Sát Thủ Nữ Vương

Chương 96


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 96


Kha Nguyệt đi đến Tử Thần điện, thấy một bóng dáng màu vàng đứng đợi cô bên ngoài thì nhếch môi cười.

Nhưng mà ở đây nhiều người, mặc dù đều là người của Tử Đằng, nhưng cô cũng phải thể hiện một chút.

Nghĩ vậy, Kha Nguyệt cũng nhẹ nhún người hành lễ: “Dân nữ bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Hiếm khi mới thấy nàng hành lễ trước mặt ta như vậy, vào trong đi, ở đây đều là người của ta, nàng không cần lo lắng.” Vương Tử Đằng cười đi đến nắm tay Kha Nguyệt rồi đưa nàng vào trong.

Để một đám người đang ngơ ngác bên ngoài, nhưng họ cũng không quên phận sự của mình, đều canh giữ bên ngoài Tử Thần Điện rất chặn chẽ.

Kha Nguyệt theo Tử Đằng vào bên trong, đây là lần đầu tiên cô bước vào trong nơi ở của hoàng đế, cảm thấy có chút mới lạ.

Vương Tử Đằng thấy bộ dạng nhìn ngang ngó dọc xem xét của nàng thì phì cười.

Hắn còn tưởng Nguyệt Nhi sẽ bình thản khi vào nơi của hắn, hóa ra là cũng có tò mò.

“Nàng thấy sao, Tử Thần Điện của ta có tốt không?” Vương Tử Đằng nhìn cô nói.

“Không tệ, ta thấy nơi đây rất tốt.” Kha Nguyệt cười nói.

“Nàng đã vào đến chỗ ta rồi, còn muốn đeo khăn che mặt đến bao giờ?” Tử Đằng thấy Kha Nguyệt không có ý định gỡ cái khăn đang che mặt nàng xuống thì nhẹ giọng nói.

“Còn không phải ta sợ mọi người sẽ nói ta mê hoặc hoàng thượng của bọn họ sao?” Kha Nguyệt nói.


“Không phải sợ, dù sao về sau nàng cũng sẽ là chủ nơi này, vậy còn lo lắng gì chứ.” Tử Đằng ôm lấy eo Kha Nguyệt đưa tay lên tháo khăn che mặt cho cô.

Gương mặt tuyệt mỹ chốc lát liền lộ ra, khiến Tử Đằng không nhịn được mà cúi xuống hôn lấy cô, mãi đến khi Kha Nguyệt đã hết dưỡng khí mới buông đôi môi đỏ mọng của cô ra.

“Dâng trà.” Tử Đằng dẫn cô đến bên bàn trong ngự thư phòng, để cô ngồi xuống rồi mới lên tiếng.

Chưa đến một khắc sau, thái giám thân tín bên cạnh Tử Đằng mang hai chén trà vào.

Thấy một nữ tử xinh đẹp đang ngồi bên bàn lật xem một cuốn sách thì ngạc nhiên.

Ông biết hoàng thượng thích một nữ nhân, chính là Nguyệt Nguyệt cô nương.

Nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy dung mạo của nữ nhân này.

Quả thật rất xinh đẹp, trên người dù không làm gì nhưng vẫn tỏa ra khí chất vương giả, thanh cao.

Ông sống đã nửa đời người, còn là sống trong chốn thâm cung này đã hơn hai chục năm, nữ nhân nào chưa từng gặp qua.Theo ông quan sát được, nữ nhân trước mắt đây là một nữ nhân không hề đơn giản như vẻ bề ngoài mà người ta nhìn thấy.

Đặt hai tách trà lên bàn xong ông rất thức thời mà lui ra bên ngoài.

Nguyệt Nguyệt cô nương này được hoàng thượng ưu ái cho ngồi ở bàn mà hoàng thượng dùng để phê duyệt tấu chương, nhưng trong ánh mắt không có vui mừng, hay kiêu ngạo, chỉ có bình thản.

Cũng không lật tấu chương trên bàn mà xem, ông liền thầm gật đầu.


Là một nữ nhân thông minh, nếu người này có thể bên cạnh hoàng thượng, quả là rất tốt, chỉ có điều, thân phận của vị cô nương này có hơi…!
Còn về phía Kha Nguyệt, cô biết lão thái giám kia đang thăm dò cô.

Nhưng cô coi như không biết, dù sao ông ta cũng là vì lo lắng cho Tử Đằng mới như vậy, cô cũng chẳng so đo.

Còn có cô cũng biết rằng Tử Đằng là vua một nước, dù chàng tin tưởng cô nhưng cô cũng sẽ không càn quấy.

Tấu chương trên bàn cô cũng sẽ không đụng vào, dù sao cô cũng không có hứng xem, cũng không muốn xem.

“Nàng không cần để ý ông ấy!” Thấy Kha Nguyệt nhìn theo thái giám tổng quản, Vương Tử Đằng bước đến ôm cô nói.

“Ta không để ý, ông ấy cũng chỉ là lo lắng chàng yêu nhầm phải một hồng nhan họa thủy mà thôi.” Kha Nguyệt cười nói, ngón tay nhỏ bé khẽ chọc vào cái cằm cương nghị kia.

Bỗng lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng nói của thái giám lúc nãy: “Bẩm hoàng thượng, Chiêu Tần nương nương cầu kiến, hoàng thượng có muốn gặp không ạ?”
Kha Nguyệt nghe vậy thì khẽ nheo mắt nhìn Vương Tử Đằng, lông mày khẽ nhướng lên nói thầm bên tai hắn: “Ta sao lại có thể quên mất, bên cạnh chàng có rất nhiều mỹ nữ đó.” Sau đó cô lại tiếp tục xem cuốn sách trong tay, không để ý đến vị hoàng đế đằng sau nữa.

Vương Tử Đằng nghe đến Chiêu tần thì đen mặt, lạnh giọng nói: “Không gặp.

Từ khi nào mà thư phòng của trẫm lại có người loanh quanh bên ngoài vậy?”
Nghe giọng hoàng đế truyền ra, vị thái giám kia chỉ có thể kêu khổ.

Ông đâu có cố ý đâu, chỉ là vị Chiêu tần này quá mức kiên trì, nói rằng nếu ông không vào bẩm báo với hoàng thượng thì nàng ta sẽ chờ ở đây đến lúc nào hoàng thượng ra.


Bình thường thì ông cũng sẽ mặc kệ, nàng ta muốn chờ thì ông để nàng ta chờ, nhưng hôm nay, còn có Nguyệt Nguyệt cô nương.

Nếu chốc nữa Nguyệt Nguyệt cô nương ra mà gặp nàng ta không phải sẽ rắc rối to rồi sao.

Cho nên ông đành phải mắt nhắm mắt mở mà bẩm báo với hoàng thượng.

Thấy hoàng thượng truyền ra giọng nói mang theo tia không vui thì ông sai một tiểu thái giám đi nói với vị Chiêu tần kia một tiếng.

Kha Nguyệt bên trong thấy Tử Đằng đen mặt thì lại nổi hứng trêu chọc: “Haizzz, ta lại quên mất chàng là một vị hoàng đế.

Trong hậu cung thứ không thiếu nhất chính là mỹ nhân nha.” Cô nói, trong ngữ điệu lại có thêm chút ai oán.

Nhưng thật ra trong lòng Kha Nguyệt đang thầm cười, cô chỉ muốn trêu chọc Đằng một chút thôi.

Chứ cô biết, chàng đối với cô là thật tâm.

“Nguyệt Nhi, nàng phải tin ta, dù trong hậu cung nhiều cung tần mỹ nữ nhưng ta đều sẽ không để ý.” Vương Tử Đằng cuống quýt nói, thấy Kha Nguyệt vẫn không để ý đến mình thì nâng cằm nàng lên để Kha Nguyệt đối diện với hắn: “Ta là một hoàng đế, hậu cung cũng là nơi để ta kiểm soát quần thần, vì vậy không thể phá bỏ hậu cung.

Nhưng ta có thể hứa với nàng, đời này kiếp này, chỉ có nàng.

Những nữ nhân đó nếu an phận thủ thường ta sẽ để họ sống an nhàn trong cung đến cuối đời.

Nhưng nếu họ không an phận, ta cũng tuyệt nhiên không lưu tình với họ.”
Kha Nguyệt lúc này nhìn Tử Đằng, thấy chàng nghiêm túc như vậy thì cười nói: “Ta chưa bao giờ nói không tin tưởng chàng.”
Tử Đằng nghe Kha Nguyệt nói vậy thì tâm trạng thả lỏng.


Kha Nguyệt lại nói: “Mấy hôm trước, ta nghe nói Bình Dương công chúa xuất cung ra ngoài.”
“Đúng vậy, muội ấy giờ đã về hoàng cung rồi.” Tử Đằng gật đầu, đưa cho Kha Nguyệt tách trà, rồi tự mình cũng cầm tách trà lên nhấp một ngụm: “Muội ấy tính tình ngang bướng, ta cũng thật hết cách với muội ấy.”
“Nếu công chúa đã muốn ra ngoài vui chơi, chẳng bằng chàng để công chúa đến chỗ ta đi.

Chỗ của ta vừa an toàn, lại vừa có thể khiến công chúa thoải mái.” Kha Nguyệt nhẹ nhàng nói.

“Đến chỗ nàng sao?…Ừ, không tồi, muội ấy thích học võ, tu luyện, lại muốn được thoải mái, đến chỗ nàng đúng là hợp lý.” Vương Tử Đằng ngẫm nghĩ một chút thì gật đầu: “Ta sẽ nói với muội ấy, chắc hẳn muội ấy sẽ đồng ý.”
“Không bằng chàng mời công chúa đến đây để ta nói chuyện với công chúa.

Như vậy công chúa cũng sẽ không nghĩ chàng giao công chúa cho ta là để giám sát nàng.” Kha Nguyệt nhấp một ngụm trà rồi hướng Tử Đằng nói.

“Được, để ta sai người đến Vĩnh Hòa cung gọi Yên Yên đến đây.” Tử Đằng nói với Kha Nguyệt sau đó hướng bên ngoài lớn tiếng nói: “Trần công công, đến Vĩnh Hòa cung mời Bình Dương công chúa đến đây.

Nói với muội ấy rằng ta có chuyện gấp muốn gặp muội ấy.”
Kha Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười, cô không biết ở kiếp này Ảnh Ảnh có giữ lại dung mạo như kiếp trước không.

Nhưng cô giữ lại dung mạo của kiếp trước.

Nếu thật sự là Ảnh Ảnh chắc chắn sẽ nhận ra cô, còn nếu không phải cô cũng rất vui lòng nói chuyện với vị Bình Dương công chúa này.

Qua lời kể của Tử Đằng nàng là một nữ tử mạnh mẽ, sống trong chốn thâm cung mà không mất đi tâm của mình thì Kha Nguyệt cô rất bội phục.

Hai khắc sau, bên ngoài Tử Thần Điện vang lên tiếng hành lễ và tiếng của thái giám tổng quản: “Bẩm hoàng thượng, Bình Dương công chúa đã đến ạ!”
“Để muội ấy vào đi.” Tử Đằng nói vọng ra.

Chỉ chút sau, một thân ảnh nữ tử mặc hồng y từ bên ngoài đi vào..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.