Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 22: Tứ Đại Hộ Pháp
Lúc nãy khi 4 người này gặp Kha Nguyệt, cô đã có cảm giác họ bất mãn với mình, nhưng vì có sư phụ ở đó, nên cô không nói gì.
Khi chắc chắn, sư phụ không thấy được nữa cô mới quay lại nhìn 4 người này.
Và họ đang dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn cô.
Hiện cô phải để 4 người họ tâm phục khẩu phục mà đi theo cô, nếu không về sau sẽ là một mối họa lớn.
“Các ngươi bất mãn với ta?” Kha Nguyệt hỏi 4 người kia.
Nghe Kha Nguyệt hỏi vậy, bốn người kia liền bất ngờ, họ không ngờ nàng lại thẳng thắn như vậy, cả 4 đều trầm mặc, nghĩ một lúc rồi gật đầu.
“Được, ta cũng không ép mấy người, giờ mấy người có thế đi, dù sao mấy người cũng là do sư phụ đưa cho ta, nếu mấy người không muốn đi theo ta thì đi được rồi.
Ta không muốn người có bất mãn với ta đi theo ta.” Nói xong Kha Nguyệt quay đầu, đi tiếp về phía kinh thành.
4 người kia liền có cảm giác mình bị khinh miệt, ai cũng muốn họ đến hộ pháp mà không được, hiện tại cô nương này lại đuổi bọn họ đi.
Nhưng điện chủ đã căn dặn thật kỹ phải bảo vệ cho vị cô nương này an toàn, bọn họ không thể cãi lại lời điện chủ.
4 người lại âm thầm đi theo sau Kha Nguyệt, không nói một lời.
Kha Nguyệt thấy vậy liền cáu giận *Hừm, không nói không rằng gì, đây là tự mấy người làm tôi cáu đấy nhé.*
Kha Nguyệt đi cách trước 4 người kia một đoạn vừa phải.
Đang đi bỗng thấy Kha Nguyệt quay đầu nhìn bọn họ, ánh mắt lộ ra sát khí rõ rệt, bọn họ còn chưa kịp định thần thì một bóng dáng lướt qua, chưa gì cả 4 người đều đã quỳ xuống dưới đất.
Mắt của cả 4 người liền tỏ ra sự bất ngờ.
*Tốc độ này, thân thủ này thật khiến bọn họ kinh hãi, bọn họ còn không bằng 1 phần của nữ nhân này*
“Không nghe ta nói? Không muốn theo ta thì có thể đi được rồi.
Còn một khi đã theo ta, ta không chấp nhận người sát cánh cùng ta lại có bất mãn đối với ta.” Kha Nguyệt nói, lãnh khí trên người cô tỏa ra khiến 4 người sát thủ kia cúi đầu, trong lòng thầm nói *Thật đáng sợ, vậy mà lúc nãy họ lại khinh miệt chủ tử, người này thật sự có đủ tư cách làm chủ tử của bọn họ.* Bất mãn của 4 người này với Kha Nguyệt liền bay mất, trong lòng giờ chỉ có khâm phục.
Cả 4 người cùng đồng thanh: “Tiểu thư, chúng tôi nguyện đi theo người, hộ pháp cho người.”
Thấy trong mắt bọn họ giờ không còn bất mãn gì với cô thì Kha Nguyệt mới cho bọn họ đứng lên: “Được, nếu đã đi theo ta, ta không chấp nhận kẻ phản bội, ai phản bội ta, ta sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết.
Đã hiểu?”
“Thuộc hạ nguyện trung thành với tiểu thư, thề không hai lòng!” Cả bốn người cùng nói.
“Vậy đi thôi, cũng muộn rồi.” Kha Nguyệt nói với 4 người họ, lãnh khí trên người cô cũng dần dần tan đi.
Vừa đi Kha Nguyệt vừa hỏi: “Các ngươi tên là gì?”
Bốn người nhìn nhau, bộ dáng của tiểu thư bây giờ với lúc nãy thật khác nhau, nếu không phải bọn họ tận mắt chứng kiến còn tưởng người trước mặt này là giả, lúc nãy tiểu thư trông thật đáng sợ, như tu la đến lấy mạng bọn họ.
Nhưng cũng không suy nghĩ lâu, một người trong đó trả lời Kha Nguyệt: “Tại hạ là Thiệu Huy, kia là Vĩ Kỳ, Linh Tiên và Dạ Tuyết.”
“Ta là Hàn Kha Nguyệt, về sau phải nhờ mọi người giúp đỡ rồi.” Kha Nguyệt nói.
“Được giúp đỡ người là vinh hạnh của chúng tôi.” Bốn người lại đồng thanh.
Về đến Lưu Ly Phường cũng đã quá nửa đêm, cô liền nói 4 người kia đi nghỉ ngơi, còn mình cũng về lại phòng, hôm nay cô mệt rồi, cần nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Thấy Hàn Nghiên đứng trước cửa phòng mình, ánh mắt không giấu nổi lo lắng, lòng Kha Nguyệt liền ấm lên.
Cô bước về phía Hàn Nghiên.
Hàn Nghiên thấy Kha Nguyệt về, liền mừng rỡ: “Tỷ tỷ! Tỷ đi đâu mà về muộn vậy, làm muội thật lo lắng, không biết ở bên ngoài tỷ tỷ có xảy ra chuyện gì không.”
“Tỷ không sao, hôm nay xảy ra một số chuyện, giờ tỷ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, muội cũng về nghỉ ngơi đi.
Mai tỷ sẽ kể chuyện cho muội nghe.” Kha Nguyệt nói với Hàn Nghiên, muội muội này của cô vẫn không bỏ được cái tật bám cô.
“Vậy tỷ tỷ nghỉ ngơi sớm đi, muội về phòng.” Hàn Nghiên thấy Kha Nguyệt mệt thì cũng không hỏi nhiều, tỷ tỷ về là được rồi.
Sáng hôm sau, Kha Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh dậy liền nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau.
Cô liền bừng tỉnh, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cô lẩm bẩm: “Chẳng lẽ! Không ổn rồi!” Nói xong cô liền vội vã xuống giường, đi ra ngoài.
Vừa mở cửa thì thấy Hàn Nghiên đang đánh nhau với…tứ đại hộ pháp của cô, Kha Nguyệt lắc đầu nghĩ thầm *Mình đoán không sai mà.*
“Mọi người dừng tay mau.” Nghe thấy tiếng Kha Nguyệt, mấy người bên ngoài liền dừng tay.
Tứ đại hộ pháp thấy cô liền cúi người cung kính: “Tham kiến tiểu thư!” Làm Hàn Nghiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sáng nay cô vừa dậy liền thấy 4 người mặc đồ đen còn đeo khăn che mặt, cô tưởng là người vào trộm y phục nên liền đánh bọn họ.
Không ngờ những người này võ công rất tốt, cô sắp không trụ được rồi, đang định gọi tỷ tỷ, thì một màn này hiện ra trước mắt.
Thế rốt cuộc có cần đánh nhau nữa không?
“Mọi người tiếp tục công việc đi.
Tiểu Nghiên, muộn cùng bốn người họ đi theo ta.” Kha Nguyệt nhéo mi tâm nhìn người trong Lưu Ly Phường bộ mặt dẫn sàng chiến đấu nói.
Rồi quay đầu nói với Hàn Nghiên và tứ đại hộ pháp.
Người trong Lưu Ly Phừng nghe vậy thì lại tiếp tục công việc dang dở dù có chút khó hiểu.
Còn Hàn Nghiên và tứ đại hộ phái thấy Kha Nguyệt nói thì lên lầu cùng Kha Nguyệt.
“Tiểu Nghiên, họ là tứ đại hộ pháp bên người tỷ, hôm qua tỷ vừa mới nhận họ về.” Vào đến bên trong Kha Nguyệt nhìn Hàn Nghiên nói.
“Tứ đại hộ pháp sao?” Hàn Nghiên nghe vậy có chút bất ngờ sau đó nhìn sang 4 người Thiệu Huy.
“Nàng tên Hàn Nghiên, là muội muội của ta.
Mọi người làm quen với nhau đi.” Kha Nguyệt sau khi nói cho Hàn Nghiên biết thì quay sang 4 người Thiệu Huy nói.
“Hóa ra người là muội muội của tiểu thư.
Thật xin lỗi nhị tiểu thư, lúc nãy chúng thuộc hạ có điều không đúng, xin người thứ lỗi!” Tứ đại hộ pháp nghe tiểu thư nhà mình nói vậy thì ngạc nhiên sau đó cung kính hướng Hàn Nghiên nói.
Không ngờ muội muội của tiểu thư thân thủ cũng tốt như vậy, có thể một mình đấu với 4 người họ trong 1 thời gian dài như vậy thì bản lĩnh thật không tầm thường.
“À không sao, là ta hiểu nhầm mọi người, ta cũng có lỗi.” Hàn Nghiên thấy họ đồng thời quay sang mình thì có chút giật mình nhưng rất nhanh cô cũng phản ứng lại.
“Được rồi, muội xuống kia trước đi, chốc nữa tỷ sẽ nói rõ với muội.” Kha Nguyệt thấy chuyện đã được giản quyết thì nhìn Hàn Nghiên nói.
Hàn Nghiên nghe vậy cũng gật đầu với Kha Nguyệt rồi xuống lầu.
Thấy 4 người xếp hàng trước mặt cô thì Kha Nguyệt nói: “À ta có mua mấy bộ y phục cho mọi người, vì chuyện xảy ra hơi đột ngột nên mọi người mặc tạm, rồi ta sẽ làm cho mỗi người mấy bộ.” Lúc trước Kha Nguyệt mua mấy bộ y phục nam về để xem thử, ai ngờ bây giờ có chuyện cần dùng đến.
Nghe thấy Kha Nguyệt còn vì bọn họ may y phục, trong lòng đều là cảm động, tiểu thư lại quan tâm bọn họ như vậy, mà lúc trước bọn họ lại khinh miệt tiểu thư.
Bốn người đều nhận lấy y phục từ tay Kha Nguyệt.
“Mọi người cũng đừng đeo khăn che mặt nữa, như vậy rất dọa người.
Mọi người cứ làm việc như bình thường thôi.” Kha Nguyệt nói, thật ra là đeo khăn như vậy khiến cô khó nhận biết ai với ai.
Chốc sẽ nói bọn họ giới thiệu lại một lượt.
Nghe Kha Nguyệt nói không cần đeo khăn che mặt, cả 4 người cùng bỏ khăn che mặt xuống.
Khiến cho Kha Nguyệt cảm thấy bất ngờ, mặc dù nhìn họ rất đẹp mắt nhưng mà điều khiến Kha Nguyệt bất ngờ chính là trong 4 người này thì cư nhiên có 2 nữ tử.
*Không phải mọi người nói sư phụ không nhận nữ tử sao, vậy sao ở đây lại có nữ tử?*
Thấy ánh mắt hoài nghi của Kha Nguyệt, Dạ Tuyết liền lên tiếng: “Tiểu thư, chúng ta là được điện chủ chọn riêng cho người.
Vì điện chủ sợ người là nữ nhân sẽ ngại sai bảo Thiệu Huy và Vĩ Kỳ, nên mới phái tôi và Linh Tiên đến đây.
Tôi và Linh Tiên cũng là hai nữ nhân duy nhất ở Lôi Điện.
Được điện chủ cứu giúp rồi dạy võ công.
Nhưng người cũng chưa từng nhận chúng tôi là đồ đệ.”
“Ra là vậy!” Kha Nguyệt gật đầu coi như đã hiểu.
“Khoan đã, vậy là sư phụ đã chắc chắn ta sẽ làm đồ đệ của người sao?” Thấy có gì đó sai sai Kha Nguyệt nhìn mấy người họ hỏi.
“Đúng vậy thưa tiểu thư, điện chủ đã căn dặn chúng tôi từ hơn 1 tháng trước.” Thiệu Huy trả lời.
Nghe vậy mặt Kha Nguyệt giăng đầy hắc tuyến, vậy ra là cô bị sư phụ tính kế sao? Người còn lên kế hoạch lâu như vậy!
Trái với bầu không khí hài hòa trong Lưu Ly Phường, bên ngoài mọi người đã huyên náo thành một mảng khi nghe tin Nguyệt Nguyệt cô nương, chủ nhân của Lưu Ly Phường chính là đồ đệ thứ sáu của Phong Cẩn Lôi Điện.
Tin tức này còn là chính do Đại thiếu chủ Mộ Dung Tùng Lâm bên Lôi Điện đích thân xác nhận..