Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 98: Tiệc Cuối Năm
Hôm sau, quả nhiên Ngọc Yên đến dịch quán nơi ở hiện tại của Kha Nguyệt.
Khi đến đó, cô làm quen với người của Quỷ Các, làm quen với tứ đại hộ pháp của Kha Nguyệt, rất nhanh được mọi người yêu thích.
Ngày cuối năm cũng đã đến, tỷ thí tứ đại để quốc cũng đã xong.
Cô và người của Đại Yên quốc được vào Tiên Các cũng đã ngầm gặp mặt và thống nhất với nhau.
Khi vào Tiên Các, họ sẽ hoàn toàn phối hợp với cô.
Ngọc Yên sau khi biết kế hoạch của Kha Nguyệt thì muốn vào Ngọc Thạch Ấn bế quan để nâng cao thực lực.
Khi Kha Nguyệt đến Tiên Các, cô sẽ đưa Ngọc Yên, sư phụ, Vô Ưu gia gia, Linh a di, ngũ đại hộ pháp của cô vào Ngọc Thạch Ấn, họ sẽ cùng cô đến Tiên Các.
Còn Tử Đằng sẽ ở bên ngoài hỗ trợ cô.
Tối hôm nay, cô phải vào hoàng cung dự tiệc.
Đây là yến tiệc chiêu đãi ba vị thái tử và cũng là yến tiệc chúc mừng các thí sinh của các nước đã hoàn thành xong phần tỷ thí của mình.
Dù sao Ngọc Yên cũng là một vị công chúa, mà còn là đích nữ của tiên hoàng, vì vậy hôm nay từ sáng sớm nàng ấy phải vào cung để chuẩn bị.
Đến buổi chiều, mấy người Tiểu Cửu, Linh Tiên và Dạ Tuyết vấn tóc cho cô cùng với Hàn Nghiên, Hàn Nghiên được cô dịch dung thành Lãnh Cơ Uyển để tham gia yến tiệc tối nay.
Nhìn Hàn Nghiên trước mặt, Kha Nguyệt gật đầu, kỹ thuật của cô càng ngày càng tốt.
Sau đó hai người chia ra, mỗi người một nơi bắt đầu vào trong cung.
Kha Nguyệt cũng dẫn theo mấy người Tiểu Cửu đi cùng.
Vào đến trong cung, nhìn một dàn hoa khoe sắc trước mặt khiến Kha Nguyệt cảm thán.
Một màn này khiến Kha Nguyệt liên tưởng đến sàn diễn thời trang ở kiếp trước.
Ở kiếp trước, rất ít người biết được cô không chỉ là sát thủ mà còn là một nhà thiết kế.
Dù là sát thủ nhưng các cô vẫn phải ẩn nấp dưới danh nghĩa của người bình thường mà sống.
Vì vậy, cô và Ngọc Yên cùng những người khác trong tổ chức, ngoài là sát thủ, mỗi người đều có một nghề tay trái khác nhau.
Mọi người vẫn đến trường học như bao người, chứ không như người khác nghĩ, sát thủ là chỉ có việc chém giết.
Vì vậy, Kha Nguyệt chọn ngành thiết kế, cô chọn nó cũng không có lý do gì đặc biệt chỉ là Ngọc Yên chọn nó nên cô cũng chọn nó.
.
ngôn tình hoàn
Về sau, cô và Ngọc Yên cùng mở một thương hiệu thời trang, đặt tên là Rose.
Thương hiệu của hai cô nhanh chóng được mọi người chú ý và dần dần nổi tiếng.
Giờ nhớ lại, không biết thương hiệu thời trang của hai cô đã bị sập chưa.
Kha Nguyệt khẽ cười, cuộc sống này quả thật không thể lường trước được điều gì.
Kha Nguyệt vừa cười vừa tiến vào đại điện, bây giờ không phải rất tốt sao.
Cô không chết, vẫn còn được gặp lại Ảnh Ảnh, còn có rất nhiều người quan tâm cô ở đây.
Vào đến đại điện, cô đến vị trí của mình ngồi xuống.
Mấy vị phu nhân xung quanh biết vị cô nương này là Nguyệt Nguyệt cô nương thì đến nói chuyện với Kha Nguyệt.
Ngỏ ý muốn nhờ cô may trang phục cho mình, nhưng đều bị Kha Nguyệt khéo léo từ chối.
Nói rằng hôm qua thái hậu triệu cô vào trong cung, có dặn dò chút việc nên không thể giúp họ may trang phục.
Thấy cô lấy thái hậu ra làm bia đỡ, mấy vị phu nhân cùng tiểu thư kia cũng biết điều mà rút lui.
Đợi thêm một khắc nữa, các vương tôn, quý tộc cũng đã có mặt đầy đủ.
Các vị thái tử của ba đế quốc kia cũng đã đến, phi tần trong hậu cung cũng đã đến từ sớm mà lặng lẽ ngồi vào vị trí của mình.
Ai ai cũng ăn mặc lộng lẫy, mong muốn được hoàng thượng để ý.
Chỉ còn thiếu hai đại nhân vật của Đông Nhạc quốc chính là thái hậu và hoàng đế Đông Nhạc quốc.
Đúng một khắc sau, bên ngoài đại điện vang lên tiếng hô của thái giám: “Hoàng thượng, thái hậu nương nương giá lâm.”
Tất cả mọi người trong đại điện đều đứng lên, cung kính quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Thái hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Tiếng hành lễ vang dội cả đại điện.
Thái hậu cùng hoàng thượng từng bước từng bước đi lên ghế rồng và ghế phượng bên trên.
Khi thái hậu đã yên vị bên trên, Vương Tử Đằng mới lên tiếng: “Miễn lễ đi!”
“Tạ hoàng thượng, tạ thái hậu.” Dưới đại điện đồng loạt tạ ơn, sau đó ai lại ngồi vào vị trí của người đấy.
“Khai yến đi!” Vương Tử Đằng thấy mọi người đều đã ngồi vào vị trí, nhẹ giọng nói với thái giám tổng quản bên cạnh.
Trần công công nghe lời nói của Tử Đằng thì hô to một tiếng: “KHAI YẾN~”
Sau đó là vũ công vào chính giữa sảnh nhảy múa, không khí trong đại điện náo nhiệt cả lên.
Một lúc sau tiếng thái giám bên ngoài vang lên: “Bình Dương công chúa đến~” Thân ảnh nữ tử mặt một bộ y phục màu vàng kim, đúng với trang phục dành cho công chúa đương triều.
Môi thoa nhẹ một lớp son, trên trán là một hình mặt trăng đầy đặn, nhan sắc này khiến cho toàn bộ người trong đại điện ngẩn người.
Nhưng mọi người vẫn không hề chậm trễ mà đứng lên hành lễ với nàng.
Vị Bình Dương công chúa từ trước đến nay luôn nhẹ nhàng, không thích nổi bật, không thích tham gia yến tiệc hôm nay xuất hiện lại thập phần mị hoặc.
Vị công chúa này dù là con nuôi của thái hậu nhưng được thái hậu và hoàng thượng thập phần yêu thương.
So với vị muội muội ruột Chiêu Hoa công chúa còn có phần được sủng ái hơn.
Cho nên dù trước nay vị công chúa này tuy có phần nhạt nhòa mỗi khi tham dự yến tiệc nhưng không ai dám coi thường nàng.
Vương Ngọc Yên nhẹ nhàng bước vào, khẽ liếc mắt qua Kha Nguyệt, đôi môi đỏ mọng như có như không nhấc lên một nụ cười mỉm.
Đến trước mặt thái hậu và Vương Tử Đằng bên trên thì cung kính hành lễ: “Bái kiến hoàng huynh, bái kiến mẫu hậu.
Yên Yên đến muộn, mong mẫu hậu cùng hoàng huynh thông cảm.”
“Không sao, con ngồi xuống đi.” Thái hậu lên tiếng
“Đa tạ mẫu hậu, đa tạ hoàng huynh đã không trách phạt.” Vương Ngọc Yên tạ ơn rồi ngồi xuống vị trí của mình, ánh mắt khẽ liếc sang Chiêu Hoa công chúa sắc mặt đã sớm trắng bệch ngồi bên cạnh.
Nhẹ nhàng nâng chén trà lên miệng, dùng âm điệu chỉ có nàng và Chiêu Hoa công chúa nghe được nói: “Muội muội, chúng ta từ bé là tỷ muội, ta sẽ không so đo với muội lần này vì nể tình muội là muội muội của ta.
Nhưng nếu còn có lần sau, tình tỷ muội này, ta cũng sẽ không nhắc đến nữa.”
Chiêu Hoa đang ngồi, nghe thấy vậy thì mồ hôi lạnh chảy xuống, liếc mắt sang Ngọc Yên thì thấy thần sắc nàng vẫn như bình thường.
Giống như lời vừa rồi không phải là do nàng nói, vẫn ngồi uống trà, sau đó đặt tách trà xuống, chăm chú xem ca múa bên dưới.
Chiêu Hoa công chúa thấy Ngọc Yên như vậy thì bực tức *Rõ ràng, rõ ràng nàng mới là đích nữ, nàng mới là con ruột của mẫu hậu.
Vì cớ gì một công chúa được nuôi dưới tên của mẫu hậu lại dám phách lối với nàng như vậy?*
Kha Nguyệt ở bên dưới chú ý động tĩnh ở chỗ của Ngọc Yên, thấy Chiêu Hoa công chúa sắc mặt đang bình thường bỗng nhiên trắng bệch, sau đó chuyển sang bực tức thì khẽ nhướng mày.
Haizzz, Chiêu Hoa công chúa này đụng nhầm người không nên đụng rồi.
Khóe môi cô cong lên, sau đó vừa xem ca múa ở dưới đại điện vừa ăn đồ ăn ở trên bàn.
Lúc sau, khi bài múa đã xong, Chiêu Hoa công chúa bỗng lên tiếng: “Thưa mẫu hậu, thưa hoàng huynh, hôm nay Gia Nhi có một tiết mục, muốn góp vui cho chư vị nơi đây.
Mong mẫu hậu và hoàng huynh ân chuẩn”
“Được, con biểu diễn đi.” Thái hậu cười từ ái nói.
“Đa tạ mẫu hậu cùng hoàng huynh ân chuẩn.” Chiêu Hoa công chúa hành lễ tạ ơn, ánh mắt nhẹ liếc qua Bình Dương công chúa, sau đó lui ra ngoài chuẩn bị.
Nửa khắc sau, nàng đã thay đổi y phục bước lên đại điện: “Chiêu Hoa tài nghệ không tốt, mong chư vị không chê cười.” Nàng hành lễ nói, sau đó tay phải vung lên, nhạc cũng theo vậy cất lên.
Từng bước múa uyển chuyển của Chiêu Hòa công chúa khiến cho mọi người nơi đây đều chìm đắm vào kỹ thuật múa cùng sắc đẹp của nàng.
Khi kết thúc bài múa, mọi người đều vỗ tay khen ngợi.
Lúc nay, Chiêu Hoa công chúa đến trước mặt của thái hậu cùng Vương Tử Đằng nói: “Mẫu hậu, hoàng huynh, Gia nhi đã hoàn thành bài múa ạ.” Sau đó quay về chỗ ngồi nhìn Ngọc Yên nói nhỏ nhưng đủ để mấy vị công chúa bên cạnh nghe thấy: “Kỹ thuật múa của lục tỷ mới là xuất sắc, thật muốn được xem lục tỷ múa..