Đọc truyện Sát Thủ Vương Phi – Chương 22: Hấp Huyết lâu chủ (2)
Hắn dùng một tay khống chế nàng, một tay lật nón voan ra. Tưởng rằng mình sẽ thấy được dung mạo bí ẩn nhất, nhưng không ngờ bên dưới nón voan là một chiếc mặt nạ.
Hắn cười lạnh:“ Không ngờ Huyết Sát lâu chủ lại cẩn thận như vậy a. Nhưng như vậy ta lại càng hứng thú muốn biết dung mạo của ngươi!”
Nàng trào phúng đáp:“ Ngươi nên biết rằng chuyện đó là không thể!” Nói rồi, nàng đá ra phía sau ngay chân hắn. Hắn có chút không phòng bị, nới lỏng tay. Thế là nàng đã thoát ra.
Lưu Hoa Nguyệt tiếp tục phóng ra những chiếc ngâm châm tẩm độc, tay trái rút ra một thanh thủ thủy tiếp tục tấn công. Hắn cũng không ở thế bị động quá lâu, vận nội lực tạo ra một lá chắn xung quanh ngăn cản các đòn tấn công.
Nàng khinh bỉ, một lớp nội lực mỏng manh thế thì làm được gì? Nàng bật lên trên, phóng thanh thủy thủ vào lá chắn kia. Thanh thủ thủy vừa chạm vào thì lớp nội lực cũng vỡ tan.
Vừa đáp xuống đất, tay phải nàng cầm cây quạt sắt đã xòe ra tiến về phía hắn. Không đợi hắn phản ứng, một chiêu của nàng đánh bật chiếc mặt nạ của hắn ra xa.
Nhìn thấy đôi phượng mâu, mũi cao môi mỏng… tóm lại là dung nhan của hắn làm nàng muốn hát bài thật bất ngờ! [:)))] Hắn là tên vương gia cầm thú!!!!!!!!
Quả mồm mép thiên hạ không sai nha! Lời đồn nàng với hắn là phu thê quả không sai a~~! Thật không thể tin được!!!!!
Trong lúc nàng đang cố tiếp nhận sự thật, hắn đã nhanh chóng lột mặt nạ của nàng và cả lớp dịch dung xuống. Để rồi cả hai đơ như cây cơ nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, hắn mở miệng:“ Thật là vinh hạnh, người trong lòng của tất cả nam nhân trong gian hồ này lại là thê tử của ta!” Nàng cũng ngay lập tức phóng lưỡi câu:“ Chứ không phải phu quân của ta là người tà đạo ai ai cũng muốn giết sao!?”
Nàng tiếp tục:“ Hừ! Nghĩ ngươi là thứ chẳng tốt đẹp gì nhưng không ngờ quả thật vậy!” Hắn cười khổ trong lòng: địa vị trong sáng lẫn ngoài tối đều rất cao, ngay cả dung mạo cũng xuất chúng sao trước mặt nàng tất cả đều trở nên vô nghĩa vậy?
Hắn cười đến mờ ám:“ Nguyệt nhi, nàng đã phạm phải tội gì biết không?” Nàng dương mi, cố làm giọng của mình lạnh đi:“ Ta không phải Nguyệt nhi gì gì đó. Ta tên là HUYẾT NGUYỆT! Mặt của ta méo tròn ra sao ngươi đã thấy, đến lúc thả người của ta ra rồi đó Hắc Huyết!”
Tim hắn có chút nhói lên, bình thường nàng tuy không gọi tên hắn nhưng chưa bao giờ lạnh lùng với hắn đến vậy. Chần chừ một lúc, nói:“ Có phải nàng… nàng giận ta chuyện hôm đó phải không?”
Nàng châm chọc hừ lạnh:“ Hừ! Ta nào có giận ngươi, bởi vì ta đi đường ta ngươi đi đường ngươi nên ngươi làm gì thì đâu có liên can đến ta?” Nghe vế đầu, hắn cảm thấy nhẹ nhỏm, nhưng nghe tới vế sau, hắn cảm thấy tim mình bị ngàn lưỡi dao đâm vào, đau đến không thể thở!
Hắn nhanh chóng di chuyển ra phía sau lưng nàng:“ Dù nàng muốn hay không. Nàng mãi mãi là của ta!” Không đợi phản ứng của người kia, tay hắn điểm huyệt ngủ của nàng rồi bế nàng đi.
_______ địa điểm _______
Huyết Sát lâu…
Chu Tước bất an hiện rõ cả nét lo lắng trước mặt, đi đi lại lại không ngừng. Mao Hổ la lên:“ Chu Thước, cô đưng đi qua đi lại nữa. Như thế cũng không khiến chủ tử trở về ngay được đâu!”
Chu Tước nghe xong, đượm buồn:“ Dều tại tôi vô dụng, không bảo vệ được kẻ dưới trướng khiến cho chủ tử phải ra tay trong lúc người gặp nhiều nguy hiểm như tình hình hiện tại!”
Kim Sư an ủi:“ Thôi! Không nói xui nữa. Chủ tử là võ sư cấp 24, không nhiều người có thể đánh bại được người!” Chu Tước vẫn lo lắng:“ Nhưng…”
Chưa nói xong, Huyền Vũ đã cắt ngang:“ Nhưng cái gì? Ngươi nên biết chủ tử đa mưu túc trí lại rất mạnh, sẽ có thể có chuyện gì được?”
Nghe mọi người nói vậy, Chu Tước liền gật đầu:“ Ừm, chủ tử chắc sẽ không có chuyện gì đâu!”
_______ địa điểm _______
Ở đâu không biết…
Lưu Hoa Nguyệt tỉnh lại, đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Nàng cố nhớ lại mọi chuyện, nhớ lại câu nói cuối cùng của hắn, nàng lại cảm thấy đau ở ngực trái.
Vội vã đi xuống giường, phát hiện bộ y phục trên người không phải bộ của mình. Bộ y phục nàng đang mặc là màu vàng, thêu hoa mẫu đơn tinh xảo.
Là ai? Là ai đưa nàng đến đây? Là ai đã thay y phục cho nàng? Cắt ngang những dòng suy nghĩ, nàng đẩy của bước ra ngoài.
Ngay lập tức, ba bóng đen xuất hiện, chỉa kiếm vào mặt nàng. Một tên lên tiếng:“ Cô nương, cô mau mau trở lại phòng đi! Chủ tử có lệnh không cho phép cô đi ra ngoài dù có chuyện gì sảy ra.”
Nàng nhếch miệng cười lạnh. Hóa ra là tên cầm thú chết tiệt kia muốn giam giữ nàng. Nhưng không sao cả, bởi vì nàng là ngọn gió. Là gió thì không chịu sự chi phối của bất cứ ai!
Nàng giơ tay trái lên, đeo chiếc mặt nạ hình mặt trăng màu đỏ che đi nửa khuôn mặt. Tay phải phóng ra kim châm trạch một đường thật sâu ngay yết hầu của họ.