Đọc truyện Sát Thủ Vương Phi – Chương 26: Dịch dung
Tem: @thuylinh987
Nhóm Kim Sư đi được một đoạn, cảm thấy có một luồng khí tức của 4 võ giả cấp 22 và một võ giả cấp 25 ngày càng tới gần.
Bốn người xoay lưng về phía nhau, rút ra vũ khí chuẩn bị chiến đấu. Tới khi những người kia xuất hiện, họ càng cảnh giác hơn. Chu tước nhìn thẳng vào chiếc nạ kia, hừ lạnh:“ Cứ tưởng tên sơn tặc nào, hóa ra là tên hèn hạ bắt cóc người khác!”
Nghe thấy Chu Tước nói vậy, ba kia người cũng biết đó là ai. Kiều to giọng:“ Vậy các ngươi tới đây làm gì? Nơi này là của bọn ta!” Huyền Vũ cũng không vừa:“ Nơi này của các ngươi? Ta tự hỏi là tên các ngươi được khắc ở đâu đó!”
Ảnh bước lên:“ Các ngươi có tư cách gì để nói bọn ta? Chính các ngươi cũng vào đây thôi!” Kim Sư nổi giận:“ Bọn ta không giống như ai kia, tự nhận cả khu rừng là của riêng!”
Mị định cải lại thì Phong Thần giơ tay, ra hiệu cho Mị im lặng. Hắn lên tiếng:“ Nàng không ở chỗ của các ngươi?” Chu Tước tức giận:“ Chứ không phải các ngươi bắt người đi rồi sao?”
“ Nàng đã trốn đi!” Lời ít nghĩa nhiều, Mao Hổ thận trọng lên tiếng:“ Vậy thì không phiền các người. Bọn ta đi trước!” Nói rồi nhóm Kim Sư biến mất.
_______ địa điểm _______
Làng A Tạc La
Lưu Hoa Nguyệt sau khi cho A Thụy uống thuốc thì trở về chiếc lều của mình. Vừa đi tới, nàng đã thấy Thác Nhĩ đứng trước cửa lều. Nàng lên tiếng:“ Thác Nhĩ, có chuyện gì mà ngươi lại tới chỗ này?”
Thác Nhĩ cười cười, đưa cho nàng mấy con cá nướng được gói trong chiếc lá lớn:“ Tôi chỉ đến đưa thức ăn cô với lại muốn hỏi thêm về tình của A Thụy thôi!”
Nàng nhận lấy cá, trả lời:“ Cảm ơn, A Thụy không sao cả. Chỉ cần uống thuốc và không ăn lại loại độc kia nữa là được.”
Thác Nhĩ ấp úng:“ À….. Ờ… Hàn cô nương, cô… cô có… thể gỡ mặt…. nạ ra được…. không..?” Nàng hù dọa:“ An toàn của mọi người quan trọng hay khuôn mặt tôi quan trọng? Lúc tới có một đám người truy sát tôi nên lộ mặt ra thì quá nguy hiểm.”
Thác Nhĩ nghe vậy, cũng chào rồi đi mất. Nàng bước vào trong lều, cười thầm kẻ trong sáng này. Đặt gói cá lên bàn, nàng bắt đầu sự nghiệp ăn uống của mình. Chỉ có đồ ăn ngon là tình yêu vĩnh cữu!
Ăn xong, nàng nghĩ ngơi một lát rồi đi vào rừng. Dạo này Hải Hồn thảo đang cạn mà cũng đang cần. Nàng phải đi tìm thêm, không khí ôn hòa nên chắc chắn có rất nhiều Hải Hồn thảo.
Đi được một đoạn khá xa, nàng cảm thấy được khí tức của Kim Sư, Mao Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước. Nàng vận kinh công, phi thân về phía họ. Một lúc sau, nhóm của Kim Sư hiện ra trước mặt nàng.
Vừa thấy nàng, bọn họ liền nửa quỳ:“ Chủ tử, ngài đây rồi! Chúng thuộc hạ đã đi tìm nàng khắp nơi.” Nàng lạnh nhạt:“ Các ngươi trước mắt hãy đi về Huyết Sát trước, lệnh cho họ hoạt động lại đồng thời tung tin ta đã trở về.”
Kim Sư hỏi lại:“ Vậy… chúng thuộc hạ làm sao để liên lạc với người?” Nàng suy nghĩ một chút, đáp:“ dùng linh điêu là được! Giờ các ngươi mau chóng trở về đi, ta còn một số việc phải làm.”
Nàng đã hứa gì làm đó, rất ít khi mạo phạm lời hứa. Do đó, nàng hứa chữa bệnh cho A Thụy thì sẽ làm như vậy.
Đi sâu vào rừng thêm một lúc, nàng đột nhiên nhìn thấy Mạo Dung thảo. Loại cây này chuyên dùng để dịch dung, tuy nhiên, loài này thực sự hiếm gặp.
Nàng nhanh chóng dùng đào cả gốc lẫn rễ lên thậy nhẹ nhàng để thảo dược quý không bị tổn hại. Đây cũng là thứ nàng đang cần!
Sau khi đào được Mạo Dung thảo, nàng bỏ vào trong vòng không gian rồi nhanh chóng trở về.
—-
Lưu Hoa Nguyệt bước vào lều, lập tức lò luyện đan ra. Nàng bỏ vào trong lò các dược liệu khác nhau, rồi bắt đầu dùng nguyên khí của mình để điều khiển lửa.
Qua hai khắc, nàng lấy từ trong lò ra hai viên Dịch Dung đan. Nhanh chóng uống một viên, viên còn lại thì cất đi. Một lúc sau, nàng gỡ mặt nạ ra. Bây giờ, nàng có một dung mạo rất đổi bình thường: mày thô mũi thấp, mắt hơi nhỏ cùng bờ môi thâm thâm, chỉ còn mỗi nước da trắng là được giữ nguyên.
Bây giờ, nàng có thể không cần lo lắng về phần bị tên cầm thú kia tìm thấy nữa. Còn có thể quan minh chính đại dưa mặt cho mọi người nhìn để khỏi bị nghi ngờ là gian tế. Một mũi tên trúng hay đích, nàng thật cao tay! Há Há Há…