Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 26
Vương Tử Đằng nghe Kha Nguyệt hỏi thẳng như vậy thì có hơi ngây người một lát, nhưng sau đó hắn lên tiếng: “Theo tính cánh của Phong Cẩn tiền bối, tỷ thí tứ đại đế quốc năm nay chắc là sẽ để nàng đi thi đấu.”
“Tỷ thí?” Kha Nguyệt khó hiểu, không phải cô đang hỏi thân phận hắn sao, hắn lại nói sang chuyện tỷ thí gì đó, định đánh trống lảng sao.
“Đúng vậy, cứ 4 năm một lần, tứ quốc sẽ tập hợp những người tài giỏi trong đế quốc để tham gia tỷ thí.
Còn nửa năm nữa sẽ diễn ra tỷ thí, và ta chắc chắn, Phong Cẩn tiền bối sẽ để nàng tham gia tỷ thí lần này.” Vương Tử Đằng nói.
“Vậy thì liên quan gì đến chuyện thân phận của huynh?” Kha Nguyệt càng nghe hắn nói càng khó hiểu, sư phụ nói cô đi thi thì đó là việc của sư phụ, có liên quan gì đến thân phận của hắn sao.
“Năm nay, Đông Nhạc quốc ta là nơi diễn ra thi đấu, đến lúc đó ta sẽ cho nàng biết thân phận của ta.” Vương Tử Đằng vừa nói, tay cũng đưa lên xoa đầu Kha Nguyệt một cái.
Kha Nguyệt né tránh bàn tay đang xoa đầu cô kia, lườm Vương Tử Đằng một cái rồi không nói gì thêm, quay xuống tiếp tục làm y phục, không để ý đến Vương Tử Đằng đang ấm ức nhìn cô.
Thấy nàng tức giận, Vương Tử Đằng lấy từ trong áo ra một cây trâm bằng bạc, cây trâm này có thiết kế tinh xảo, hoa văn tinh tế, đi đến cạnh Kha Nguyệt nói: “Đây là quà tặng nàng, chúc mừng nàng được Phong Cẩn tiền bối nhận làm đồ đệ.” Rồi tự tay cài lên tóc của Kha Nguyệt.
“Cảm ơn huynh!” Kha Nguyệt thấy vậy cũng nguôi giận, chắc là thân phận của Vương Tử Đằng cũng khó nói, nên huynh ấy mới nói đến khi tỷ thí tứ đại đế quốc mới cho cô biết.
Không sao, cô chờ đến lúc đó là được.
“Dù ta có thân phận gì đi nữa, nàng chỉ cần biết, ta sẽ không bao giờ tổn hại đến nàng.” Vương Tử Đằng ôn nhu nhìn Kha Nguyệt nói, trong ánh mắt có thể thấy được tình cảm phức tạp của Vương Tử Đằng dành cho Kha Nguyệt.
Nghe Vương Tử Đằng nói vậy, Kha Nguyệt ngước lên nhìn hắn, cười đáp lại: “Ta tin huynh sẽ không tổn hại ta.”
Thấy dáng vẻ đáng yêu của Kha Nguyệt Vương Tử Đằng không nhịn được liền đưa tay lên má nàng nhéo một cái: “Giờ ta có việc phải đi rồi, xong việc sẽ đến tìm nàng.
Nàng đã hứa làm cho ta một bộ y phục rồi đó.”
“Huynh có việc thì đi đi, còn về y phục, ta đã hứa với huynh, nhất định làm, huynh yên tâm.
Ta đảm bảo đến khi nào huynh xong việc, đến đây gặp ta, sẽ có y phục mới.
Giờ huynh ra đây ta đo người cho huynh.” Kha Nguyệt nhìn hắn nói, rồi lấy ra một cái thước dây, đo người của Tử Đằng.
Thước dây này cũng là cô tự làm, vì hồi xưa người ta không đo bằng thước, mà đo bằng gang tay nên cô làm thước dây, mỗi một người thợ may trong Lưu Ly Phường đều có một cái.
“Đồ vật ở chỗ nàng rất mới lạ.” Vương Tử Đằng thấy c đo người cho hắn bằng thước dây kia thì cảm thán.
Đo xong Vương Tử Đằng đến cạnh Kha Nguyệt, cúi xuống hôn một cái lên trán cô rồi nhìn cô cười nói: “Nguyệt Nhi, chờ ta!” Còn chưa chờ Kha Nguyệt định thần lại hắn đã biết mất ngoài cửa sổ.
Kha Nguyệt sau hành động đó của Tử Đằng thì đơ người, cô đỏ mặt, lại nghĩ đến gương mặt phóng đại trước mặt cô lúc nãy mặt cô hiện tại có thể so sánh với tôm luộc.
Buộc mình quên chuyện vừa mới xảy ra, cô quay lại bàn may, tiếp tục làm việc.
Nhưng cô không nhận ra trên mặt cô tất cả là một mảng nhu hòa từ trước đến giờ chưa từng có.
Ra khỏi Lưu Ly Phường, Vương Tử Đằng vận khinh công, đi đến một nơi ngoài thành, vừa đi hắn còn vừa cười, thỉnh thoảng bàn tay lại sờ sờ đôi môi của mình.
Khi trước mặt là một tòa điện to lớn, hắn mới thu lại nét cười, ánh mắt nghiêm nghị, cả người tỏa ra sự âm trầm lạnh lẽo, bước vào bên trong.
Mọi người bên trong khi thấy Vương Tử Đằng xuất hiện liền quỳ xuống đồng thanh hô: “Tham kiến điện chủ!”
“Đứng dậy đi!” Vương Tử Đằng nói với mấy người đang quỳ trên đất rồi đi thẳng vào bên trong, vừa đi vừa quay sang nói với Hắc Tử: “Nói với người lúc nãy muốn làm hại nàng đến rừng chết nhận phạt ba tháng đi.”
“Vâng, chủ nhân.” Hắc Tử nghe vậy liền rùng mình một cái, ai trong Thiên Điện lại không biết rừng chết là một nơi vô cùng nguy hiểm, ai trong Thiên Điện cũng đều là người từ trong rừng chết bò ra.
Hắn còn nhớ lúc từ rừng chết bò ra, hắn chỉ còn nửa cái mạng, nhưng không ngờ được điện chủ nhìn trúng hiện giờ trở thành hộ vệ thân cận của người.
Mà giờ điện chủ muốn người có ý nghĩ xấu với nữ chủ nhân quăng vào rừng chết, đúng là không nên đắc tội với nữ chủ nhân, không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Vào đến phòng bên trong mấy người nam tử lúc nãy xuất hiện ở nơi của Kha Nguyệt đều ở đây.
Thấy Vương Tử Đằng vào họ đều cười gian, một người trong số đó lên tiếng: “Đằng, tâm sự xong với tiểu mỹ nhân kia rồi sao? Ta thấy nàng rất được đấy?”
“Lục Đình, nếu huynh có ý nghĩ xấu với nàng, ta sẽ ném huynh về Linh Bắc quốc của huynh để phụ thân huynh hảo hảo quản chặt huynh.” Vương Tử Đằng lườm người vừa lên tiếng.
“Đừng, đừng, đừng ta chỉ đùa thôi, làm gì mà căng thẳng vậy.
Ta không muốn về để phụ thân giáo huấn đâu, đi theo huynh vẫn tốt hơn.” Lục Đình thấy Vương Tử Đằng nói vậy liền xua tay nói.
Đùa ư, hiện đang ở nơi này tự do tự tại, về đó không phải hắn sẽ bị phụ thân quản không thể thở được sao.
“Được rồi, vào vấn đề chính đi.
Bên tứ đệ của ta, xảy ra chuyện gì sao?” Vương Tử Đằng không muốn lãng phí thời gian nữa, hắn trực tiếp nói vào chủ đề chính.
“Đúng vậy, nghe nói phủ tứ vương gia đang truy lùng một ca kỹ, theo như ta điều tra được, thì ca kỹ đó có liên quan đến Phá Vân.
Mà hiện tại, ca kỹ đó lại được Kha Nguyệt cô nương đem theo bên người.” Một nam tử trông chững trạc lên tiếng.
Vương Tử Đằng ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Cao Lãng, phiền huynh giúp ta ngăn chặn thông tin của Tử Tiêu, đừng để tứ đệ của ta biết được ca kỹ kia trong Lưu Ly Phường.
Ta sẽ sai người tìm lai lịch của ca kỹ này, nếu thật sự ả ta tiếp cận Nguyệt Nhi là có mục đích khác, ta sẽ không để yên.
”
“Được, không thành vấn đề.” Cao Lãng nói.
Bàn việc một lúc, mấy nam tử kia đều ra ngoài, Vương Tử Đằng gọi Hắc Tử lại giao phó: “Ngươi đi tìm hiểu lai lịch của người tên Hàn Nghiên kia cho ta.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Hắc Tử định quay bước ra ngoài thì Vương Tử Đằng lại lên tiếng.
“Còn nữa, người mà thuê Thiên Điện giết nàng cần phải trả giá cho hành động ngu xuẩn đó.
Những người từ trước đến giờ gây khó dễ cho Lưu Ly Phường của nàng cũng không ngoại lệ, ta không muốn nữ nhân của mình bị ức hiếp.” Dù hắn biết, những người gây khó dễ cho Kha Nguyệt đều bị nàng trừng phạt, nhưng mà hắn vẫn rất tức giận, dám động đến nữ nhân của hắn, hắn khiến cho bọn chúng phải trả giá.
Nghe thấy chủ tử nói hai từ ức hiếp kia, Hắc Tử thần suy nghĩ: “Là chủ mẫu ức hiếp người ta thì có vẻ hợp lý hơn.
Những người đắc tội với chủ mẫu không phải đều bị nàng chỉnh đến không còn hình dạng gì luôn sao?”
Hắc Tử thấy Vương Tử Đằng còn suy nghĩ điều gì đó thì đứng yên trong phòng, chờ chỉ thị tiếp theo của Vương Tử Đằng.
“Nếu nàng muốn tra thân thế của ta, không cần ngăn chặn, nàng muốn tra thì cứ để nàng tra đi.
Điều tra cả chuyện của Lâm Hi Văn, đích nữ của Lâm thừa tướng cho ta.
Không có chuyện gì nữa, ngươi lui ra đi.” Vương Tử Đằng nói.
“Thuộc hạ đã biết, thuộc hạ xin cáo lui.” Hắc Tử nhận mệnh lệnh đi ra ngoài bắt đầu thực hiện.
Vương Tử Đằng ngồi trong phòng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang nghĩ tới chuyện gì đó, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười..