Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 88: Ký Ức
Sau khi tỷ thí luyện đan xong, cô lại quay về quán trọ.
Cả hai phần thi của cô đều đã hoàn thành, hiện giờ chỉ cần đợi đến tháng giêng thôi.
Thời gian này, Kha Nguyệt trong quán trọ khá thoải mái, nếu không phải vì quy tắc của cuộc tỷ thí này là không cho phép người tham gia tỷ thí cách xa Hoàng Châu thì cô đã về Ám Nguyệt Điện rồi.
Sư phụ và các sư huynh của cô sau khi xem cô tỷ thí xong thì đã về lại Lôi Điện.
Hôm nay, cô đang tu luyện thì Tiểu Ngọc bên cạnh cô ai oán nói: “Cô cô, người chưa lần nào đi chơi với Tiểu Ngọc.
Hôm nay cô cô đi chơi với Tiểu Ngọc có được không?”
Kha Nguyệt nghĩ lại, đúng là từ lúc Tiểu Ngọc ra ngoài đến giờ, cô chưa từng đi chơi với con bé, vì vậy liền nhận lời đưa Tiểu Ngọc đi chơi.
Cô mặc một bộ bạch y, vẫn đeo mạng che mặt, hình mặt trăng vì có Ngọc Thạch Ấn trú ngụ trên đó nên không thể tẩy xóa được.
Lúc cô dịch dung thành Lãnh Cơ Uyển, hình mặt trăng này cô phải tốn rất nhiều công sức mới che đi được.1
Chuẩn bị xong xuôi cô dẫn Tiểu Ngọc ra ngoài, bên cạnh có tứ đại hộ pháp đi theo.
Dù sao cũng không có chuyện gì làm, thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi cũng là ý hay.
Trên đường đi, mọi người thấy cô, có người vui mừng, có người hơi sợ hãi, nhưng cô và Tiểu Ngọc vẫn mặc kệ, dạo chơi rất vui vẻ.
Đến buổi trưa, cô dẫn Tiểu Ngọc đến quán ăn để ăn trưa.
Đang ăn thì thấy bên cạnh có mấy người đang bàn luận về một ai đó.
Kha Nguyệt mặc dù không cố ý nghe nhưng mà hai người họ bàn luận rất sôi nổi, cô có muốn không nghe cũng không được.
Nghe họ nói vị công chúa nào đó lại trốn đi rồi.
Từ khoảng một năm trước, vị công chúa này không hiểu sao lại thay tính đổi nết.
Nàng tập trung vào việc tu luyện, rồi còn suốt ngày trốn hoàng cung ra ngoài.
Kha Nguyệt nghe vậy thì thấy cô công chúa này cũng có chút thú vị đây.
Sống trong hoàng cung mà còn có thể phiêu diêu tự tại như vậy thì thật là hiếm lạ.
Mà chắc là Tử Đằng hẳn cũng rất đau đầu với vị muội muội này.
Đi chơi với Tiểu Ngọc cả một ngày, khi về cô bé đã ngủ mất.
Kha Nguyệt tắm rửa cho cô bé xong thì đặt cô bé lên giường, rồi cô cũng đi tắm.
Khi ra bên ngoài, cô lại bắt tay vào việc xem sách luyện chế độc dược, Tiểu Cửu bên cạnh thì đang sắp xếp lại mấy quyển sổ ghi lại doanh thu của Hồng Hoang Phường mà Chấn Đình vừa sai người gửi tới.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Kha Nguyệt nhớ lại chuyện vị công chúa kia, cô hướng Tiểu Cửu tò mò nói: “Vị công chúa sáng nay ta nghe được có vẻ rất thú vị.
Tử Đằng chắc nhức đầu với nàng lắm.”
“Đó chính là Bình Dương công chúa đó ạ.
Thật ra, vị công chúa này không phải là muội muội đồng mẫu của chủ thượng, nhưng khi mẫu phi của nàng sinh nàng thì bị khó sinh mà mất.
Sau đó hoàng hậu đã đưa nàng về ghi dưới tên mình mà nuôi dưỡng, vì vậy vị Bình Dương công chúa này cũng được coi là đích nữ của tiên hoàng.
Hồi xưa nàng rất nghe lời, nhưng không hiểu sao một năm trở lại đây tính cách lại trở nên bướng bỉnh như vậy.
Em nghe nói sau lần rớt xuống hồ sen được cứu lên, tính nết nàng thay đổi hoàn toàn, trầm tĩnh hơn, còn đòi học võ, nói chung là không còn như trước nữa.
Hoàng thượng và Bình Vương thấy nàng như vậy cũng rất đau lòng nhưng đều không biết khuyên nàng như thế nào.” Tiểu Cửu vừa sắp sếp sổ sách vừa nói.
“Ta nghe nói Tử Đằng và Bình Vương có một thân muội muội, hóa ra không phải là vị Bình Dương đó.” Kha Nguyệt đó.
“Dạ không, thân muội muội của chủ thượng và Bình Vương là Chiêu Hoa công chúa, không phải Bình Dương công chúa ạ.” Tiểu Cửu lắc đầu nói.
“Thân muội muội lại không được hai huynh đệ đó chiều chuộng hơn một muội muội được nhận nuôi sao?” Kha Nguyệt nhíu mày hỏi, chuyện này có chút phi lý nhỉ, bình thường không phải muội muội ruột hay được các ca ca yêu thương nhiều hơn sao.
“Em cũng không rõ vì sao, nhưng đúng là chủ thượng và Bình Vương đều yêu chiều vị Bình Dương công chúa này hơn.
Tiên hoàng cũng có phần yêu chiều vị Bình Dương công chúa này hơn.
Ngay cả phong hào của nàng, phong hào Bình cũng là lấy phong hào cao quý nhất, còn cao hơn Chiêu Hoa công chúa một bậc.” Tiểu Cửu cảm thán nói.
Kha Nguyệt càng nghe càng mông lung, nhà đế vương quả nhiên khác bình thường, rất phức tạp.
“Em còn nghe nói, khi vị công chúa này vừa tròn đầy tháng, thì tiên hoàng đã ban cho nàng cái tên Vương Ngọc Yên mọi người đều vì cái tên có chữ “Ngọc” này mà cảm thán sự sủng ái của tiên hoàng với công chúa này một thời gian dài.
Có người còn nói vị phi tử sinh ra công chúa này chắc hẳn là người mà tiên hoàng sủng ái nhất, nên mới sủng ái vị công chúa này đến vậy.” Tiểu Cửu thao thao bất tuyệt nói, lại không để ý đến sắc mặt của chủ tử mình đã cứng lại từ lâu.
“Ngọc Yên…Ngọc Yên…” Kha Nguyệt sau khi hoàn hồn liền bắt lấy tay của Tiểu Cửu hỏi: “Em nói…tên của vị Bình Dương công chúa kia…là gì?”
“Là Vương Ngọc Yên ạ, tiên đế đích thân ban tên cho nàng.” Tiểu Cửu thấy tiểu thư khác lạ thì tò mò nhưng vẫn trả lời câu hỏi của tiểu thư.
“Em nói, vị công chúa này một năm trở lại đây tính nết liền thay đổi đúng không?” Kha Nguyệt lại hỏi.
“Đúng vậy, mới khoảng một năm trở lại đây.” Tiểu Cửu vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Kha Nguyệt nghe vậy thì có cảm giác vui mừng, sau đó lại nghĩ đến khoảng thời gian trước kia của cô.
“Tiểu Nguyệt, chúng ta sẽ luôn bên cạnh nhau, cùng nhau chiến đấu.”
“Tiểu Nguyệt có sao hay không, đợi mình để mình đi lấy thuốc.”
“Tiểu Nguyệt hắn ta đã bỏ rơi mình rồi, haha, hắn ta bỏ rơi mình.” Giọt nước mắt lăn dài trên má nữ tử đó, đây là lần đầu tiên cô thấy nàng ấy khóc.
Mọi chuyện cứ thế như một đoạn phim quay chậm trong đầu cô.
“Nguyệt Nguyệt, có chết, chúng ta cùng chết, mãi không chia lìa.”
Kha Nguyệt nhớ lại cảnh tượng trước khi cô chết ở kiếp trước, Tịnh Ảnh nắm chặt lấy tay cô nói: “Chúng ta…cùng nhau xuống suối vàng!” Sau đó mỉm cười với cô, sau đó…loạt đạn kia hướng về phía hai cô mà bắn đến.
*Haha, vậy mà mình lại quên, lúc xuyên đến đây, mình lại quên mất đoạn ký ức cuối cùng đó.
Hahaha* Nước mắt của Kha Nguyệt cũng theo những kí ức đã qua mà rơi xuống.
Tay nàng không tự chủ được mà ôm lấy ngực mình.
Tiểu Cửu thấy tiểu như nhà mình thất thần, ngay cả Thiệu Huy và Vĩ Kỳ bước vào thì tiểu thư cũng không có một chút phản ứng gì thì lo lắng.
Sau đó nước mắt từ hốc mắt của Kha Nguyệt như hạt ngọc trai từ từ chảy xuống dọa mấy người Tiểu Cửu phát khiếp.
Từ xưa đến nay, họ chưa bao giờ thấy tiểu thư rơi lệ, kể cả lúc giải phong ấn, tiểu thư phải chịu nỗi đau cắt da cắt thịt vẫn không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng hôm nay tiểu thư bỗng dưng rơi nước mắt khiến bọn họ hoảng loạn, không biết tiểu thư bị làm sao.
“Tiểu thư!”
“Tiểu thư, người sao vậy, có phải chỗ nào không khỏe không?”
Nhưng Kha Nguyệt vẫn im lặng, không một chút chú ý đến bọn họ.
Đầu cô bỗng nhiên nhói lên, Kha Nguyệt nhíu mày, ôm lấy đầu.
Thân ảnh của cô nhẹ nhàng từ trên ghế ngã xuống.
Dọa đến mấy người Tiểu Cửu và Thiệu Huy: “Tiểu thư!”
Từng đoạn, từng đoạn ký ức cứ thế tiến vào đầu Kha Nguyệt, khiến cô không thể tiếp nhận nổi.
Đầu đau như bị xe cán qua, Kha Nguyệt không thể không đóng lại ý thức, nếu không dù cô không mất mạng, thì cũng sẽ trở thành một kẻ ngốc.
Bên ngoài, mấy người Thiệu Huy vì chuyện Kha Nguyệt bỗng dưng ngất xỉu mà cuống lên.
“Mau, mau dùng tốc độ nhanh nhất gọi Lan Nhược tiểu thư đến đây.
Còn có, muộn đi gọi Hàn Nghiên tiểu thư đến đây.” Thiệu Huy là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên, quay sang Linh Tiên và Dạ Tuyết nói.
Linh Tiên và Dạ Tuyết cũng nhanh chóng vận khinh công bay đi.
Vì Thiệu Huy là người ổn trọng nhất cũng là người tuổi lớn nhất trong tứ đại hộ pháp, nên Tiểu Cửu cùng mấy người Vĩ Kỳ đều ẩn ẩn coi Thiệu Huy là người đứng đầu.
Khi không có tiểu thư, họ đều nghe theo sắp xếp của Thiệu Huy..