Đọc truyện Sát thủ tiểu thư, đừng hòng thoát khỏi tôi! – Chương 42: Anh vẫn còn sống!
– Anh, đây là mơ phải không?
_______________________________________________________
Bỗng nhiên nó cảm thấy cánh tay mình được ai đó kéo. Nó ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của hắn. Hắn thấy nó đang nhìn mình, nói:
– Đứng dậy đi, Angel không phải người như thế! Bọn họ đang đối đầu với Angel, em không bộc lộ cảm xúc của mình như vậy.
Nó đứng dậy nhìn hắn, gật đầu một cái nói “cảm ơn anh” rồi chạy vào trong tòa nhà. Hắn im lặng nhìn theo bóng lưng nó, sau đó cũng đuổi theo.
Nó vừa chạy vừa lau nước mắt. Khi nãy vì để cảm xúc xen lẫn mà không chịu suy nghĩ, nếu như là TA thì sức tàn phá phải mạnh mẽ hơn nhiều, không thể nào chỉ là một tầng lầu. Nếu như muốn giết anh Thắng, sẽ cho nổ luôn cả tòa nhà luôn rồi, vậy mà vụ nổ nhỉ như thế, khả năng anh Thắng sống sót là vẫn còn! Đúng, nó tin là như vậy.
Nó và hắn chạy nhanh lên lầu 3 để tìm anh, tuy là nghĩ như vậy nhưng, mọi chuyện đâu phải lúc nào cũng theo ý người! Nó lên đến căn phòng, chủ thấy toàn bộ là một mảng tan hoang, tầng này bị nổ chi cháy đen như thế, căn phòng đương nhiên cũng chẳng khá hơn, thậm chí còn thiệt hại nặng nề hơn nhiều! Nó rút lại lời nó vừa mới nghĩ, thật ra sức tàn phá của bọn này không hề nhẹ. Chỉ là do tầng 3 này, to và rộng rãi quá mà thôi!
Tìm một hồi cuối cùng cũng chẳng thấy gì. Anh Thắng bị còng tay, chùa khóa không có, quả bom cũng nổ, chẳng lẽ anh chết rồi? Nghĩ đến đây, lòng nó cảm thấy khó chịu. Anh Thắng, người đã ở bên cạnh nó suốt bao nhiêu năm, anh thông minh như vậy không lẽ lại có thể chết dễ dàng như vậy sao? Nó không tin! Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!
Chạy đi chạy lại, tìm miết vẫn không thấy cái xác nào, lòng nó càng thêm lo lắng. Anh Thắng à, không lẽ anh bị nổ đến mức chút gì cũng không còn sao?( T/g: Sao mình cảm thấy chị ấy chẳng buồn tí nào thế nhỉ?)
Lúc nó chảy xuống dưới để tìm tiếp, thì thấy một bóng người đi từ dưới lên. Nó nhìn bóng hình từ dưới lên, nước mắt bỗng trào ra. Nhìn thấy chàng trai đó đang mỉm cười với mình, nó cứ ngỡ rằng đây chính xác là mơ. Đúng vậy, là mơ!
Thắng nhìn thấy nó đang đứng trước mặt mình mà khóc, mọi tâm tư ưu phiền khi nãy đã tan hết! Thì ra, cô ấy vẫn rất lo lắng cho anh, cô ấy khóc vì anh, chạy đến đây vì anh! Nghĩ đến đây, trong lòng anh vui vẻ hẳn lên, xem ra anh trải qua nguy hiểm như vậy là rất đáng!
Trong lòng anh bỗng ấm áp hẳn lên, anh bước từng bước lại, ôm chặt nó vào lòng. Nó ngẩng mặt lên cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh, ngốc nghếch hỏi:
– Anh, đây là mơ phải không?
Anh bật cười, búng trán nó nói:
– Ngốc, là thật đấy!
Nó mỉm cười rồi ôm chặt anh hơn,sau đó là òa khóc, miệng không ngừng gào:
– Anh, anh nói dối, roc ràng là mơ, rõ ràng là mơ mà! Anh chết rồi, anh chết rồi đúng không?
Anh bất lực:
– Con bé này… em muốn anh chết đến thế sao?
Nó lại nhìn anh hỏi:
– Vậy là anh thật sự còn sống?
Anh mỉm cười gật đầu. Anh thật sự đã có ý định từ bỏ, lúc thấy khẩu hình của nó, anh đã muốn buông xuôi, anh không ngờ trong lòng nó thật sự không hề có anh.
Nhưng anh lại nghĩ lỡ như có một điều gì đó bắt buộc nó phải lựa chọn như vậy? Lỡ như nó vẫn lo lắng cho anh? Anh không muốn thấy nó khóc. Thấy giọt nước mắt như những viên ngọc trai nhỏ thi nhau lăn xuống, anh thật sự muốn tự tát mặt mình, muốn tự chửi mình là đồ khốn. Anh yêu nó như vậy, đã tự hứa là sẽ không bao giờ làm nó buồn, sẽ tự bảo vệ bản thân mình để nó không phải lo lắng, không chỉ cho bản thân anh, anh còn phải bảo vệ cho nó. Anh không thể chết, anh phải ở bên cạnh nó lo lắng cho nó, bảo vệ nó, chăm sóc nó.
Nhưng mà nhìn lại anh đi, anh đã làm gì? Không thể bảo vệ được nó, không thể chăm sóc nó, không thể an ủi nó ngược lại còn làm cho nó khóc, còn làm cho nó rơi lệ vì anh. Lúc đó, anh phải tìm mọi cách thoát khỏi đó, không thể để nó lo lắng cho anh!
Nó thấy anh cười, nhào vào lòng anh mà khóc to hơn, chùi hết nước mắt nước mũi dính đây lên chiếc áo sơ mi trắng mà đầy bụi kia.
Anh ôm nó chặt hơn. Đã để em phải lo lắng rồi Nhi, anh hứa sẽ không làm em khóc, sẽ không để em phải lo lắng, nhưng anh lại làm trái lời hứa của mình, anh thật tồi tệ, rất tồi tệ đúng không Nhi? Anh quay trở lại rồi đây, anh vẫn còn sống, phải sống chứ nhỉ? Để còn thực hiện lời hứa với em chứ!
Hắn đứng nhìn cảnh đó, thầm lắc đầu, có là sát thủ Angel nổi tiếng, đôi lúc cũng không tránh khỏi những lúc ngốc nghếch! Cô nàng này xem ra rất dễ thương!
Lúc này, mấy người kia cũng tới nơi, thấy Thắng đang ôm nó đứng trên cầu thang, còn hắn thì đứng ở dưới nhìn hai người đó mỉm cười, bọn họ hoàn toàn không quan tâm Thắng có làm sao hay không hay là anh thoát ra làm sao mà chỉ tập trung vào cái tên điên đang nhìn tình địch với vị hôn thê ôm nhau mà cười kia. Mấy người bọn họ nhìn nhau rồi lại đồng loạt nhìn về phía hắn, trong lóng không ngừng cảm thán!
Ôi ôi, Hưng thật là rộng lượng, vị hôn thê với tình địch ôm nhau thắm thiết nhưng thế mà không hề ghen ngược lại còn cười tươi nữa chứ! Giống như đang chúc phúc cho người ta ấy!
Không phải là hắn rộng lượng, cơ bản hắn đang ngây ngốc nhìn cô nàng ngốc nghếch trên cầu thang mà quên mất chuyện ghen mà thôi!
Anh nhìn cái cảnh tượng này, chẳng biết nên nói thế nào!
Haizzz, hôm nay là một ngày loạn xì ngầu!
______________________________________________
Ngoài lề một chút:( Mình không có ý gì xấu đâu nhé! Nếu như làm tổn thương ai thù ình xin lỗi trước!)
Mấy bạn ai muốn đăng truyện mình lên trang khác đề nghị phải hỏi ý kiến của mình, để lại tên tác giả và đăng chậm hơn một chương so với Wattpad. Truyện này chỉ cập nhập nhanh nhất trên Wattpad, cảm ơn!
_______________________________________________
– Anh Thắng à, làm sao anh có thể thoát ra chứ?- Nó đặt cốc trà lên bàn, nhìn anh hỏi.
Sau khi về nhà tắm rửa thay đồ, anh liền đến ngay căn biệt thự của hắn ngồi uống trà hàn huyên theo lời nó. Anh nhấc cốc trà lên, uống một ngụm nhỏ:
– Bom của anh cũng có chỗ để dùng dấu vân tay giống Trân nhưng nó lại có thêm một bảng số bên cạnh.
– Đúng rồi ha! Lúc đó loạn quá mà em không để ý chỉ nghĩ cách nào để mà đến nhanh nhất.
Hắn cười, xem ra sát thủ đôi khi cũng để tình cảm xen vào công việc đấy chứ!
Anh nghe vậy, mỉm cười nói;
– Em xem, khóc cho đến sưng cả mắt thù em thấy được cái gì? Thật ra, mật mã đó cũng rất dễ. Anh nghi ngờ có phải là đúng hay không nhưng đến khi nhập vào đúng là như vậy anh cũng không tránh khỏi bất ngờ.
– Là gì vậy?- Vũ hỏi.
-Nhìn xung quanh mới phát hiện ra trên phía tường đối diện có một chữ số 2 rất to, anh mới đầu cũng không để ý nên cũng chẳng quan tâm. Lúc sau mới nhận ra, bên cạnh anh với một khoảng cách không xa có chứ trên mặt đất. Đủ để anh có thể nhìn thấy được. Anh thử đứng dậy xem, em đoán anh thấy số gì?
Nó lắc đầu:
– Làm sao em biết?
Anh mỉm cười:- 22 ,5 3 15 7, 4 3 5 13. Ban đầu nhìn qua anh cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng lại nghĩ đến số 2. Vậy nên mới cho những chữ số này tăng hoặc giảm đi hai đơn vị, nhưng mà tăng thì chẳng có nghĩa, chỉ có thể giảm. Ra được…
– 20, 3 ,1, 13 ,5 ,2 ,1 ,3, 11? T came back ?-Nó cắt ngang lời anh.
Anh mỉm cười, em tính toán cũng thật là nhanh. Anh nói tiếp:
– Dãy số rất dài, anh không thể nhập vào hết, những số này cũng không thể dùng bình phương gì được vậy nên anh đã dùng trung bình cộng. Cũng không ngờ là ngờ nó mà anh thoát khỏi quả bom. Vậy là anh an toàn thoát ra thôi!
Vũ mỉm cười nhìn Thắng:
– Cậu thoát ra là tốt rồi, được rồi, mục đích chủ hỏi thế thôi, mình đưa cậu về nhà nghỉ ngơi nhé! Hôm nay trải qua một ngày hú vía rồi!
Anh biết mọi người có việc cần bàn, vậy nên cho dù có tò mò anh cũng tôn trọng họ mà đi về, quay người lại nói với Vũ:
– Được rồi mình sẽ tự về, lần này sẽ cẩn thận hơn, không để bị bắt nữa đâu!
Chuẩn bị đi thì anh nghe thấy tiếng nó:
– Anh Thắng, em tiễn anh!
Anh cười, ờ một tiếng rồi đi, nó nhanh nhẹn mang dép vài chạy theo sau.
Mọi người đồng loạt quay qua hắn, chủ thấy hắn đang tao nhã uống trà, khuôn mặt chẳng bộc lộ cảm xúc gì gọi là ghen tuông, ai nấy đều không thể bỏ được cái giác thất vọng khi không được xem kịch hay.
Nó đi với anh một chút nói:
– Anh Thắng ơi!
Anh ừ một tiếng đáp lại nó.
Nó vẫn tiếp tục kêu:
– Anh Thắng.
Anh vẫn trả lời.
– Anh à, em xin lỗi, lúc đó lại đi chọn Trân anh nhỉ? Em sai rồi, em lúc đó hoàn toàn không biết phải làm thế nào cả!
Anh mỉm cười xoa đầu nó:
– Được rồi, không sao đâu! Anh không trách, quan trọng là anh và em vẫn sống tốt đấy thôi!
Nó nhìn anh im lặng một chút rồi ôm anh thật chặt:
– EM chẳng là cái gì để anh phải lo lắng hay chăn sóc hết, em biết anh có tình cảm với em nhưng mà, em không xứng đáng với tình cảm đó chả anh.
– Không phải, em rất xứng, em biết anh yêu em vậy thì hãy cho anh chăm sóc em. Hãy biến tình cảm đó thành tình anh em như em và Vũ không phải cũng là một ý kiến hay sao?
Nó mím môi, sau đó cất tiếng:
– Vâng.
Anh buông nó ra, mỉm cười:
– Thôi, anh về đây! Em nhớ phải cẩn thận đấy!
Nó lại gần nhìn anh một chút, sau đó cười:
– Anh cũng nói với em như thế, kết quả anh mới là người phải cẩn thận! Nhớ đấy! Về nhà nhớ chú ý anh nhé!
Anh mỉm cười rồi quay người đi.
Nó đứng sau anh, bỗng cất tiếng:
– Có một thời em đã từng thích anh.
Anh khựng lại. Nó nói tiếp:
– Chỉ là, anh cứ tránh né em như vậy, em cảm thấy rất mệt mỏi.
Anh không quay đầu lại, nói:
– Anh biết! Vậy nên đến khi anh nhận ra mình yêu em thì cũng đã muộn. Thôi thì cứ làm anh em vậy!
Nó gật đầu cho dù anh không thấy:
– Anh mãi mãi là người anh mà em yêu quý! Mãi mãi!
ANh cười khẽ rồi tiếp tục bước đi.
Không phải anh không biết nó đã từng thích anh, chỉ là anh không đủ dũng cảm để chấp nhận tình yêu của nó, đủ dũng cảm để hai người yêu nhau như tất cả mọi người. Anh chỉ có thể từng bước từng bước theo sau nó, mãi mãi vẫn không thể đi bên cạnh nó.
Anh ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Hưng, hãy mang đến cho Nhi hạnh phúc, tôi không thể nhưng cậu có thể.