Đọc truyện Sát Tinh Tướng Công – Chương 39Quyển 3 –
Editor: Quân
“Tam tiểu thư, chỗ này cô thêu sai rồi. Nếu thêu không đúng cách thì sẽ không đẹp đâu …”
“À … ừ … đã biết … A!”
“Tam tiểu thư, cô không sao chứ? Trời ạ .. chảy máu rồi …”
“Không sao! Không sao! Làm tiếp … Ái!”
“Tam tiểu thư …”
“Không sao, chỉ bị thương một chút thôi … Á!”
“Ta … hôm nay chúng ta thêu đến đây thôi được không? Để lần khác …”
“… Ai nha!”
“Vẫn là không thêu nữa …”
“Đáng chết, ta không tin là ta không thể … Ái đau!”
“…”
…
Tới khi cả mười đầu ngón tay đều chi chít vết kim đâm, tính nhẫn nại vốn đã ít tới mức đáng thương của ta gần như không còn.
“Hừ, đây đâu phải là bảo ta thêu, rõ ràng là kim đâm ta thì có. Chết tiệt!”
Ngoái đầu lại nhìn nha hoàn dạy ta thêu lúc này đang trố mắt ra nhìn, ta tức giận phất tay. “Đi xuống đi, hôm nay đến đây thôi.”
“… Dạ.” Nàng ngây ngẩn hết nửa ngày mới phản ứng lại, cuống quít lui ra ngoài.
Cơn tức vẫn còn chưa nguôi, ta đến bên bàn rót chén nước, đang định ngửa đầu lên uống thì …
“Tiểu muội!”
Phụt!!
Sở Hoa Phong khóe miệng run rẩy nhìn phần áo trước ngực ướt đẫm nước hơn phân nửa, một lúc sau mới miễn cưỡng bày ra biểu tình rằng mình không để ý lắm. “Không … không sao! Chẳng phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao, tiểu muội nếu thích phun nước thì cứ phun … Nhưng lần sau có thể báo trước để vi huynh chuẩn bị tâm lý cho tốt không?”
Liếc nhìn hắn với vẻ xem thường, ta xoay người ngồi dựa vào ghế bành, bắt chéo chân. “Tìm ta có chuyện gì?”
“Ừm … Tiểu muội, chân muội … Được rồi, phải vậy mới đúng. Còn thân người nữa, ngồi thẳng lên.” Hắn chỉ bảo ta điều chỉnh lại tư thế một phen rồi mới mỉm cười mỹ mãn. “Kỳ thật cũng không có gì, là mẹ bảo ta đến nói cho muội biết tối nay trưởng tôn Tùy gia mở tiệc ngắm trăng tròn, mời chúng ta qua dự. Vậy nên, phiền muội nhất định phải rửa mặt chải đầu cho thật đẹp vào, đừng để như lần trước …”
“Trời ạ …” Không đợi hắn nói xong ta đã bắt đầu ôm trán thở than. “Lại có người mời? Không thấy phiền sao, từ lúc ta về nhà đến giờ đã gần nửa năm rồi, ngươi thử tính xem chúng ta ăn tối ở nhà được mấy bữa?”
Sở Hoa Phong nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ: “Ta cũng không có cách nào a. Đây đều là những đối tác làm ăn của chúng ta, họ đã đưa thiếp mời đến tận cửa rồi, muội cũng không thể không nể tình hữu nghị.”
“Nói đi nói lại vẫn là nơi gian thương tụ tập lại với nhau.” – Ta căm giận nói – “Ta thà ở nhà ăn bánh bao cũng không muốn đến cái nơi sặc mùi tiền bạc như thế.”
“Muội nói vậy ta cũng không có ý kiến.” – Hắn cười hì hì ngồi xuống đối diện với ta – “Nhưng muội có thể thay tạm bằng bánh ngô được không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì hôm nay phòng bếp không chuẩn bị bánh bao, chì còn có ít bánh ngô từ hai ngày trước giờ đang được đặt ở một góc sáng sủa nào đó không được ai hỏi thăm … Hay là muội chờ ta tan tiệc rồi sẽ mang bánh bao về cho muội?”
“… Thôi bỏ đi, ta đành phải cố mà đến vậy.”
“Ừ, vậy mới là tiểu muội tốt của ta chứ … A! Đúng rồi, gần đây muội học nữ công gia chánh thế nào rồi? Hôm nay mẹ lại bảo ta tìm thêm vài người tới dạy muội.”
“Còn tìm nữa? Ta đã học tới mức muốn hộc máu rồi ngươi có biết không?”
“Ta có biết cũng vô dụng. Mẹ đã nói thân là một tiểu thư khuê các thì tất cả những tố chất mà một tiểu thư nên có muội đều phải học … Chơi cờ ư, muội đi chưa được ba nước đã thua, đánh chưa đầy ba hiệp đã thảm bại; Thư pháp ư, muội chỉ toàn làm mấy bài vè , đã thế lại còn chẳng có vần điệu gì cả; Vẽ thì … muội định gọi nó là gì vậy? Thật sự là rất xấu; Thêu thì …” Ánh mắt hắn nhìn thoáng qua đống đồ thêu chưa kịp thu dọn để ở trên bàn. “Xem ra cũng không khả quan hơn là bao … Cho nên đại ca đang nghĩ xem, đến tột cùng là muội có thể học được cái gì? Nghĩ tới nghĩ lui, ta đột nhiên nghĩ đến một thứ. Cái này rất tốt, học xong rồi còn có thể …”
“Ngừng, ngừng!” Ta có chút tức giận lườm cái tên đang lải nhải, rầy rà không ngừng kia. Vô số lần đã nói với hắn là phải biết điểm dừng, đừng có lắm lời cằn nhằn như bà lão khó tính, vậy mà mãi không chịu sửa. “Ngươi nói dài dòng như vậy, rốt cuộc là muốn ta học cái gì?”
“Muội chịu học?”
“Mẹ đã nói thì dù ta không muốn cũng không được. Nói mau, muốn ta học cái gì?”
“Bàn tính.”
“Bán tính?”
“Phải.” Hắn nghiêm túc gật đầu, lặp lại lần nữa. “Là bàn tính.”
Xoạch …
Lại đặt một quyển nữa lên chồng sổ sách cao ngất bên cạnh, ta vươn dài thắt lưng, ngáp một cái, mắt nhìn chằm chằm vào Sở Hoa Phong đang tươi cười đầy mặt đi vào phòng.
“Ai nha, tiểu muội đã tính xong hết rồi sao? Thật tốt quá, ta còn lo là sẽ không kịp … Muội giúp ca ca nhiều lắm nha!”
“Giúp ư?” Ta ngoài cười nhưng trong không cười hỏi lại.
“À … đúng, đúng” – Hắn chột dạ, chỉ đành cười gượng – “Không chỉ giúp ta, còn giúp cả mọi người nữa …”
Tươi cười càng thêm âm trầm. “Phải không?”
“Đương nhiên …”
“Đồ chết tiệt nhà ngươi.” – Ta tức giận chửi hắn một câu – “Ngươi rõ ràng là muốn tìm người tính toán sổ sách thay ngươi.”
“Ừm … muội nhìn ra rồi sao …”
“Ngươi nghĩ ta cũng ngốc như ngươi sao?” Đem cả chồng sổ sách đến bảo là muốn ta luyện tập, còn nói phải thẩm tra kĩ rồi ghi lại rõ ràng tất cả số liệu, chỉ có thằng ngu mới không nhận ra ý đồ của hắn là gì. Còn nói cái gì mà giúp ta phát huy tố chất tiềm ẩn … Tất cả đều là bịa đặt!
“Nhưng tiểu muội à,” – Sở Hoa Phong cười làm lành – “Khả năng tính toán của ngươi rất tốt nha, Lưu Bá chỉ nói có vài câu ngươi đã nắm vững toàn bộ rồi.”
“Đó là chuyện đương nhiên!” Nhớ ngày trước, từ hồi học tiểu học ta đã là đệ nhất cao thủ sử dụng bàn tính rồi.
“Vậy thì thế này đi,” – Hắn chợt nghiêm mặt – “Về sau nếu Lưu Bá xử lý sổ sách không hết thì sẽ giao cho muội …” Thấy sắc mặt của ta không tốt, hắn vội vàng bổ sung, “Đương nhiên, ta cũng sẽ tính tiền công cho muội, thấy thế nào?”
Ta liếc mắt xem thường. “Không muốn.”
“Vì sao?”
Ta xoa bóp cánh tay đã tê rần, vẻ mặt khinh thường đáp: “Cùng là trả tiền công, sao ngươi không tìm một người nào đó trong thành đến làm đi, cần gì phải làm phiền ta.”
“Tiểu muội, hai chuyện này sao có thể giống nhau được. Muội là người Sở gia, trong tương lai một phần sản nghiệp của Sở gia cũng sẽ là của muội. Nay việc buôn bán sự vụ bề bộn, chỉ có mình ta thì dù dốc hết sức cũng không quản lý tốt được. Nếu muội chịu giúp một tay, sau này một số việc ta có thể bàn giao toàn bộ cho muội. Như vậy không chỉ giảm bớt gánh nặng của ta, mà còn cho muội một cơ hội tham dự vào việc buôn bán của gia tộc …”
“Cái gì?” – Ta có chút kinh ngạc – “Ở cổ đại, à không, niên đại này … nữ nhân cũng có thể tham dự việc buôn bán sao?”
“Nói vậy cũng không đúng.” – Sở Hoa Phong nghiêm mặt nói – “Chỉ có Sở gia là ngoại lệ thôi. Cơ nghiệp hiện tại của Sở gia là do năm xưa ông cố cùng bà cố chung tay lập nên, vì vậy mà đã lưu lại một quy định bất thành văn: nữ tử Sở gia đều phải tham gia vào chuyện buôn bán của gia tộc. Mà mẹ cũng là do có tài kinh thương mới được tổ phụ chấp thuận gả nhập Sở gia.”
“…” Gia đình như vậy thật là hiếm thấy.
“Cho nên, tiểu muội cứ yên tâm, dù gia nghiệp Sở gia có do nữ nhân chấp chưởng cũng không bị thế nhân chê cười …”
“Vậy sao ngươi không đi tìm Nhị tỷ?” Nàng cũng là một phần tử của Sở gia kia mà.
“Hoa Vân ư?” – Hắn lắc đầu – “Muội cũng thấy rồi đấy, nàng ấy trời sinh tính tình lương thiện, dịu ngoan hiền thục, làm hiền thê lương mẫu thì được chứ buôn bán thì … e chỉ để người ta bắt nạt thôi.”
“Vậy chẳng lẽ Nhị tỷ không làm cái gì sao?”
“Đương nhiên không phải.”
Ta khó hiểu: “Nghĩa là sao?”
Sở Hoa Phong chậm rãi rót cho mình chén trà. “Nhiệm vụ mà mẹ giao cho nàng ấy là mau chóng tìm một gia đình tốt rồi gả đi, sau đó để muội phu tương lai đến thay nàng đóng góp công sức cho việc buôn bán của gia tộc.”
“Hả?”
“Vậy nên, tiểu muội à, ta khuyên muội vẫn nên lo lắng cho mình đi thì hơn. Nếu muội tiếp nhận việc kinh thương không chừng có thể tạm thời tránh được việc hơn sự … Hôm qua lúc mẹ nói chuyện với ta đã không có ý cho muội tham dự vào việc buôn bán rồi, mà hy vọng muội cũng có thể giống như Hoa Vân, tìm một trượng phu đầy hứa hẹn tới thay muội …”
“…”
“… A! Đúng rồi, thiếu chút nữa là ta quên mất. Tiểu muội, mẹ có nói là nàng đã an bài việc hôn sự cho Hoa Vân rồi. Trong nhà đối phương có hai vị công tử, vậy nên mẹ hy vọng muội cũng có thể gả sang đó.”
Một thoáng im lặng qua đi, trong phòng bỗng nhiên bộc phát tiếng thét lớn.
“Tên Sở Hoa Phong chết tiệt kia, chuyện quan trọng như vậy sao ngươi không nói sớm?!”