Sát Thủ Nữ Vương

Chương 47: Lan Thu Ra Tay


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 47: Lan Thu Ra Tay


Mình theo yêu cầu của mọi người, ra liền mấy chap đây ạ.

Mọi người đọc truyện vui vẻ nha!????
****************
Sau khi ra khỏi Lưu Ly Phường, Kha Nguyệt và Vĩ Kỳ lại quay về Lâm gia.

Đến chính điện báo cho Lâm lão phu nhân họ đã về, rồi quay về Hàm Hương viện.

Vào đến trong sân cô còn chưa kịp uống ngụm nước đã có người đến quấy rầy.

Triệu ma ma, thân tín của phu nhân đến viện của cô, làm cho Kha Nguyệt khẽ cười lạnh trong lòng *Rốt cuộc lão bà kia cũng không nhịn được nữa, bắt đầu hành động rồi.*
“Thất tiểu thư, lão nô đến là muốn truyền lại ý của phu nhân.” Triệu ma ma hành lễ với Kha Nguyệt, nói.

“Ma ma có chuyện gì mời nói.” Kha Nguyệt đáp lời.

“Chuyện là phu nhân sợ tiểu thư trong phủ không được thoải mái, nên nhờ lão nô mang thêm mấy nha đầu lanh lợi hầu hạ cho thất tiểu thư.”
Kha Nguyệt nghe vậy thì khinh bỉ trong lòng một trận, hầu hạ ta? Giám sát ta thì đúng hơn: “Làm phiền ngoại bà nhọc lòng rồi.

Chỉ là nha hoàn bên người ta đều là của bà cố cùng ngoại công đưa, thật không có gì không hợp ý.”
Triệu ma ma nghe vậy thì lúng túng.

Theo lẽ thường không phải nàng ta nên nhận ý tốt của trưởng bối sao, giờ lại từ chối, còn lôi cả lão phu nhân cùng lão gia ra.

Nhưng đã đi đến nước này cũng không thể bảo họ trở về: “Vậy thất tiểu thư giữ bọn họ lại hầu hạ thêm cũng không sao.

Đây là ý tốt phu nhân, thất tiểu thư không nhận, về phu nhân sẽ mắng lão nô.”
Kha Nguyệt cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt cô bày ra dáng vẻ cảm động nói: “Vậy ta nhận ý tốt của ngoại bà.


Nhờ Triệu ma ma chuyển lời cảm tạ của ta đến ngoại bà.”
“Lão nô sẽ, vậy thất tiểu thư nghỉ ngơi, lão nô còn phải về hầu hạ phu nhân, lão nô xin cáo từ.” Triệu ma ma nói rồi quay người về viện của Lan Thu.

Kha Nguyệt ở đây nhìn mấy nha hoàn này một lượt sau đó mới nói: “Mấy người các ngươi cùng Tiểu Cửu hầu hạ trong phòng của ta đi.” Mấy nha hoàn đó liền nhận lệnh đi làm việc.

Kha Nguyệt ở ngoài thầm nói với Vĩ Kỳ: “Huynh về lại Lưu Ly Phường, mang đôi bướm câu hồn đến đây cho ta được không?”
“Vâng tiểu thư, ta lập tức đi ngay.” Vĩ Kỳ nói rồi bất động thanh sắc biến mất khỏi sân vườn.

Bà ta hành động sớm hơn dự đoán của cô.

Đáng lẽ hai ngày nữa, lúc cô đi đấu giá về sẽ đón Tiểu Bạch và Tiểu Hắc về cùng, không ngờ phải đưa chúng đến đây sớm hơn dự định.*Muốn tìm Tiểu Hắc, Tiểu Bạch đúng không? Được thôi, ta thành toàn cho mấy người, chỉ là có bắt được chúng không thì lại là một vấn đề khác*
Tối hôm đó lão phu nhân gọi cô đến sảnh chính ăn bữa tối.

Tối nay chỉ có lão phu nhân, Lâm Lăng, Lan Thu và Lâm Hùng, Lâm Ngọc, Lâm Chiến Lâm Vi cùng ăn, còn nhị bá, và ngũ bá đều không đến.

Còn mấy người con và cháu của Lan Thu thì đã đi hành hương từ sáng, chắc tối muộn mới về.

Mấy chi đằng sau cũng đã ra ở biệt lập.

Chỉ có chi thứ nhất là ở lại Lâm phủ mà thôi.

Cô bước vào đại sảnh hành lễ, vừa hành lễ xong thì có một bàn tay lôi kéo tay Kha Nguyệt nói: “Hóa ra đây chính là biểu muội sao, thật xinh đẹp nha.

Ta tự giới thiệu, ta là Lâm Vi, hôm trước vì có chút chuyện nên không thể đến gặp muội.”
Kha Nguyệt thấy cô nương tràn đầy sinh lực đang nắm lấy tay cô thì cười nhẹ một tiếng: “Ra là lục tỷ, tỷ cũng thật xinh đẹp!” Nghe Kha Nguyệt khen, Lâm Vi liền cười thêm rạng rỡ lôi kéo tay cô vào bàn, cùng nói chuyện.

Lâm Hùng và Lâm Ngọc là con của Nhị bá cô, còn Lâm Chiến và Lâm Vi là con của Ngũ bá.


Bọn họ đều đối đãi với cô rất tốt.

Cô còn Lâm Trúc và Lâm Lam và Lâm Chính là con của Đại bá chi thứ nhất, cũng ở lại Lâm gia, nhưng chắc học đều không thích cô vì Lan Thu là mẫu thân của Đại bá.

Nghĩ đến Lâm Trúc cô lại nghĩ đến chuyện xảy ra ở dược điếm lần trước, lúc cô ta muốn giành găng Phá Vân với cô.

Lâm Chiến thấy Lâm Vi lôi kéo tay Kha Nguyệt thì nói: “Tính cách của Lâm Vi là như vậy, biểu muội đừng để trong lòng.”
“Không đâu, muội rất thích lục tỷ.” Kha Nguyệt cười nói.

Lan Thu thấy cô liền tỏ ra là một người bà mẫu mực, hỏi han cô các kiểu, còn muốn tìm hôn sự cho cô.

Nhưng bị cô lấy lý do muốn tìm được mẫu thân trước rồi cô mới nghĩ đến chuyện hôn sự.

Sau đó Lâm lão phu nhân cũng đồng ý với ý kiến của cô nên Lan Thu chỉ có thể nuốt cục tức vào trong.

“Bà cố, sao con thấy hình như người hôm nay không được vui.” Ăn xong, Kha Nguyệt thấy lão phu nhân thở dài đến lần thứ 5 rốt cuộc không nhịn được nữa mà hỏi.

“Bà cố đang đau đầu về chuyện buôn bán của Lâm gia.” Lâm Hùng thở dài nói.

“Mọi người có thể cho con biết được không, biết đâu con lại có thể giúp được.” Kha Nguyệt lo lắng hỏi
“Không cần đâu, con mới chỉ là một đứa nhóc, nói cho con cũng không có ích lợi gì, ta sẽ từ từ nghĩ cách.” Lan Thu lên tiếng, ý trong lời nói cô chỉ là một đứa nhóc, sẽ có cách giải quyết gì được.

“Ngoại bà, sao người lại nói như vậy, mặc dù con ít tuổi nhưng tư nhỏ đã bôn ba bên ngoài.

Cũng hiểu rất nhiều chuyện.” Kha Nguyệt nói với Lan Thu.


Bà ta nghe vậy định nói thêm gì đó nhưng bị lão phu nhân cắt ngang: “Quán trà của chúng ta đang bị quán trà đối diện chèn ép.

Bên đó không biết sao sản xuất được ra một loại trà rất ngon, cho nên khách đều sang hết bên đó.

Nếu tình trạng này còn kéo dài thì chúng ta sẽ phải đóng cửa quán trà này mất.”
Kha Nguyệt nghe vậy thì ngẫm nghĩ một hồi: “Ngoại công, con có thể pha thử trà mà con tự chế cho mọi người uống được không ạ?”
“Con biết chế trà sao, được được, con thử xem” Lâm Lăng nói.

Kha Nguyệt khẽ gật đầu, sai người về Hàm Hương Viện lấy lá trà.

Đợi người mang lá trà đến, cô thành thục thực hiện một loạt động tác pha trà.

Sau đó bưng trà lên cho từng người một.

Lâm lão phu nhân thấy vậy liền uống thử một ngụm, không uống thì thôi, uống vào thật sự khiến bà cảm thấy rất bất ngờ.

Trà này có mùi vị khác hoàn toàn so với những loại trà bà từng uống, có hương thơm thoang thoảng, rất dễ chịu.

Uống vào khiến cả người thanh tỉnh không ít, liền tấm tắc khen ngon.

Lâm Lăng cũng có một cảm giác tương tự, ánh mắt nhìn Kha Nguyệt sáng như sao.

Ngay đến Lan Thu mặc dù ngoài mặt là một bộ dáng bình thường nhưng trong lòng cũng phải ngầm thừa nhận trà này thật sự ngon.

Còn về mấy người Lâm Hùng đều không ngại mà khen trà ngon.

Lâm Ngọc còn xin cô một ít lá trà về dùng.

Lâm Vi còn không khách khí nói: “Trà này, so với trà hoàng thượng ban tặng thật ngon hơn nhiều.

Muộn muội thật giỏi đó.”

“Tiểu Nguyệt, sao con có thể pha chế được loại trà đặc biệt này, có bí quyết gì vậy?” Lâm Lăng hỏi.

“Chỉ là trong lúc rảnh rỗi con nghĩ ra mà thôi, không có gì đặc biệt cả.

Đây là con lấy hoa nhài làm thành phần chính, khiến cho người ta uống sẽ cảm thấy khoan khoái dễ chịu mà thôi.” Kha Nguyệt cười nhẹ nói.

Khi xưa còn ở hiện đại, cô học rất nhiều thứ, trà đạo cũng là một trong những món nghề cô học tốt nhất.

“Bà cố, ngoại công, ngoại bà, con còn một ít trà, mọi người lấy ra giải quyết vấn đề trước mắt.

Sau đó con sẽ đưa cho người chế trà của chúng ta công thức, từ đó vấn đề này có thể giải quyết rồi.” Kha Nguyệt nói, rồi bảo Tiểu Cửu và Hàm Hương Viện lấy trà.

Lúc sau, Tiểu Cửu cho mấy nha hoàn khiêng vào hai rương to, để ở chính sảnh, mọi người đều trợn mắt.

Một ít này cũng thật là nhiều quá đi.

Có thể dùng trong cả năm luôn đấy.

“Được được, Tiểu Nguyệt chính là phúc tinh của Lâm gia ta rồi.” Lâm Lăng cười lớn nói.

Lan Thu nghe vậy thì tức giận trong lòng, bà ta nghĩ không sai mà.

Hàn Kha Nguyệt này đúng là mối họa.

Trong lòng bà ta càng gấp gáp xử lý cô hơn, liền ngầm ám hiệu cho Triệu ma ma.

Triệu ma ma thấy Lan Thu ra ám hiệu thì lặng lẽ lui khỏi đại sảnh.

Tất cả những hành động này đều được Kha Nguyệt chú ý.

Cô khẽ cười, đáy mắt xoẹt qua một tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh lại bình trường trở lại *Nếu bà đã nóng lòng như thế, vậy thì ta chơi cùng bà.*.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.