Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 39
Hôm sau, sau khi đến tạm biệt Phong Cẩn thì Kha Nguyệt bắt đầu lên đường.
Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, hành tung của cô có rất nhiều người để ý, sợ rằng cô sẽ khó thoát khỏi tai mắt của mấy người đó, nên cô quyết định về Hồng Hoang Phường và Lưu Ly Phường một chuyến đã, sau đó theo lối ra bí mật của Lưu Ly Phường mà ra ngoài rồi mới đến Lưu Châu.
Cô mặc một bộ bạch y, khăn che mặt che nửa mặt dưới, chỉ để lộ đôi mắt, trên trán cô còn vẽ thêm hình trăng lưỡi liềm.
Cô cần tất cả mọi người biết, Nguyệt Nguyệt cô nương đã trở lại kinh thành.
Vì nếu như tin Nguyệt Nguyệt cô nương về lại kinh thành, sẽ khiến cho lão thái bà ở Lâm gia kia chú tâm đến chuyện làm sao để nhờ Nguyệt Nguyệt may trang phục, lơ là cảnh giác với Hàn Kha Nguyệt, cơ hội cô bước chân vào Lâm gia, sẽ dễ dàng hơn.
Hàn Nghiên, Linh Tiên, Dạ Tuyết, Thiệu Huy đã đi trước, theo như kế hoạch của cô, giờ chỉ còn Vĩ Kỳ đi theo cô.
Mất nửa ngày đường, cuối cùng cô cũng vào được kinh thành.
Đầu tiên Kha Nguyệt đến Hồng Hoang Phường trước.
Bước vào bên trong, cách bày trí này rất tốt, không uổng công cô rèn luyện Hàn Nghiên một phen.
Mọi người nhìn thấy một nữ tử che mặt, đi vào thì tưởng là khách nhân, nhưng sau đó thấy hình trăng lưỡi liềm trên trán nữ tử thì bất ngờ *Đây chính là Nguyệt Nguyệt cô nương sao? Bà chủ của bọn họ.* Trước giờ người của Hồng Hoang Phường mới chỉ được gặp Hàn Nghiên, nhìn thấy Kha Nguyệt đương nhiên là họ bất ngờ.
Sau khi hoàn hồn, mọi người mới đồng thanh “Nguyệt Nguyệt tiểu thư!”
Kha Nguyệt gật gật đầu, đi đến bên cạnh người tổng quản, bỗng nhiên cô ra tay đánh người đó một chưởng.
Người kia phản xạ rất nhanh, liền tránh một chưởng này của cô.
Kha Nguyệt gật đầu: “Hàn Nghiên huấn luyện tốt lắm, thân thủ tốt.”
Nam nhân kia biết chủ tử chỉ thử mình thì cười cười: “Đa tạ tiểu thư khen ngợi.” Nguyệt Nguyệt tiểu thư làm hắn hết hồn, hắn còn tưởng hắn đắc tội gì với tiểu thư.
“Mọi người làm việc tiếp đi, không cần để ý đến ta đâu.” Kha Nguyệt nói khi thấy mọi người cứ nhìn chằm chằm mình.
Mọi người nghe thấy vậy thì ngượng ngùng rồi tiếp tục làm việc.
Họ nghe nói tiểu thư của họ rất xinh đẹp.
Hôm nay được gặp tiểu thư, mặc dù tiểu thư che nửa mặt nhưng riêng đôi mắt kia khiến bọn họ không nhịn được muốn nhìn nàng thêm một chút.
Kha Nguyệt đi một vòng trong Hồng Hoang phường.
Người bên ngoài Hồng Hoang Phường đã tụ tập lại đây hết.
Mọi người nghe tin Nguyệt Nguyệt cô nương về kinh thành liền tụ tập hết lại đây, chủ yếu là muốn xem Nguyệt Nguyệt cô nương có dáng vẻ như thế nào.
Có mấy người còn lấy cớ mua đan dược để thấy cố được gần hơn.
Chỉ tiếc là khi thấy Nguyệt Nguyệt rồi, nàng lại che nửa mặt bằng lụa.
Chỉ có thể nhìn nửa khuôn mặt bị che đi một cách không rõ ràng.
Nhưng chỉ cần nhìn dáng người và đôi mắt kia cùng loáng thoáng chiếc mũi đôi môi thì đã biết đây là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Nàng mặc bộ bạch y, bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển khiến mọi người liên tưởng rằng đây chính là tiên nữ hạ phàm.
Vĩ Kỳ thấy mọi người ở ngoài nhìn chằm chằm tiểu thư đôi lúc thì thầm gì đó thì khó chịu, ánh mắt sắc bén liếc về phía mấy người đó.
*Tiểu thư của hắn nào có thể là đối tượng để người ta bàn tán chứ.
*
Mấy người đó thấy nam tử tuấn tú mặc hắc y bên cạnh Nguyệt Nguyệt cô nương lườm thì mọi lời nói đang định nói liền nuốt trở lại.
Đùa sao, họ không muốn đắc tội với người của Lôi Điện đâu.
Kha Nguyệt sau khi xen xét kỹ lương sổ sách các thứ rồi giao lại cho tổng quản kia.
Cô còn đưa thêm đan dược cô mới luyện cho họ.
Mọi người đều biết Nguyệt Nguyệt cô nương không chỉ tài may vá thêu thùa giỏi mà còn là luyện đan sư thiên tài.
Trên lục địa này đan dược của Hồng Hoang Phường là quý giá nhất, những viên đan dược họ mua ở đây đều rất chất lượng, chứ không như những nơi khác, hiệu quả của đan dược đó mấy ngày mới có tác dụng, giá còn cao.
Còn ở Hồng Hoang Phường thì giá cả rất phải chăng, những người dân thường cũng có thể đến đây mua đan dược.
Mà người của Lưu Ly Phương và Hồng Hoang Phương không bao giờ kỳ thị dân chúng cho nên rất được lòng dân.
Ra khỏi Hồng Hoang Phường, Kha Nguyệt đến Lưu Ly Phường.
Trên đường đi, ánh mắt mọi người nhìn cô rất nhiều, nhưng cô bỏ qua những ánh mắt đó.
Còn Vĩ Kỳ theo sau tiểu thư nhà mình, nhìn bộ dáng của tiểu thư khiến hắn cảm thán, tiểu thư nhà hắn dù che mặt đi vẫn rất động lòng người.
Mấy lần trước toàn là đi vội, không kịp nhìn phong cảnh nơi kinh thành này, nên hôm nay tận dụng lần này cô sẽ nhìn cho đã.
Kinh thành này là một nơi sầm uất, các tửu lâu, hàng đồ ăn, dược liệu,…!rất nhiều.
Vì Hồng Hoang Phường nằm ngay ngoài, gần cổng kinh thành, còn Lưu Ly Phường nằm sâu hơn, nên Kha Nguyệt mất khoảng 1 canh giờ mới đi được đến Lưu Ly Phường.
Đang trên đường đi thì cô thấy bên đường có một quầy bán trâm rất đẹp, cô liền ghé vào đó.
Chưởng quầy thấy ấn ký trên chán nữ tử trước mặt thì liền biết thân phận của nàng: “Nguyệt Nguyệt cô nương muốn mua trâm sao?”
Kha Nguyệt khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Rồi cô lấy một cây trâm lên hỏi Vĩ Kỳ bên cạnh: “Huynh thấy cây trâm này thế nào?”
Vĩ Kỳ nhìn nhìn cây trầm một hồi thì nói: “Ta thấy không đẹp bằng trâm mà tiểu thư làm.
Nhưng cũng là rất ổn!” Trâm của tiểu thư làm đẹp hơn nhiều, mấy cái này sao có thể so sánh.
Kha Nguyệt nghe vậy chỉ cười cười rồi nói với chủ quầy: “Ta lấy cây trâm này.” Nói một hồi rồi vẫn không thấy người kia đáp lại, Kha Nguyệt ngẩng đầu lên thì thấy một đôi mắt phóng ra tia lửa đang nhìn chằm chằm mình thì nhíu mày.
Vĩ Kỳ bên này từ nãy đến giờ vẫn chỉ nhìn biểu cảm của tiểu thư nhà mình, thấy nàng nhíu mày thì quay sang chỗ chưởng quầy kia.
Nhìn thấy ánh mắt háo sắc của ông ta, Vĩ Kỳ không nói nhiều, cây kiếm trên tay đặt ngay ngắn trên cổ của người chưởng quầy, lạnh giọng nói: “Thu ngay ánh mắt bẩn thỉu của ngươi khỏi người tiểu thư ta.”
Chưởng quầy kia hốt hoảng, hắn lại quên mất người đứng trước mặt là Nguyệt Nguyệt cô nương.
Hắn lại bộc lộ bản tính háo sắc của mình với Nguyệt Nguyệt cô nương.
Kha Nguyệt nói: “Ta không sao đâu.” Rồi đặt tay lên cánh tay đang cầm kiếm của Vĩ Kỳ ý muốn nói *Huynh đừng dọa ông ta.* Vĩ Kỳ nghe theo cô, thả kiếm xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm chưởng quầy kia, khiến cho ông ta toát mồ hôi hột.
Kha Nguyệt nói với chưởng quầy một lần nữa, nhưng giọng nói của cô lúc này đã không còn nhu hòa như vừa rồi mà ẩn ẩn chút không kiên nhẫn: “Ta lấy cây trâm này!”
Chưởng quầy nhanh chóng thanh toán tiền rồi Kha Nguyệt rời đi.
Người xung quanh nhìn thấy một màn này thì càng thêm thiện cảm với Kha Nguyệt.
Chưởng quầy nhìn nàng với ánh mắt háo sắc như vậy, mà nàng vẫn bỏ quả, chứ phải những tiểu thư danh gia vọng tốc khác chắc đã làm ầm lên rồi.
Đi một lúc nữa, cuối cùng hai người cũng về đến Lưu Ly Phường.
Trên đường cô còn mua ít đồ ăn về cho mọi người.
Mọi người trong Lưu Ly Phường thấy là tiểu thư về thì mừng rỡ.
Kha Nguyệt bước vào, chào hỏi với mọi người, rồi nói dì Trần chia đồ ăn, bánh kẹo cho mấy người làm xong thì lên lầu.
Cô gọi cả mấy người Hàn Nghiên vào phòng.
Hàn Nghiên, Linh Tiên và Dạ Tuyệt vì đi từ đêm hôm qua nên đã sớm đến Lưu Ly Phường.
Vào đến bên trong, đóng cửa lại, cô mới nói: “Tiểu Nghiên, muội ở đây, không được phép cho bất kì ai biết ta đến Lưu Châu.
Nguyệt Nguyệt cô nương hiện đã trở lại kinh thành và ở lại Lưu Ly Phường, muội hiểu ý ta chứ.
Nếu có chuyện gấp thì sai Linh Tiên đến báo tin cho ta.”
“Tỷ tỷ yên tâm, muội đã hiểu.” Hàn Nghiên nói.
Kha Nguyệt gật đầu, cởi bỏ khăn che mặt xuống, xóa hình trăng lưỡi liềm trên chán đi.
Sau đó cô bắt đầu tô tô vẽ vẽ trên khuôn mặt mình.
Nửa canh giờ sau, trước mặt mấy người Hàn Nghiên là một gương mặt mới.
Gương mặt vẫn có những nét như cũ, nhưng thanh tú đơn thuần, như một bông hoa mẫu đơn.
Xong xuôi cô cũng dịch dung cho Vĩ Kỳ, gương mặt góc cạnh tuấn tú được cô hóa trang thành một nam tử trẻ tuổi, ấm áp.
Nhìn thấy thành quả của mình thì cô cười mãn nguyện.
Sau đó cô dặn dò mọi người: “Hàn Nghiên, Dạ Tuyết, Linh Tiên, sau khi tin tức ta về Lâm gia được truyền ra ngoài, mọi người nhớ làm theo những gì ta đã dặn.”
“Vâng!” Ba người đồng thanh.
Kha Nguyệt thấy vậy, thì bắt đầu cùng Vĩ Kỳ men theo lối đi bí mật của Lưu Ly Phường mà ra ngoài.
Trước khi đi, cô có ghé qua vườn hoa xem đôi bướm.
Mặc dù cô đã dịch dung nhưng không hiểu sao chúng vẫn nhận ra cô, quấn lấy cô.
Chơi đùa với chúng một chút, Kha Nguyệt mới bắt đầu lên đường.
Lúc này sắc trời cũng đã tối.
****************
Ở một nơi nào đó, một nam tử tuấn mỹ, đáy mắt lộ vẻ thâm trầm nhìn lên bầu trời, hỏi người bên cạnh: “Ca kỹ kia đã tìm thấy chưa?”
“Thưa chủ nhân, vẫn chưa!” Nam nhân mặt hắc y bên cạnh trả lời.
“Bằng mọi cách phải tìm được ả, nếu ả không giao ra Phù Dung trận thì giết đi.” Nam tử yêu nghiệt nhẹ giọng phân phó.
“Còn nữa, đôi bướm câu hồn phải tìm bằng được chúng, nếu để chúng nhận thức người khác làm chủ nhân, sẽ rất nguy hiểm.
Và gửi tin cho lão phu nhân ở Lâm gia, hỏi xem bà ta có thăm dò được tin tức của Phá Vân hay không.” Nam tử yêu nghiệt mở miệng, đôi mắt đen tĩnh lặng vẫn chung thủy nhìn lên bầu trời.
“Khi tìm thấy được người có nguồn lực Phá Vân trong người thì kéo người đó về phe ta còn nếu như người đó nhất quyết không theo chúng ta thì trực tiếp giết đi.
Nếu để người đó giải trừ được phong ấn, kế hoạch của ta sẽ khó thành công.”
Nam nhân mặc hắc y “Vâng!” một tiếng rồi biến mất trong bóng đêm, để lại nam tử yêu nghiệt vẫn đứng đó.
Hắn lẩm bẩm *Ngôi vị đó rồi một ngày ta sẽ lấy lại.*.