Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 51: Gậy Ông Đập Lưng Ông
Đại phu khi đến Lâm gia liền bị lôi kéo một mạch đến Hàm Hương viện.
Ông bắt mạch cho Kha Nguyệt, nhíu nhíu mày, lão phu nhân cùng Lâm Lăng bên cạnh thấy ông ta biểu hiện như vậy thì càng lo lắng.
Sau một khắc, ông ta đứng dậy hành lễ nói: “Thưa thừa tướng, tôi bắt mạch thấy lý do mà thất tiểu thư ngủ mãi không tỉnh là vì thất thiểu thư đã hít phải mê dược.”
“Mê dược sao?” Lâm Lăng nhăn mày nói: “Vậy phiền ông đi xem cho hai người bên này nữa.” Nói rồi Lâm Lăng sai người đưa thầy thuốc đi bắt mạch cho Tiểu Cửu cùng Vĩ Kỳ.
“Thừa tướng, hai người này cũng bị hít phải mê dược ạ.” Lão đại phu đến bắt mạch cho Tiểu Cửu và Vĩ Kỳ rồi nói.
“Tốt, rất tốt lại dám hạ mê dược lên ngoại tôn nữ của ta.
Người đâu, đi điều tra cho ta xem hôm này mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào.” Lâm Lăng lúc này lừa giận ngút trời nói.
Lan Thu thì đã rối thành một đoàn.
Chuyện này đều nằm ngoài kế hoạch của bà ta.
Sau đó đuổi hết mọi người về nghỉ ngơi.
Ông cùng lão phu nhân ở lại coi Tiểu Nguyệt.
Lan Thu cũng nhất quyết muốn ở lại thể hiện một bộ dáng lo lắng.
Vậy là trong phòng đầy người giờ còn mỗi ba người ở lại.
Một khắc sau đó người trên giường cuối cùng cũng có động tĩnh, đôi mắt trong veo hé mở, bộ dáng đúng như vừa tỉnh dậy.
Khẽ nheo mắt xác định một lát, thấy có Lâm lão phu nhân cùng Lâm Lăng ở đó, mày đẹp hơi nhíu: “Bà cố, ngoại công, ngoại bà sao mọi người lại ở đây vậy?”
“Tiểu Nguyệt, cuối cùng con cũng tỉnh, hù chết bà cố rồi.” Lâm lão phu nhân ngồi bên cạnh Kha Nguyệt nãy giờ thấy cô mở mắt thì mừng rỡ nói.
“Con bị làm sao vậy?” Kha Nguyệt trên giường hơi khó hiểu hỏi.
Trong lòng thì đang âm thần tán thưởng kế sách của Tiểu Cửu.
Sau khi đem mấy người kia ra ngoài sân, quay về Tiểu Cửu nói: “Ta thấy có gì đó không ổn cho lắm, nếu muốn lão bà kia nhìn thấy chuyện tốt của mấy nha hoàn thì Hàm Hương Viện của chúng ta phải vờ như không biết chuyện gì.
Nhưng theo lời hắc y nhân nói bà ta muốn đưa mọi người trong phủ đến đây hẳn là sẽ làm ra động tĩnh lớn khiến cho mọi người bị tỉnh dậy, Hàm Hương viện mà không biết chuyện gì vẫn cứ ngủ thì không đúng cho lắm.”
“Vậy chúng ta giờ phải làm thế nào?” Linh Tiên cùng Vĩ Kỳ thấy Tiểu Cửu nói có lý liền lâm vào trầm tư, suy nghĩ cách.
“Vậy chúng ta cũng ngủ thật đi, hít một chút mê dược.
Coi như là bị hạ mê dược.” Tiểu Cửu đưa ra ý kiến.
“Được, không tồi, để lại một chút mê dược, ta đi giấu ở chỗ mấy nha hoàn của lão bà kia.
Như vậy thì dù lão bà kia có muốn kiếm cớ vu vạ cho tiểu thư dung túng hạ nhân cũng sẽ không thể làm gì được.” Vĩ Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói, sau đó họ để Linh Tiên hít mê dược trước, Vĩ Kỳ thì mang một chút mê dược đến chỗ mấy nha hoàn.
Sau đó quay về cũng hít một chút mê dược, mọi người liền lâm vào ngủ say.
Họ trước khi dùng mê dược đã tính toán kỹ lưỡng thời gian, đây đều là được tiểu thư dạy cho.
Lúc Linh Tiên tỉnh dậy, trong bụng đã cười lớn một trận *Kế hoạch thành công rồi.*
“Con bị hạ mê dược, hại bọn ta thật lo lắng.
Trong người con giờ thế nào rồi, có chỗ nào không thoải mái không?” Lâm Lăng quan tâm hỏi.
“Mê dược sao?” Linh Tiên bày ra vẻ mặt hốt hoảng nói
“Đúng vậy, ta đã cho người đi lục soát.
Đại phu cũng nói con chỉ bị hít một chút mê dược, không ảnh hưởng lớn đến tính mạng.
Con có thấy chỗ nào không thoải mái không?” Lâm Lăng hỏi lại một lần nữa, trong mắt ông là quan tâm không hề che giấu.
“Đầu óc con hơi choáng váng một chút, toàn thân cũng hơi mệt mỏi.
Nhưng con không sao đâu, bà cố và ngoại công yên tâm.”
“Con không sao là may rồi, nếu không ta sẽ lo lắng chết mất.” Lan Thu lên tiếng.
Và nhận được sự thầm khinh bỉ từ nữ nhân ngồi trên giường.
Cô đây là tự chủ tốt, còn như Dạ Tuyết, cô không dám chắc Dạ Tuyết có lao lên cào nát bản mặt bà ta ra hay không.
Vì vậy cho nên Kha Nguyệt mới để Linh Tiên giả dạng cô thay vì Dạ Tuyết.
“Đúng rồi, Tiểu Cửu cùng mấy nha hoàn trong phòng con đâu ạ?.” Linh Tiên nhìn một vòng quanh phòng nói.
Lão phu nhân nghe cô nói vậy thì trong mắt là sự bối rối.
Nha đầu mới tỉnh dậy, không biết có nên nói sự phát sinh trong sân cho nha đầu hay không.
“Biểu muội à, nha hoàn của muội làm chuyện xấu hổ, bị gia gia bắt đi rồi.” Lâm Trúc lúc này bước vào nói.
Nhìn thấy Kha Nguyệt làm nàng ta lại cảm thấy ghen tị.
Hừ đúng là hồ ly tinh quyến rũ người khác.
Nàng ta vẫn luôn đứng bên ngoài chưa đi, nghe thấy hạ nhân nói Hàn Kha Nguyệt đã tỉnh thì liền vào xem một chút.
“Chuyện xấu hổ sao?” Kha Nguyệt nhìn lão phu nhân với ánh mắt khó hiểu.
“Đúng vậy, là làm chuyện bậy bạ ở ngay trong sân của Hàm Hương viện đó.
Muội đó ngày thường quá dung túng bọn họ để bọn họ…” Lâm Trúc còn chưa nói xong đã bị ba ánh mắt sắc lẹm bắn tới làm nàng ta im bặt.
Hai ánh mắt là của lão phu nhân và Lâm Lăng còn một ánh mắt còn lại, hơi ngoài dự đoán đó chính là Lan Thu.
Bà ta biết kế hoạch này bị hỏng, mấy người ngoài sân kia đều là người của bà ta, Hàn Kha Nguyệt thì bị hạ thuốc.
Mọi người đều đang đặt nghi vấn lên người bà ta, Lâm Trúc còn vào khơi lên.
Đứa cháu này thật không có đầu óc, tức chết bà ta rồi.
Lan Thu nói: “Đã nói các ngươi đi về, còn ở lại làm gì?”
“Con…con” Lâm Trúc còn chưa nói xong đã bị Lan Thu cắt ngang: “Còn không mau về, ở đây làm phiền Tiểu Nguyệt nghi ngơi sao.” Lâm Trúc bị quát liền hậm hực về viện của mình.
Trong lòng thần rủa Hàn Kha Nguyệt, đồ yêu tinh mê hoặc lòng người.
“Ngoại công, tỷ ấy nói vậy là…” Kha Nguyệt tỏ vẻ hoảng hốt.
“Không sao, đã không sao rồi, ta đã cho điều tra, con cứ chuyên tâm nghỉ ngơi đi.” Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng nói.
“Vậy Tiểu…Cửu chẳng nhẽ cũng ở trong đó.
Bà cố à, con tin Tiểu Cửu không có làm ra chuyện bậy bạ đó…” Kha Nguyệt nói, ánh mắt ngập nước nhìn lão phu nhân, giọng hơi khàn nói.
Khiến hai người nào đó đang giả ngất ở một bên thầm tán thưởng, diễn xuất cũng thật tốt đi.
Thật ra Vĩ Kỳ và Tiểu Cửu cũng đã tỉnh chỉ sau Linh Tiên một chút, nhưng vẫn đang quan sát thêm tình hình, nên chưa ngồi dậy ngay.
“Không có, Tiểu Cửu và Vĩ Kỳ đều bị hạ mê dược, họ đang nằm bên kia, vẫn chưa tỉnh, con yên tâm đi!” Lâm Lăng nói rồi chỉ về hai người đang nằm bên kia.
“Họ cũng bị hạ mê dược sao?” Kha Nguyệt lấy tay che miệng, bất ngờ thốt lên.
“Ừ, nhưng giờ không sao rồi.” Lão phu nhân mỉm cười từ ái nói
“Bà cố, ngoại công, vậy mấy nha hoàn kia là nha hoàn nào?”
“Chính là mấy nha hoàn phục vụ bên người con ngoài Tiểu Cửu ra.” Lâm lão phu nhân nói.
Kha Nguyệt ngồi trên giường không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn Lan Thu.
Bà ta bị ánh nhìn này làm cho chột dạ.
Lại thầm mắng mấy nha hoàn kia vô dụng, hại bà ta giờ vào con đường bị tình nghi.
Linh Tiên thấy bà ta như vậy thì trong lòng vui vẻ, hừ bây giờ chưa giết được bà, vậy ta nhìn chết bà.
Lâm lão phu nhân cùng Lâm Lăng thấy Kha Nguyệt nhìn Lan Thu thì cũng hiểu được nàng nghi ngờ ai.
Họ cũng nghi ngờ bà ta, nhất là Lâm Lăng, ông khẳng định người gây chuyện là bà ta.
Nhưng chắc kế hoạch xảy ra một chút vấn đề trùng hợp lại đặt trên mấy người nha hoàn bà ta phái tới.
Đây là gậy ông đập lưng ông đi.
Lần trước, khi Lâm Hùng đi Lưu Châu đón Kha Nguyệt về có đưa cho ông một tờ giấy.
Trên đó có viết: “Giết Hàn Kha Nguyệt” nét chữ và ký hiệu kia đều là của Lan Thu.
May mắn thế nào người của Nguyệt Nguyệt cô nương ở đó mới cứu cháu ông một mạng.
Trong lòng đã hận Lan Thu đến cực điểm nhưng chưa tìm được thời cơ để xuống tay.
Ông cũng đang sai người tìm lễ vật để cảm tạ Nguyệt Nguyệt cô nương.
Linh Tiên nhìn đến muốn đục ra một cái lỗ trên người bà ta mới thu hồi ánh mắt nói: “Chiều nay họ ăn trộm đồ của con, con bắt được, không tính toán với họ nay họ lại làm ra chuyện như vậy.”
“Mấy người đó không tốt, để ngày mai ta chọn người khác tốt hơn cho con có được không?” Lan Thu nhìn nàng nói.
“Bà cố, ngoại công, ngoại bà, lần này có thể cho phép Tiểu Nguyệt tự chọn người cho mình có được không ạ?” Linh Tiên ánh mắt lấp lánh nhìn mấy người.
“Được đều do Tiểu Nguyệt quyết định.” Lão phu nhân gật đầu đồng ý.
Lúc này bên ngoài có thị vệ vào bẩm báo: “Thưa lão gia, tìm thấy một gói mê dược trong phòng ngủ của mấy nha hoàn kia.
Đã cho đại phu kiểm tra, là cùng một loại với loại mà thất tiểu thư đã hít phải.”
“Mấy nha hoàn đó thật tốt, Lan Thu, ngươi xem ngươi đã chọn ra loại người gì đi theo Tiểu Nguyệt.
Còn dám hạ mê dược với chủ tử.”Lâm Lăng gầm lên nói.
“Lão gia, ta đều không biết bọn họ là như vậy.
Ta không cố ý.” Lan Thu nức nở ôm chân Lâm Lăng nói.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, đem mấy nha hoàn kia bán vào thanh lâu đi.
Còn tên tuần tra kia cũng không cần ở lại Lâm gia nữa.” Lâm Lăng nói, rồi đá Lan Thu qua một bên.
Bà ta không cam lòng, trừng mắt nhìn người đang ngồi trên giường *Tại ngươi, tất cả là tại tiện nhân ngươi.
Ngươi cứ chờ đó, ta không tha cho ngươi đâu*.