Bạn đang đọc Sát Thủ Tại Dị Giới (cuốn 2): Trỗi… – Chương 198: Huyết Họa
“Chết!”
Yami nắm đấm đưa lên đánh thẳng, một quyền này giống như có chưa kinh khủng áp lực truyền tới cái lồng được dựng lên từ năng lượng của bốn tên năng lực gia kia, trực tiếp phá tan nát nó.
Nghe oanh một tiếng, một tên năng lực gia đen đủi đã gánh chọn cả một quyền này, lồng ngực của hắn vỡ toạc, cả cơ thể giống như không có một chút lực lượng bay về phía sau bất động không rõ còn sống hay đã chết, chỉ thấy vũng máu từ ngực hắn dần lan rộng…
“Hắn phá vỡ được!?”
“Tại sao ta lại không thể phá vỡ?”
Thoang thoảng bên tai một giọng nói tựa lời ma quỷ, yami từ bao giờ đã thoát ra khỏi khống chế của ba người còn lại, lập tức xuất hiện tại phía sau một kẻ bàn tay giống như lưỡi kiếm nhọn đâm xuyên ngực trái tên kia đồng thời trên tay hắn con nắm lấy một trai tim đỏ hỏn, còn đang thình thịch mà đập, máu nóng còn đang phun trào ra khỏi từng sợi mạch. Mà bàn tay Yami, hắn từ từ khép lại lòng bàn tay của , đem trái tim kia bóp nát thành từng mảnh sau đó rút tay ra khỏi lồng ngực năng lực gia này. Mọi chuyện tưởng chừng như rất chậm nhưng thực chất trong mắt tất cả những kẻ đang đứng tại đây nó không thể rõ bằng mắt thường. Chỉ trông thấy Yami biến mất sau đó lồng ngực tên này bị đánh nổ, ngoại trừ những tên cao cấp hơn có thể nhìn lờ mờ trái tim trong tay Yami, kẻ khác đều không thể thấy rõ.
“A!”
Hai tiếng thảm thiết vang lên, hai năng lực gia còn lại từ bao giờ cơ thể đã bị Yami chém nát thành từng mảnh thịt tươi la liệt dưới đất, mùi hôi tanh dần bốc lên đầy ghê tởm. Cũng phải nói, cách Yami hạ thủ quá độc ác, giết người chừa xác, còn hắn không chỉ khiến kẻ địch chết vì đau đớn, còn khiến cho thân xác chúng không thể còn có một điểm nguyên vẹn, hắn như vậy nhẫn tâm chà đạp lên người đã chết.
Vào lúc này, không biết từ đâu dẫn tới một tiếng đàn hưởng quấy nhiễu lấy tâm trí Yami. Tuy không rõ khúc đàn này là gì nhưng thủ pháp đánh đàn hắn đã gặp một lần, nếu như hắn không lầm thì tiếng đàn này xuất phát từ U Ám Thiên Cầm. Lạc vào phía bên trong giai điệu của khúc nhạc, hắn thấy cơ thể mình bị trói chặt bởi những sợi xích quấn quanh thân thể, rõ ràng đây là một khúc nhạc giúp cho chúng chế ngự được tinh thần kẻ địch. Hắn nhếch mép cười, hắn không thích những sợi xích bởi nó chỉ khiến hắn chìm vào sâu thẳm bên trong cuồng nộ mà thôi. Có ba thứ không nên xuất hiện trước mặt hắn đó là Huyền Tử, Bóng và… những sợi xích của nàng ta.
Trong lúc hắn đang cố tình chìm vào trong ảo mộng, phía bên ngoài bốn kẻ mạnh nhất đã ngưng kết xong một trận pháp. Khi này bầu trời bỗng rực sáng lên một ánh kim quang của lôi điện, bốn kẻ kia hô lên một tiếng, sử dụng hết tất cả năng lượng trong cơ thể hoán ra một tia sấm chớp, đánh thẳng xuống cơ thể đang bất động của Yami. Cả cơ thể hắn dần chìm sâu vào trong ánh hoàng kim của tia lôi điện cho tới khi bị toàn bộ nó nuốt chửng, tất cả năng lực gia mới thở phào một tiếng. Bọn chúng cứ ngỡ rằng trận đánh với Yami sẽ là một trận huyết chiến nhưng xem ra cũng quá dễ dàng đi?
Vì tia lôi điện kia là tập hợp toàn bộ năng lượng của Thần Chi Lực, sức hủy diệt rất cao đồng nghĩa với việc bán kính sát thương rất lớn, cả một vùng vài dặm quanh đó đều bị phá hủy hoàn toàn.
Khói bụi dần tản đi, cả một đám người từ vui mừng, từ từ chuyển sang kinh ngạc và rồi cuối cùng chính là sợ hại tột cùng.
Yami đứng phía dưới, toàn bộ phần phía trên quần áo đều đã bị đánh nát, nhục thể hiện tại cũng không thể chịu đựng được mà nhiều nơi bị tróc ra máu thịt…
“Trời đất bất dung… một đóa bỉ ngạn… hóa kiếp thần nhân… huyết họa thanh thiên…”
Hắn tà tiếu, tiếng cười khàn đặc vang lên khắp bốn phương, trong miệng đọc một câu nói gì đó chẳng qua không còn rõ ràng, cổ họng của thân thể này đã bị phá nát, chỉ còn ra được một vài câu từ khó để mà thấu hiểu. Bầu trời sau khi hắn dứt lời, đều giống như cảm ứng được hắn đang nói tới gì, mặt trăng, màu đen u ám của trời đêm cũng được tô đỏ bởi sắc huyết ma quỷ.
Nhãn thần hắn dần hóa thành một màu đỏ tươi y hệt như sắc trời kia, cả cơ thể dần bị bao lấy bởi từng đường xụp đổ lan rộng… cho tới một thời điểm nhục thể của hắn vỡ nát thành từng mảnh. Hắn không chết, hiện tại đứng nơi đó không còn là cái thiếu niên non nớt kia nữa, hắn đã trở thành một tên thiếu niên thật tuấn mỹ, mái tóc dài đen không buộc lại được thả xuống phấp phới trong ngọn gió mang theo hương hỗn huyết tung bay, hai mắt ma mị khẽ híp lại nhìn tất cả những năng lực gia đang đứng trên không, vết phù văn kia giờ đây đã trở thành một bông bỉ ngạn tuyệt đẹp mà không kèm phần hắc ám.
Cơ thể đơn thuần không chút năng lực nhưng một cảm giác đè nén khó mà tả được khiến trăm ngàn năng lực gia phía trên kia cảm thấy sống không bằng chết. Ánh mắt Yami nhìn tới không khỏi khiến chúng tê dại da đầu.
Bỗng dưng! Nụ cười một lần nửa trên bờ môi đỏ của hắn, chỉ bằng một cái chỉ tay, tất cả những năng lực gia theo một hàng đều tan thành huyết vụ, chỉ để lại một tia hắc quang nhưng không phải được phù văn bỉ ngạn hấp thụ nữa, giờ đây nó chính là trở thành một phần của bóng tối cũng chính là hắn. Từng dòng hắc quang được cơ thể hắn hấp thụ, tụ hợp dày đặc trở thành một thứ giống như một đôi cánh khiến hắn càng trở lên ma quỷ thêm vài phần.
Cả đám người rung động nhưng tuyệt đối không thể cử động. Ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích, cả cơ thể đã bị sự đáng sợ làm cho kinh hoàng vô cùng.
Yami hắn một bước đạp xuống mặt đất, cả cơ thể nhẹ nhàng bật lên trên không cao vạn trượng, từ người phát ra một luồng ma khí cuồng bạo, dần trở thành những lưỡi huyết nguyệt kiếm, hắn chân đạp hư không, ánh mắt hướng xuống nhàn nhạt nhìn chúng
“Vẽ lên đi… huyết họa giang sơn này bằng chính cơ thể của các ngươi…”
Hắn vung tay, tất cả những lưỡi huyết nguyệt kiếm lạnh lẽo từ không trung hạ xuống, giống như một cơn huyết vụ dày đặc chỉ là máu và máu. Không ngần ngại xẻ nát cơ thể lũ năng lực gia trở thành một cơn huyết vụ thực sự, đem cả máu lẫn thịt trở thành những bông bỉ ngạn hoa mỹ rơi đầy bầu trời.
Phía bên dưới đống đổ nát, Scarlet đôi mắt rực cháy sắc viêm hỏa nhìn lên bầu trời đầy hoa không khỏi đưa tay ra đón lấy một bông đang bay tiến tới chỗ của mình.
Đây là một phần của sinh mạng con người… tại sao hắn lại phải nhẫn tâm như vậy? Là vì ai? Những bông bỉ ngạn tuyệt đẹp được hình thành từ sinh mạng nhân loại này là cho ai?
Nhìn lên trên không trung, Yami giống như ma thần giáng thế đứng đó cảm nhận bức họa từ máu người do mình tạo ra… nàng biết nàng không phải duy nhất nữ nhân của hắn…
“An nghỉ…”
Nàng thở dài, bàn tay như ngọc xiết chặt lại, đem cánh hoa trở thành một đám vụn nát tan vỡ. Scarlet thẫn thờ nhìn hắn… cả cơ thể hóa thành một vệt tàn hỏa biến mất tại chỗ. Có lẽ nàng đã chấp nhận như vậy…
Từ xa, Lý Diệu cũng Minh Vương con mắt không thể muốn trợn lên to hơn thế. Cảnh tượng vừa rồi đã in đậm vào trong trí não tưởng như đã rất thành thục của các nàng. Đúng như lời Cung Thiên Hàn nói, hắn đích thị không phải là con người nữa, hắn chính là ác quỷ. Bảo sao tất cả đều khuyên các nàng đừng chớ mà dại dột tham gia vào liên minh, Yami hắn sẽ không tha mạng cho các nàng.
Nhìn chừng đó năng lực gia lần lượt ngã xuống, chính là một cơn chấn động to lớn muốn nổ tung đầu óc các nàng. Số lượng năng lực gia sau khi gia nhập liên minh không hề nhỏ, không hề kém cạnh Hồn Điện thế mà hiện tại, chết so với Hồn Điện còn nhanh chóng.
Giống như chưa hề hài lòng vì cảnh tượng khi rồi, tại đầu ngón tay Yami xuất hiện một đốm nhỏ năng lượng. Hắn vung tay phóng nó, đốm nhỏ năng lượng bay về phía những năng lực gia còn sống sót, trực tiếp phát nổ, vụ nổ so với tia lôi điện kia còn mạnh mẽ hơn gấp vạn lần. Giống như một cái lỗ đen điên cuồng xé nát, nghiền xé tất cả mọi vật xung quang mình, cả một nửa thành phố vì thứ này mà biến mất, kéo theo đó là những sinh mạng vô tội của những người dân không kịp chạy trốn, thế nhưng… hắn không quan tâm, chết thì sao? Vô tội thì như thế nào? Đối với Ám Vương Đại Đế vô tâm bất tính như hắn, chết đều là chết, kẻ đã chết, trong mắt hắn không có một chút cân trọng hay dày vò.
Hắn… điên rồi…
Đó là suy nghĩ trong đầu Minh Vương cùng Lý Diệu, nếu như hắn giết chết liên minh, các nàng còn có thể hiểu nhưng vì sao lại phải đụng tới dân thường? Nhưng không ai dám lên tiếng, trước kia chuyện này xảy ra, các nàng có lẽ sẽ ra mặt nhưng kẻ làm ra là Yami, là một con ác quỷ không còn chút tính người, hai nàng còn muốn giữ lấy mạng.
“Ngươi đi quá xa rồi Yami!”
Cung Thiên Hàn xuất hiện phía trước hắn, điều mà Yami đang làm đã vượt quá giới hạn, hắn đã giết trăm ngàn năng lực gia nay cũng đã đoạt đi mạng sống của hàng ngàn người dân vô tội khác, nếu như hắn còn tiếp tục, cả nơi đây sẽ trở thành một đô thị chết không còn lấy sự sống.
“Ta tự biết…”
Hắn nói nhưng vẻ tàn nhẫn trong mắt không bao giờ có thể biến mất, hắn từ từ đáp hạ xuống đất. Kinh ngạc thay, những bông bỉ ngạn khi trước dung nhập vào cơ thể hắn, tạo thành hoàn chỉnh cơ thể tại thế giới này của hắn mà đáng ra trước đó đã bị phá hủy tới tan nát. Cung Thiên Hàn đã không còn kinh ngạc trước những sự kì dị xung quanh hắn. Lại nhìn một nửa thành phố như vậy bị phá hủy nàng không chắc mình còn có thể làm cách nào để hắn dừng lại trong những lần sau, nàng biết hắn không làm theo lời nàng là chính bản thân hắn đã cảm thấy đã đủ.
Một buổi tối trôi qua thật nhanh, nhưng thiệt hại của những thế lực ẩn danh là quá lớn, những tông môn có người đứng đầu bị giết đều đã nháo loạn tranh chấp quyền làm chủ.
Tuy vậy, đối với Yami điều đó không quan tâm tới hắn một chút nào. Và hơn nữa, hôm nay, là một ngày có chút “đặc biệt” đối với hắn.
Từ lúc sáng sớm, tiếng chuông cửa tại nhà Scarlet đã vang lên từng hồi. Tử Nguyệt vốn đang làm bữa sáng phải dừng lại tất cả, ra ngoài mở cửa.
Không phải Thần Long, càng không phải Tử Lăng hay Sophie, Ari, đó là một cô bé xinh đẹp, trạc tuổi Yami với đôi mắt rất đẹp, rất sắc bén, có phải nàng nhìn lầm hay không nhưng khi nhìn vào cô bé này, Tử Nguyệt lại lập tức nhớ tới yami, đôi mắt của hai rất giống nhau.
“Ngươi tìm ai?”
Tử Nguyệt ôn hòa cười, nhìn lấy cô bé
“Ta tìm cha mình”
Cô bé kia ngây thơ, đôi đồng tử óng ánh tuyệt đẹp nhìn vào trong nhà, như đnag chờ đợi bóng hình ai đó
“Ngươi có lẽ nhầm, cha ngươi không thể tại đây được”
“Không… ta sẽ không nhầm”
Tử Nguyệt thở ra một tiếng, thò đầu ra ngoài nhìn hai phía nhưng vẫn không thể thấy một bóng người.
“Hay ngươi nói ta, cha ngươi tên gì, ta có thể nhờ bảo vệ tìm giúp”
Cô gái kia nghiêng đầu, suy nghĩ một chút mà ngây ngô nói ra
“Cha ta tên Yami”
Vào đúng khi này, Scarlet cũng đồng thời bước ra từ phía sau, cả hai người hai mặt một lời, đều nghe lời cô bé kia nói ra.
Không khỏi khiến cả hai mẹ con dại cả người.
Yami… hắn có con?!