở.
Khi Dean chạy tới quán trọ thì nhìn thấy được xe của Tote ở vị trí cữa ra vào còn cả xe những người đó, một lòng anh nhấc lên cao vút.
“ Làm sao vậy?” Coral lo lắng nhìn mấy người áo đen phía trước mặt. Lo lắng hỏi: “ Trước nhìn một chút.” Trán Tote theo đó rịn mồ hôi, đưa tay lau mồ hôi một cái, đều cảm thấy rất khẩn trương như nhau. “Tôi đi dụ chúng ra, cô nhân cơ hội đi vào dẫn người đi.”
“ Nhưng…” Cô không yen6t âm nhìn anh ta một cái, đưa tay giữ chặt cánh tay của anh ta, lắc đầu, “ Quá nguy hiểm, bọn chúng nhiều người ,một mình anh sẽ xảy ra chuyện!”
Dean vào thang máy, gấp gáp bấm số điện thoại Diệc Tâm Đồng , nhưng bên đầu kia điện thoại truyền đến không tín hiệu. Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, sợ cô đã bị người của đối phương bắt đi, anh mãnh liệt bấm nút mở cữa thang máy.
Vừa ra cửa thang máy, bước chân cự c kỳ cẩn thận đi tới phía sau bọn họ,trầm giọng hỏi: “ Có thấy Diệc Tâm Đồng và người đàn ông kia đi vào hay không?”
“ Không có, nhưng hình như có một giọng nữ…” Lời của Tote còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng thét chói tai, nhịp tim Dean đột nhiên tăng nhanh, làm bộ muốn xông vào lại bị Coral đưa tay kéo cánh tay lại, “ Dean, bây giờ không phải là lúc kích động.”
“ Buông tay!” Ánh mắt sắc bén của anh bắn về phía bàn tay trên cánh tay, cau mày lên,
“ Dean, tôi đi dụ bọn chúng!” Tote móc ra một quả đạn khói từ trong ngực, ném qua mấy người ngoài cửa.
Ai?
Đạn khói đột nhiên nổ tung, mấy người vốn giữ ở ngoài cửa toàn bộ ngã xuống đất. Nghe được tiếng vang, người trông trong phòng đều cảnh giác dựng lỗ tai lên, đưa tay kéo tóc một cô gái qua, lôi cô từ miệng cửa sổ nhảy xuống.
“ Á!” Quan Hi kinh hãi hét chói tai ra tiếng, vài tên thuộc ha ở lại, toàn bộ rút súng nhích lại gần phía cửa.
Nhìn thấy súng lửa sẽ hết sức căng thẳng, Dean nhạy bén nghe được cữa thang máy sau lưng mở cửa, quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Diệc Tâm Đồng và Phi Ưng từ thang máy đi ra.
Anh cau mày kêu lên: “Rút lui!”
Tote và Coral không hiểu quay đầu lại liếc nhìn, mới phát hiện người họ muốn tìm lại đang đứng ở phía sau bọn họ, vội lui về phía sau.
Diệc Tâm Đồng không ngờ hơn nửa đêm tất cả mọi người không ngủ, đứng ở bên ngoài làm cái gì? Cô đang chuẩn bị nói ra nghi ngờ trong lòng mình,cảm giác bả vai căng chặt, đĩnh đầu truyền tới âm thanh của anh: “ Đi, nơi này không an toàn rồi!”
Cô kinh ngạc nhìn vào anh, thốt ra một câu : “Xảy ra chuyên gì?”
Trên mặt Phi Ưng thoáng qua một tia kinh ngạc, trong mắt tràn đầy địch ý, nhìn trên bả vai của Diệc Tâm Đồng nhiều hơn một cái tay, cau mày nói: “ Là anh?”
Dean không rãnh giải thích với cô, chỉ cau mày nói: “ Đi ra ngoài trước rồi nói!”
“ Nhưng … Hi… cô ấy vẫn còn ở bên trong!” cô giãy giụa đẩy tay anh ra, đi về phía trước một bước, lại bị anh bắt ở lại
Phi Ưng nói với cô: “ Anh đi tìm cô gái kia,các người đi trước!”
“ Phi Ưng…” Diệc Tâm Đồng không ngờ anh sẽ nói như vậy, cô không yên tâm nói: “ Một mình anh có thể không?”
Phi Ưng nhếch môi cười nói: “ Yên tâm, anh sẽ dẫn cô ấy an toàn đến bên cạnh em!”
Dean nhìn thấy lo lắng của cô trong mắt, căn dặn thuộc hạ mình: “ Tote, Coral, hai người ở lại trợ giúp anh ta!”
“ Dạ! “ Hai người thuộc hạ trăm miệng một lời đáp lại.
Diệc Tâm Đồng còn muốn nói điều gì, lại bị Dean giữ chặt bả vai, kéo vào thang máy.
“ Anh buông tôi ra, sao anh có thể ích kỷ như vậy, tôi không muốn bỏ đi.” Cô dùng sức hất tay của anh ra, mặt căm hận nhìn anh chằm chằm.
Anh đến gần cô,đè cơ thể cô lên trên vách tường, giọng tức giận từ trong mũi phun ra, hừ lạnh nói: “ Tôi ích kỷ? Cô cảm thấy cô ở lại có thể đến giúp cái gì?” Diệc Tâm Đồn đừng phô trương.”
“ Ít nhất tôi không sợ chết, bọn họ là bạn tốt của tôi, tôi không muốn bỏ bọn họ lại mặc kệ! Anh buông tôi ra, tôi muốn cùng bọn họ ở lại với nhau.” Cô tức giận cắn răng mà nói ra.
“ Đừng dại dột! Bọn họ là hỗn hắc đạo, sẽ bảo vệ mình, không cần cô lo lắng vô bổ!” Anh nhếch miệng, lạnh lẽo mỉa mai nói.
Cô không cam lòng nói: “ Cho dù tôi lo lắng vô bổ vậy thì thế nào, có quan hệ gì với anh. Tôi với anh chỉ là người xa lạ gặp mặt qua mấy lần mà thôi, anh dựa vào cái gì mà thay tôi quyết định? Anh không cảm thấy bay giờ hành vi của anh rất buồn cười hả? Anh lấy thân phận gì mà quản tôi? Ngài Dean?”
Lời của cô hoàn toàn chọc giận anh. Cô lại dam nói bọn họ là người xa lạ, sức lực giữ trên vai cô không ngừng tăng thêm, mặt của anh bởi vì tức giận mà có vẻ hơi dữ tợn và khó coi.
“ Rất tốt…” Anh đột nhiên buông lỏng tay ra, không để ý ý nguyện của cô kéo cô ra khỏi thang máy.
“ Anh buông tay! Đến cùng là anh muốn như thế nào?” Cô rống to.
Lại bị anh dùng lực nhét vào trong xe, sau đó cửa xe bị sập lại, anh ngồi vào theo trong xe.
Cô gấp gáp đảo quanh trong xe, đôi tay dùng sức gõ cửa sổ xe thủy tinh, hét lớn: “Thả tôi ra ngoài! Dean, tôi muốn đi tìm họ, họ không thể có chuyện! Cầu xin anh để cho tôi đi ra ngoài!”
“ Cô đừng mơ tưởng ra ngoài, ngồi đàng hoàng cho tôi!”