Đọc truyện Sát Tinh Tướng Công – Chương 61Quyển 4 –
Editor : Quân
Sau khi nói xong chuyện trọng yếu, ta chống cằm nhìn Sở Hoa Phong ngồi trước mặt đang nhẹ nhàng lay động chiết phiến.
“Đại ca. ”
“Ừ ? ”
“Huynh cùng Phạm Nhược Khương … quan hệ rất tốt ? ”
Hắn không nhanh không chậm uống một ngụm trà. “Không tệ. ”
“ ‘Không tệ’ ? ” Ta nghiêng đầu : “Muội từng thấy hai người cùng nhau ăn cơm nha. Hơn nữa lúc ấy nàng ta đang khóc, huynh thì an ủi nàng ta. ”
“Ưm … khụ, khụ, khụ …” Hắn uống có ngụm trà mà sặc khụ đến đỏ cả mặt như tôm hấp. “Tiểu muội, muội …”
“Chẳng lẽ …” Chột dạ ! Nhất định là chột dạ ! “Chẳng lẽ đại ca thích nàng ấy ? ”
“…” Gian nan nuốt xuống ngụm nước trà, Sở Hoa Phong thở phào nhẹ nhõm. “Ta cũng không có nói vậy. ”
“Vậy huynh khẩn trương cái gì ? ”
“Ta chỉ cảm thấy muội mà không đi làm mật thám thì thật sự là đáng tiếc. ”
“Xác thực, muội cũng thấy thế. ” Ta lập tức cười tủm tỉm, gật đầu.
Một ánh mắt bất đắc dĩ phiên lại đây. “Muội đúng là hết thuốc chữa. ”
“Nói đi, đại ca. ” Ta quấn chặt lấy hắn, không lấy được thông tin quyết không bỏ qua. “Huynh cùng nàng ấy rốt cuộc là thế nào ? ”
“Chẳng thế nào cả, chỉ là bằng hữu bình thường thôi. ” – Hắn nhún vai – “Mà nếu không phải vì muội, ta đã chẳng tự đi tìm phiền toái. ”
“Hả ? Vì muội ? ” Liên quan gì đến ta ?
Ánh mắt hắn nhìn ta như muốn nói ‘Ngốc ! ‘.
“Không phải lúc đầu Phạm tiểu thư có ý với muội phu sao ? ”
“Đúng là thế. ”
“Vậy muội nghĩ đi, muội và muội phu thành thân với nhau, người ta sẽ chịu đả kích đến mức nào …”
“Chuyện này thì liên quan gì đến huynh ? ” – Ta khó hiểu.
“Làm ơn đi tiểu muội, ta thành thế này còn không phải đều là vì muội sao ? ” Cười khổ một tiếng. “Ai bảo muội giả làm nam trang giống ta quá làm gì ? ”
“Không, có chỗ không giống. ”
“Chỗ nào ? ”
“Chiều cao. ” – Ta thành thật đáp.
“… Nếu muội có thể đột nhiên làm mình cao lên sáu tấc thì mới gọi là kinh thế hãi tục. ” Sở Hoa Phong khóe miệng run rẩy.
“…” Ta bĩu môi : “Thế mới nói, Phạm Nhược Khương cũng thật ngu ngốc, khác biệt rõ ràng như vậy mà không nhận ra. ”
VTa thấy tình cảm nàng ấy dành cho muội phu cũng rất đậm sâu. ” – Hắn than thở – “Từ lúc nhìn thấy một màn diễn kia của bọn muội, nàng vẫn luôn không tin, liều mạng tìm gặp muội để hỏi cho rõ ràng. ”
“Hỏi rõ ràng rồi thì thế nào ? ” – Ta bất mãn nói thầm – “Dù sao thì Diêm Sâm cũng không thích nàng ta. ”
“Tiểu muội … muội thật nhẫn tâm. ”
“Ai cần huynh lo. ” Vừa nghe đến chuyện ‘gừng tươi’ vẫn chưa từ bỏ ý định với Diêm Sâm, lòng ta lại thấy khó chịu.
“Sốt ruột rồi chứ gì ? ” Dường như nhìn ra ta đang buồn bực, Sở Hoa Phong có vẻ rất vui, giọng nói cũng ngập ý cười : “Tình yêu nam nữ ấy mà, vốn đã chẳng có đạo lý gì cả. Huống chi muội phu lại nhã nhặn tuấn dật như thế, đương nhiên sẽ khiến cô nương nhà người ta khó tránh khỏi mơ mộng một phen. Khổng lão phu tử nói rất đúng : ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’. Đương nhiên, điều ngược lại cũng không sai. ”
“Đại ca, muội nghe huynh nói mà thấy thật chướng tai. ” So với mọi người thì Khổng Tử là người sợ nữ nhân khó dưỡng nhất.
“À … Nói nhầm, nói nhầm. ” Lấy quạt che miệng, hắn ngượng ngùng cười cười, cuống quít nói sang chuyện khác. “Về chuyện muội thấy ngày đó, chẳng qua là ta tình cờ gặp nàng ở trên đường, thấy nàng có vẻ khổ sở nên mới khai thông giúp nàng thôi. Muội đã hiểu chưa ? ”
“Hiểu ! Hiểu hết rồi ~ ! ” Ta kéo dài giọng. “Đại ca, huynh tính khi nào sẽ về nhà ? ” Mẹ đã về được hơn nửa tháng rồi.
“Ta tạm thời chưa muốn về. ” Hắn đáp rất rõ ràng.
“Vì sao ? ”
“Dù sao cũng còn phải chạy đi chạy lại nhiều, cần gì phải làm điều thừa thãi ? ”
“…” Nháy mắt mấy cái, ta lộ ra nụ cười rằng ‘ta đây đã hiểu’.
o0o
Mang theo tâm tình kích động từ bên ngoài trở lại phủ đã là lúc chạng vạng.
Ôm cái bụng đang kêu đói thầm thì, ta đi từ tiền viện đến hậu viện cũng không thấy bóng Ngọc Nương cùng Bạch thúc đâu, chắc là lại chạy tới sơn trang thăm hỏi Bạch Tinh tỷ. Ta thở dài một tiếng, buồn lòng đi vào phòng bếp.
Thật là, có cháu ngoại một cái là dẹp hết mọi công tác sang một bên, đạo lý gì đây a !
“Ồ ? ” Thấy người nào đó ngồi ngay ngắn bên bàn uống trà, ta thập phần kinh ngạc : “Chàng đã về rồi ! ” Không phải nói sẽ ở trong cung đến khuya sao ?
Diêm Sâm buông chén trà trong tay, khóe môi khẽ nhếch. “Sự tình đều xử lý xong rồi nên muốn trở về nhìn xem nàng thế nào. ”
“Ta .. ta có gì đẹp mà xem …” Cúi đầu than thở một câu, ta cuống quít xoay người đi, sợ hắn thấy được mình đang vì câu nói của hắn mà mặt đỏ tai hồng. Ông trời ơi, người này có phải đã tu luyện thành yêu tinh câu hồn rồi hay không , sao một câu nói vô cùng đơn giản của hắn mà cũng có thể khiến ta thất thường đến tim đập gia tốc thế này ?
Hít sâu một hơi, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
“À … chàng … chàng đã ăn cơm chưa ? ” Thật vất vả mới nặn ra một nụ cười không giống cười, ta thân thủ đẩy hắn ra bên ngoài. “Để ta nấu cơm, chàng về phòng chờ đi …”
Hắn nắm lấy tay ta, thản nhiên đáp : “Ta không muốn về, mà muốn ở đây nhìn nàng. ”
Không tự giác giơ tay lên sờ mặt, có dính cái gì kỳ quái sao ? “Ta cũng đâu có chạy, chàng nhìn ta làm gì ? ”
“…” Diêm Sâm cười nhợt nhạt, không đáp mà nói : “Cả đêm nay đừng rời khỏi ta, được không ? ”
Khuôn mặt vừa mới khôi phục lại vẻ bình thường đã lại lần nữa sung huyết. Ta có chút bất mãn vặc lại hắn : “Cầu xin chàng đừng có nói vẻ ái muội như vậy có được không ? ” Tuy rằng từ lúc thành hôn đến nay chúng ta vẫn ở cùng một gian phòng, nhưng mà ta ngủ giường còn hắn nằm trường kỷ, mà ngày nào cũng là đốt đèn từ đêm đến sáng. Vốn là chuyện biết rõ trong lòng rồi, nhưng cứ khi nào nói ra miệng là lại thấy có chút kỳ quái.
Ý cười biến mất. Diêm Sâm rũ mắt xuống, không đáp mà kéo ta vào lòng, ôm chặt lấy.
“Gia …” Cho dù ngốc đến mức nào cũng có thể cảm nhận được sự khác thường của hắn, ta không khỏi đỡ lấy vai hắn, ngửa đầu lên hỏi : “Làm sao vậy ? ”
“Không sao cả. ” Hắn đáp rất thoải mái, cộng thêm nụ cười làm ta nhìn thế nào cũng thấy như muốn khóc. “Nàng nói ta có thể làm sao đây ? ”
“Chung quy vẫn cảm thấy chàng thật kỳ quái …”
“Không có gì kỳ quái cả. ”
“… Vậy sao ? ” – Ta nửa tin nửa ngờ – “Vậy vì sao trông chàng lại như là tâm trạng rất tệ ? ”
“Tâm trạng rất tệ ? ” – Hắn trầm ngâm – “Ừ, có một chút. ”
“Sao thế ? ”
“Bởi vì nàng. ”
“Ta ? ”
“Đúng vậy. ” Hắn gật đầu, nhìn không ra là thật hay chỉ là giả vờ. “ Bởi vì bụng ta rất đói, mà nàng thì lại ở bên ngoài chơi tận hứng mới trở về … Nàng nói xem, tâm trạng của ta có thể tốt được không ? ”
“…” Chuyện là như vậy sao ?
“Cho nên, nàng hẳn là phải tỏ ra biết điều đi chứ ? ”
… Quên đi, nể tình cái vẻ ‘bất bình thường’ của hắn bây giờ, tạm thời nhẫn nhịn vậy. “Ta đây làm món ‘nấm hương bách hợp’ chàng thích ăn nhất để chuộc lỗi có được không ? ”
“Còn cả ‘tử y ngọc trúc’ nữa. ”
“Được. ”
“Thêm cả ‘nhất tuyến khiêu’. ”
“Được. ”
“Còn có ‘lục sắc xuyến thiêu’. ”
“Được. ”
“ ‘Vạn gia hương’ cũng không tệ. ”
“… Được. ” Nhẫn nại nhẫn nại, vừa rồi còn thề trong lòng là sẽ đối tốt với hắn …
“Ta cũng rất muốn ăn ‘tảo Tây Hồ’ …”
“… Được. ”
“A, nếu có thêm ‘kim ngọc mãn đường’ nữa thì tốt …”
“… Họ Diêm tên Sâm kia, ngươi đừng có mà quá đáng !