Sát Thủ Nữ Vương

Chương 4: Đi Theo Ngô Bác Văn


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 4: Đi Theo Ngô Bác Văn


Đi được một lúc Ngô Bác Văn quay sang hỏi Kha Nguyệt: “Tại hạ tên Ngô Bác Văn, quý danh của cô nương là gì vậy?”
“Dân nữ tên Hàn Kha Nguyệt!” Cô trả lời.

Cô thấy trong mắt người này không có sự tính toán nên mới nói cho hắn biết tên thật của cô.

Vả lại thân thể này tên là gì cô cũng không biết nên cô lấy tên ở kiếp trước của cô ra thôi.

Kha Nguyệt bước theo Ngô Bác Văn.

Vừa đi theo sau hắn vừa cảm thán *Sao nam tử này có thể đẹp như vậy nhỉ, thật tiếc vì anh ta không phải là nữ nhi, nếu là nữ nhi, hẳn là sẽ có rất nhiều người đến hỏi cưới cho coi!*
Ngô Bác Văn cảm thán, hắn chưa thấy một nữ tử nào như cô nương trước mắt.

Từ lúc đầu khi hắn bắn ra mũi tên đó, trong ánh mắt của nữ tử này không hề tỏ ra vẻ sợ sệt, mà ánh mắt nhìn hắn, thật sự khiến hắn có cảm giác sợ hãi.

Sau khi biết hắn đến bắt thích khách thì thái độ của nữ tử này lập tức thay đổi.

Mặc dù từ đầu đến cuối lời nói của nữ nhân đều rất lễ độ, phải phép, nhưng lại không thể hiện sự nhu nhược như những nữ nhân khác mà hắn thường gặp.


Nói là nữ tử này hành lễ với hắn nhưng thực chất chỉ là nhún đầu gối một cái, trong lời nói và phong thái của nàng tuy là tùy ý nhưng lại toát ra sự cao quý mà rất hiếm người có được, kể cả những vị trong hoàng thất hắn từng gặp qua cũng ít người có được sự cao quý này.

Hắn vẫn cảm thấy nên đề phòng nữ tử này thì hơn.

Mặc dù linh cảm của hắn cho rằng người con gái này không phải là thích khách hành thích hoàng thượng.

Nhưng hắn chắc chắn nữ tử này cũng không phải là một nữ tử bình thường như nàng vẫn biểu lộ.

Đi được một đoạn, trước mắt Kha Nguyệt hiện ra nhiều túp lều nhỏ, được xếp quanh một căn lều rất to, và có rất nhiều binh lính đang canh gác ở đó.

Cô liếc nhìn qua những căn lều nhỏ *Chắc đây là nơi người hoàng thất và các quần thần ở đây nghỉ ngơi sau khi săn bắn xong còn cái căn lều to nhất kia, còn được nhiều binh lính canh gác như vậy, chắc là lều của hoàng thượng rồi*.

Xem ra quyết định đi theo nam tử này là đúng đắn, nếu không cô cũng không biết bao giờ mới có thể ra được khu rừng đó.

Ngô Bác Văn đưa cô vào một căn lều nhỏ: “Cô nương hiện tại cứ ở tạm đây, tại hạ xin phép đi trước.” Rồi đi ra ngoài, dặn dò hai người gác cửa phải để ý đến người con gái trong lều.

Chân bước nhanh đến túp lều to nhất nằm ở chính giữa kia.

Kha Nguyệt thấy hắn ta vội vàng đi như vậy thầm nghĩ *Chắc là đi gặp hoàng thượng gì đó rồi* Cô biết nam tử kia đề phòng cô, nhưng không sao, đề phòng thì cứ đề phòng thôi, cô cũng chả mất miếng thịt nào.

Nghĩ rồi, cô đi ra khỏi túp lều, cô muốn hỏi xem chỗ tắm rửa và thay y phục ở đâu, hiện tại người cô rất bẩn, cô muốn đi thay y phục và sát trùng vết thương.

Khi cô bước ra khỏi lều, hai binh lính hai bên nhìn cô chằm chằm, cô liền lên tiếng: “Hai vị đại ca có thể chỉ cho tôi chỗ thay y phục được không, tôi muối đi thay y phục”.

Vừa dứt lời thì cô thấy một cô hầu gái chạy tới nói với cô: “Thưa cô nương, nô tì là Nhã Linh, tướng quân phân phó nô tì hầu hạ cho cô nương, cô nương có việc gì cứ trực tiếp nói với nô tì.”
*Hóa ra hắn ta lại chính là tướng quân trong triều*
“Vậy phiền làm cô nương đưa ta đến chỗ tắm rửa và thay y phục được không?” Kha Nguyệt nói.

Cô hầu gái đó cung kính cúi đầu rồi dẫn Kha Nguyệt đi đến một căn lều để tắm rửa và thay y phục.

Bước vào trong lều, cô để Nhã Linh canh giữ ở ngoài để cô tự mình đi tắm, bộ nữ trang này là Ngô tướng quân nhờ người chuẩn bị cho cô, có cả thuốc chữa thương *Xem ra hắn cũng chu đáo phết! *.

Sau khi tắm và thay y phục xong cô bước ra, khi cô hầu nữ kia nhìn thấy Kha Nguyệt, tròng mắt mở to, lẩm bẩm: “Đẹp quá!”.


Lúc nãy nàng ta chưa nhìn rõ dung mạo của cô nương mà tướng quân đem về kia, giờ nàng ta mới nhìn rõ, quả thật đấy là một nữ nhân rất đẹp.

Trên người nữ nhân ấy giờ đang mặc một bộ bạch y dù giản dị nhưng càng khiến cho nữ nhân này trở nên động lòng người.

“Cô nương, hiện tại chúng ta đã đi về được chưa?” Thấy cô hầu gái nhìn mình chằm chằm, Kha Nguyệt tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.

Bộ y phục này nóng chết cô rồi, may mà hồi trước cô vì hoàn thành nhiệm vụ, phải giả dạng 1 người đóng vai cung nữ trong một bộ phim cổ trang ở đoàn làm phim không thì bộ này mặc ra sao cô cũng chả biết.

Khi về gần đến lều, cô gặp Ngô Bác Văn đi qua, ánh mắt hắn lộ rõ sự lo lắng, chưa kịp chào hỏi hắn đã đi sang túp lều bên cạnh lều của cô, kéo theo một người đàn ông trung niên, rồi lại bước nhanh đến căn lều to nhất đằng kia.

Kệ thôi, chuyện của người ta cô cũng không muốn nhúng tay vào, hiện giờ cô cần trị thương và điều dưỡng thân thể này cho thật tốt.

Cô quay sang nói với người hầu bên cạnh: “Cô nương có chuyện gì thì cứ đi làm đi, không cần để ý đến ta đâu.” Nói rồi cô bước vào trong lều.

Ngồi vào trước gương Kha Nguyệt hơi bất ngờ trước dung nhan trước mắt, không phải vì quá đẹp như cô hầu nữ kia nói mà là đây thật sự là dung mạo kiếp trước của cô.

Khi nãy trong lúc tắm cô có thể thấy bóng hình mình mờ mờ dưới nước, nhưng không rõ ràng, cô chỉ có cảm nhận rằng khuôn mặt này chắc có 6-7 phần giống dung mạo trước kia của cô.

Cô không ngờ rằng sang kiếp này dung mạo của cô không hề thay đổi.

Nhìn ngắm mình trong gương một chút, cô liền quay ra giường bắt đầu công việc trị thương.

Cũng may cô hiểu biết về cả 2 lĩnh vực y thuật và độc thuật.


Kiếp trước là sát thủ nên về hai lĩnh vực này cô không thể không biết, ngoài ra cô còn có duyên quen với một người và người đó đã dạy cho cô cách châm cứu.

Đầu tiên cô tự bắt mạch, phát hiện ra trong cơ thể này có một lượng độc tố không nhỏ, nhưng là độc này không khiến người ta chết ngay tức khắc, sẽ dần dần làm sức khỏe người ta suy yếu và sau cùng sẽ chết.

*Không biết vì sao cố chủ nhân của thân thể này lại mắc phải loại độc này, thảo nào mình cảm thấy cơ thể này lại yếu ớt như vậy, hóa ra là bị hạ độc.*
“Cũng may, loại độc này chưa ở trong thân thể lâu lắm, vẫn có thể giải được độc.” Kha Nguyệt nói nhỏ.

Hiện tại cô cần đi tìm mấy loài thảo dược nhưng không biết tìm bằng cách nào.

Cần phải dùng ngân châm để ngăn cản độc tố trước rồi tính sau vậy.

.

Truyện Xuyên Nhanh
Cô nhớ, lúc nãy Ngô Bác Văn kia dẫn một người từ căn lều bên cạnh căn lều của cô, người đó tay cầm một cái hòm, hình tượng không khác mấy vị thái y trong phim cô thấy là mấy.

Cô liền gọi người hầu nữ kia vào nói: “Ta cảm thấy khó chịu trong người, không biết có thể tìm y sư ở đâu?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.