Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 45: Bí Mật Của Phá Vân
Thái giám và cung nữ bưng đồ ăn đặt lên bàn rồi lại lui về chỗ.
Nghiêm phi thấy vậy cũng bắt đầu đứng một bên bồi Vương Tử Đằng dùng bữa.
Ăn được một nửa bữa, Vương Tử Đằng có cảm giác chóng mặt, nên cho dọn thiện.
“Hoàng thượng, thần thiếp dìu ngài vào bên trong nghỉ ngơi.”Nghiêm phi vừa dìu Vương Tử Đằng vào trong vừa nói, trong ánh mắt là niềm vui không thể che dấu.
Đặt Vương Tử Đằng lên trên giường, rồi nàng ta đi ra ngoài, sai người tháo trâm cài, mái tóc đen mượt được buông xuống.
Người bên trong màn che đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra.
Đáy mắt toát lên sự lạnh lẽo, cười khẽ rồi từ từ ngồi dậy.
Nghiêm phi đi vào phòng, lúc này đã đầu váng mắt hoa, mò mẫm vào trong giường.
Một đêm xuân tiêu cứ thế diễn ra, nhưng Nghiêm phi không biết, người trên giường đã không còn là người mà nàng ta dịu dàng gọi hoàng thượng nữa rồi.
Vương Tử Đằng ngồi dậy rồi đi ra ngoài, phất tay cho hạ nhân lui ra, nói Nghiêm phi không khỏe, không ai được quấy rầy rồi bước ra khỏi Kim Trúc cung.
Khóe miệng còn khẽ nhếch, Nghiêm gia, đây đúng là một cái cớ hay để hạ Nghiêm gia.
Một phi tần nho nhỏ mà đòi hạ dược hắn sao, thật quá coi thường Vương Tử Đằng hắn rồi.
Về đến Điện Trung Tín, Hắc Tử đã đứng chờ hắn ở ngoài cửa, thấy Vương Tử Đằng liền hành lễ: “Hoàng thượng!”
Vương Tử Đằng khẽ gật đầu, Hắc Tử theo sau Vương Tử Đằng vào bên trong.
Khi Vương Tử Đằng đã yên vị trên ghế thì mới nói: “Chủ thượng, tam điện chủ nói đồng ý bán ra mảnh đất ngoài thành phía tây, cũng đã đến Đan Kinh để thương lượng về chuyện đấu giá rồi ạ.” Bình thường nếu có người hắn sẽ gọi chủ tử là hoàng thượng, nhưng khi không có người hắn sẽ gọi ngài là điện chủ.
Nhưng hôm trước, chủ thượng thấy bọn hắn luôn miệng gọi Nguyệt Nguyệt cô nương là chủ mẫu, nên bắt họ đổi thành gọi chủ thượng.
Vương Tử Đằng gật đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Nàng như thế nào rồi, Lâm gia có ai làm khó dễ nàng không?”
“Dạ không, hiện tại chủ mẫu vẫn ổn.
Chỉ là người phái đi bảo vệ chủ mẫu có truyền tin về nói, chủ mẫu hình như bị thương.
Bọn họ nghe thấy Vĩ Kỳ nói với chủ mẫu: “Tiểu thư chớ giận dỗi, ảnh hưởng đến sức khỏe.
Hiện giờ nội lực trong người tiểu thư vẫn chưa bình ổn, nên tránh kích động.”Nên thuộc hạ đoán chủ mẫu bị thương, nội lực trong người mới bất ổn.”
Vương Tử Đằng nghe vậy thì tim nhói lên một cái.
Nguyệt Nhi của hắn thế nào mà lại bị thương rồi? Mày kiếm càng ngày nhíu càng chặt.
“Ngày mai, sau khi xử lý xong Nghiêm phi kia liền nói ngũ đệ đến đây cho ta.
Ta cần xuất cung một chuyến.” Vương Tử Đằng nói, trong lòng không đè nén nổi lo lắng.
Không biết nha đầu của hắn bị thương như thế nào? Ảnh hưởng đến nội lực, hẳn là nghiêm trọng đi.
Thật sự không làm cho người ta bớt lo lắng được mà.
Sáng hôm sau, cả kinh thành lại sôi trào một trận.
Nghe nói Nghiêm phi qua lại với một thị vệ, bị hoàng đế bắt quả tang.
Trong cơn lôi đình Hoàng thượng liền biếm Nghiêm phi thành thứ nhân, đày vào lãnh cung.
Nghiêm gia vì thế mà bị tịch thu gia sản, Nghiêm đại nhân phải bãi bỏ chức quan, về quê sống.
****************
Lục Chấn Đình ở Lôi Điện sau khi nhận được thư của Kha Nguyệt cũng thầm cảm thán tiểu thư nhà mình phúc hắc, rồi đến chỗ Phong Cẩn cùng Mộ Dung Tùng Lâm bẩm báo.
Nghe Kha Nguyệt muốn dỡ bỏ biển hiệu cũ của các dược điếm đó, thay vào đó là tên của Hồng Hoang phường hai người đều rất hài lòng, lệnh cho Lục Chấn Đình đi làm ngay.
Chỉ trong một buổi, tất cả các biển hiệu dược điếm thuộc quản lý của Ám Nguyệt điện đều bị dỡ, thay vào đó là biển hiệu của Hồng Hoang phường thật to.
Tiếng tăm của Hồng Hoang phường đã lan rất xa, chỉ tiếc là có duy nhất một cửa hiệu ở kinh thành, khiến những nơi khác thèm muốn không thôi.
Giờ Ám Nguyệt Điện truyền ra tin, Hồng Hoang Phường được mở trên khắp đại lục, họ có thể không vui mừng sao.
Vì vậy, mọi người đều đến các dược điếm Hồng Hoang phường mua dược liệu cùng đan dược.
Khôi Điện liền bị lỗ nặng, những lô dược liệu mới được sản xuất cũng không ai thèm ngó ngàng, tất cả đều đổ xô đến các cửa hiệu Hồng Hoang phường.
Trương Văn Long ngồi trên ghế chủ tọa của Khôi Điện, nghe tin báo về tức giận đến suýt ngất.
Ông ta nghiến răng nói: “Nguyệt Nguyệt, ngươi chờ đó!”
Lúc này ở Lâm Gia, Kha Nguyệt đang nghe Vĩ Kỳ bẩm báo lại tình hình hắn hôm qua thăm dò được.
Trong toàn phủ Lâm gia hắn đều đã xem xét qua một lượt, hầu như không có gì khả nghi.
Nhưng trong viện của Lâm phu nhân thì có một vấn đề, lúc vào trong viện của bà ta có rất nhiều lối đi ngoằn ngoèo mà hắn đi như thế nào cũng không thể vào được biệt viện.
Kha Nguyệt nhíu mày *Chắc trong này có trận pháp gì đấy.*
“Nhưng mà ta có thấy một tên áo đen, thấy tên đó từng bước đi vào bên trong, ta cũng đi theo.
Quả thật là vào được trong biệt viện.
Tên đó đặt một mẩu giấy lên bàn của bà ta, ta liền lấy mang về đây.
Tiểu thư người xem.” Nói Xong Vĩ Kỳ lấy ra một tờ giấy đưa cho Kha Nguyệt.
Nhận tờ giấy đọc, Kha Nguyệt bất ngờ.
Người đứng sau đang nói bà ta chú ý động tính của bướm câu hồn, còn có gì Phá Vân, Phùng Dung trận còn có một câu: “Đừng để Lâm Hi Văn chết, bà ta còn giá trị.” Vậy là mẫu thân thật sự đang nằm trong tay bà ta.
“Theo trong thư, ta thấy chắc hẳn mẫu thân của người không cách xa nơi này, hoặc có thể là đang ở Lâm gia.
Vì lão bà Lan Thu kia hầu như là trong Lâm gia, không hề đi ra ngoài.
Còn có với trận thế ở sân vườn trong biệt viện của bà ta, ta cho rằng bà ta đang che giấu chuyện gì đó.” Vĩ Kỳ nói
Kha Nguyệt gật đầu, cô cũng nghĩ vậy: “Như trong thư nói, hiện tại mẫu thân ta vẫn được an toàn, bà ta không thể giết mẫu thân.
Nhưng mẫu thân ở chỗ bà ta hẳn là không có gì tốt.
Phải tìm cách khác để cứu mẫu thân.
Còn có Phù Dung trận và Phá Vân là gì vậy, huynh có biết không?”
“Phá Vân là nguồn nội lực kinh người, gồm 5 tầng phong ấn, mỗi một lần giải được phong ấn thì võ công cũng nội lực tăng lên rất nhiều.
Giải phong ấn hết tầng thứ 5 thì người có được Phá Vân sẽ có nguồn nội lực thâm hậu không ai có thể so sánh, cùng với bí kíp võ công Phá Vân chưởng.
Như tên gọi, chưởng pháp này huyền diệu vô cùng, rất mạnh mẽ.
Còn Phù Dung trận chính là chìa khóa giúp người có phong ấn Phá Vân trong người kích hoạt được giải phong ấn.
Từ đó sẽ bắt đầu giải phong ấn.
Và Phu Dung trận này cũng là một trận pháp vô cùng quỷ quái, luyện được hết trận pháp này thì có thể phá được tầng phong ấn thứ nhất của Phá Vân.
Có ba nguồn nội lực mạnh mẽ nhất thì Phá Vân là một trong số đó.
Còn có Kim Long và Hắc Long, nhưng Phá Vân đặc biệt hơn vì Kim Long và Hắc Long kị nhau nên khi hai nguồn lực này đối đầu với nhau thì sẽ không phát huy được hết tất cả sức mạnh.
Nhưng Phá Vân thì có thể dung hòa được cho nên Phá Vân có thể gọi là nguồn nội lực đặc biệt nhất trên đại lục.
Không có gì có thể áp chế nó.” Kha Nguyệt bất ngờ khi nghe Vĩ Kỳ nói.
Phù Dung trận này cô biết, không phải hồi trước Tiểu Nghiên lén lút đưa cho cô sao.
Tiểu Nghiên nói không được để cho ai biết, lúc đó cô cũng không chú ý.
Giờ ca kỹ trong thư kia hẳn là muốn nói Hàn Nghiên.
Cô phải tìm dịp hỏi Tiểu Nghiên mới được.
Phù Dung trận kia cô cũng luyện gần xong rồi chỉ là càng ngày, cô càng cảm giác các túi khí trong người cô càng to, có cảm giác nó sắp rách ra.
Kha Nguyệt nghiên cứu kỹ chất giấy, cùng mùi hương xem có điểm gì khác biệt không, sau đó cô phát hiện trên giấy này có tẩm một loại hương, chắc là để người khác không thể làm giả, còn chất giấy thì không có gì đặc biệt.
Mùi hương này rất rất nhẹ, thật sự khó phát hiện ra.
May mà cô cẩn thận, nếu không đã có chuyện rồi, cũng may hương hoa cúc này cô không thiếu.
Sau đó Kha Nguyệt cầm theo tờ giấy vào phòng, nói Vĩ Kỳ canh bên ngoài.
Cô bắt chước theo nét chữ trên tờ giấy, luyện tập một lúc, đến lúc hai cách viết giống hệt nhau, cô mới lấy một tờ giấy cùng loại vời tờ giấy kia.
Tẩm một chút hương liệu rồi viết lên đó mấy chữ: “Đừng để Lâm Hi Văn chết.
Án binh bất động!” Sau đó đợi mực khô, cô mang tờ giấy ra ngoài nói với Vĩ Kỳ: “Huynh tìm cách để lại lá thư này về chỗ cũ đi.
Cẩn thận, đừng để phát hiện.” Kha Nguyệt nói.
Đợi Vĩ Kỳ về, Kha Nguyệt nói: “Đi, chúng ta sang chỗ ngoại tằng tổ mẫu một chút.” Rồi cô đứng lên, hướng nhà chính đi tới, Vĩ Kỳ cũng đi theo sau cô.
Tiểu Cửu cùng mấy nha hoàn muốn đi cùng nhưng đều bị cô từ chối.
Thấy Kha Nguyệt bước vào lão phu nhân cười nói: “Nha đầu con, đến đây có chuyện gì muốn nhờ vả lão bà này sao?”
“Bà cố lại trêu Tiểu Nguyệt rồi, con đến thăm người thôi mà.” Kha Nguyệt cười nói, đi đến bên cạnh lão phu nhân, rót trà vào chén rồi đưa cho bà.
“Ta còn không biết sao, có chuyện gì muốn xin ta có đúng không.
Mau nói, không bà cố sẽ đổi ý.” Lâm lão phu nhân cười từ ái nói, nhận ly trà từ tay Kha Nguyệt nhấp một ngụm.
“Hì hì, con muốn xin bà cố cho con ra ngoài thăm thú cảnh đẹp trong kinh.
Ở trong phủ mãi con cũng nhàm chán.
Bà cố đồng ý cho con đi chơi một chút được không ạ?” Kha Nguyệt làm nũng với bà.
“Được rồi, tiểu nha đầu ham chơi con, đi sớm về sớm, để ta nói mấy nha hoàn đi cùng con.” Lâm lão phu nhân nói.
“Để mấy nha hoàn đi theo con thì con sẽ bị mọi người chú ý, không thăm thú được nhiều.
Con dẫn theo huynh ấy là được rồi, huynh ấy biết võ sẽ bảo hộ được cho con.
Bà cố…” Kha Nguyệt chỉ vào Vĩ Kỳ rồi lay lay tay Lâm lão phu nhân.
“Haizzz, được rồi, con đi đi, chú ý an toàn.” Lâm lão phu nhân cũng hết cách với đứa chắt ngoại này bà đành thỏa hiệp.
“Dạ, con sẽ về sớm.” Kha Nguyệt đứng lên, hành lễ với Lâm lão phu nhân rồi dẫn theo Vĩ Kỳ ra ngoài.
Cô đi một vòng quanh kinh thành, đúng như đang đi dạo chơi, nửa canh giờ sau thì đến Lưu Ly Phường.
Mọi người ở đây đều biết tiểu thư của họ nhưng không ầm ỹ, làm việc như bình thường.
Kha Nguyệt bước vào, thấy Hàn Nghiên, Dạ Tuyết và Linh Tiên ở đó liền nói: “Dạo này Lưu Ly Phường và Hồng Hoang Phường như thế nào rồi?”
“Vẫn ổn, tỷ tỷ yên tâm.
Hôm nay tỷ về là có chuyện gì sao?” Hàn Nghiên nói.
“Đúng vậy, ta lên phòng một chút, mọi người ở dưới chú ý động tĩnh, có gì phải báo ta ngay.” Kha Nguyệt nói.
“Được, tiểu thư yên tâm.” Mọi người đồng thanh nói.
Kha Nguyệt lên phòng, cô ngồi lên giường, khoanh chân, lại dẫn ý thức vào đan điền nhìn cái túi kia một chút.
Cô đến Lưu Ly Phường, chủ yếu là muốn nhìn cái túi kia, ở Lâm gia hành sự không tiện.
Cái kia, cái túi thật sự to ra, cô hoảng hốt, vậy là sao.
Rồi chợt nghĩ đến chuyện Vĩ Kỳ vừa nói Phù Dung trận, chìa khóa, phong ấn, Phá Vân.
Chẳng lẽ đây là…!
Cô quá tập trung suy nghĩ không biết rằng càng lúc cô lại càng gần cái túi kia.
Một lực đánh lại đánh úp vào cô, lần này Kha Nguyệt có kinh nghiệm hơn, tránh né được nhưng nội lực trong người cô lại bắt đầu rạo rực, bắt đầu phản kháng lại cô.
Kha Nguyệt cố gắng kiềm chế nội lực nổi loạn trong người, nhưng cái túi kia thật sự rất mạnh, một lần nữa đánh bay ý thức của cô ra khỏi đan điền.
Kha Nguyệt lại phun ra một ngụm máu, người cô ngả về đằng trước.
Lúc này, một cánh tay rắn chắc ôm lấy cô, điểm huyệt đằng sau lưng cô: “Nàng có sao không?” Tiếng nói cùng mùi hương quen thuộc khiến cô biết, người đang ở đằng sau lưng cô là ai rồi.
Ngoài tên yêu nghiệt kia thì còn ai vào đây nữa.
Kha Nguyệt nhanh chóng nuốt một viên đan dược trị thương, cố ép lại nội lực đang làm phản trong người.
Đôi mắt đen láy cũng đã chuyển sang huyết sắc.
Vương Tử Đằng sau lưng cô cũng truyền nội lực của hắn vào, áp chế nội lực trong người cô.
Một lúc sau, Kha Nguyệt cũng đã đỡ hơn, nhờ cổ thuật trên người cùng nội lực mà Vương Tử Đằng truyền vào Kha Nguyệt dần hồi phục.
Đôi huyết sắc cũng đã trở lại màu đen.
Cô mệt mỏi ngồi trên giường, mồ hôi đã ướt cả y phục.
“Nàng sao lại bị thương nặng như vậy!” Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai cô.
Kha Nguyệt không nói gì, cô không thể nói trong người cô có cái túi kia được.
“Nàng luyện Phù Dung trận?” Vương Tử Đằng giống như hỏi nhưng thực chất đây là khẳng định.
Kha Nguyệt nghe vậy thì tròn mắt nhìn Vương Tử Đẳng, làn môi anh đào khẽ hé: “Huynh biết?”.