Sát Thủ Nữ Vương

Chương 19: Lưu Ly Phường


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 19: Lưu Ly Phường


Hàn Nghiên trở về liền tìm Kha Nguyệt, nhưng đến phòng Kha Nguyệt thì không thấy cô đâu liền ngồi chờ Kha Nguyệt, trong lúc chờ thì cô lại luyện tập võ công.

Tỷ tỷ đã nói với cô, khi nào cô luyện hết phần thứ 3 của quyển bí kíp đó mới dạy cô cách dịch dung nha, mà phương pháp dịch dung kia làm cô có hứng thú rất lớn, nên cô phải chăm chỉ luyện tập.

Hàn Nghiên luyện tập một chút thì rốt cuộc cũng thấy Kha Nguyệt từ ngoài trở về.

Ra là trong lúc Hàn Nghiên đi đến phủ Thái phó thì Kha Nguyệt đi xem xét tình hình ở nơi đây.

Hàn Nghiên thấy Kha Nguyệt trở về liền cao hứng nói: “Tỷ tỷ, thành công rồi!”.

Kha Nguyệt nghe vậy thì hai mắt sáng lên, tốt lắm, không nằm ngoài dự đoán của cô, Thái phó nhị tiểu thư kia chắc chắn đồng ý.

Rồi Kha Nguyệt hỏi Hàn Nghiên: “Họ nói bao giờ thì sẽ mang nguyên vật liệu tới đây vậy?”
“Mộ Dung Diệu Linh nói sẽ mang đến trong chiều nay.” Hàn Nghiên trả lời.

“Vậy được, chiều nay, lúc gặp họ, muội lại ra nói với họ rằng…” Kha Nguyệt lại thì thầm câu gì đó với Hàn Nghiên.

Hàn Nghiên nghe xong liếc mắt khinh bỉ Kha Nguyệt một cái, hắng giọng nói:”Tỷ tỷ, tỷ thật là phúc hắc nha.”
Nghe Hàn Nghiên nói vậy Kha Nguyệt liền cười rộ lên.

Dù đã quen với vẻ đẹp của Kha Nguyệt nhưng Hàn Nghiên không thể không cảm thán, tỷ tỷ của cô, lúc cười lên như muốn câu hồn của người khác, thật sự rất đẹp.

Cô thân là nữ nhân nhìn tỷ tỷ như vậy còn kìm lòng không được huống chi là nam nhân.

Theo đúng lời Mộ Dung Diệu Linh, chiều hôm đó có người mang vật liệu đến cho Hàn Nghiên.

Người đi đầu chính là nha đầu buổi sáng ra mời cô vào phủ, chắc đó là tâm phúc của Mộ Dung Diệu Linh: “Hàn Nghiên cô nương, đây là vật liệu nhị tiểu thư nô tì gửi cho Nguyệt Nguyệt cô nương.”
“Nhờ cô nương chuyển lời cảm tạ của tiểu thư nhà ta đến Mộ Dung nhị tiểu thư.


Chỉ là có chút việc, tiểu thư nhà ta muốn nhờ Mộ Dung nhị tiểu thư giúp.”
“Cô nương cứ nói, tiểu thư nhà chúng tôi sẽ cố gắng giúp sức.” Cô hầu đó nói
“Hiện tại, tiểu thư nhà chúng tôi mới đến nơi này, muốn mở một tiệm y phục nhỏ, tiểu thư nhà chúng tôi muốn mua một ngôi nhà ở kinh thành này, để tiện việc thiết kế cho Mộ Dung nhị tiểu thư.

Mong nhị tiểu giúp sức.” Hàn Nghiên nói trong lòng thì thầm nghĩ *Tỷ tỷ cũng quá phúc hắc đi, đây rõ ràng là mượn danh của nhị tiểu thư Mộ Dung phủ để quảng cáo cho bộ y phục của tỷ tỷ, lại còn có thể mua được một ngôi nhà mà tỷ tỷ ưng ý nữa chứ.*
“Không biết nơi mà Nguyệt Nguyệt cô nương chọn là ở nơi nào, để nô tì về bẩm báo lại với tiểu thư nhà nô tì.” Cô hầu nữ hỏi.

“Lúc nãy, tiểu thư nhà chúng tôi có đi xem xét, thấy khách điếm mới đóng cửa ở trên đường lớn không tồi, còn rất gần với phủ Thái phó, tiện cho nhị tiểu thư đến hơn, cũng tiện vận chuyển y phục hơn.” Hàn Nghiên nói.

“Nô tì đã hiểu, nô tì sẽ về bẩm báo lại với nhị tiểu thư.” Cô hầu lễ phép nói.

“Vậy được! Nhờ cậy cô nương.” Nói rồi Hàn Nghiên nhét vào tay cô gái một xâu tiền, nói muốn cảm tạ.

Cô hầu kia cũng vui mừng nhận lấy.

Xong xuôi hết mọi việc, Hàn Nghiên lại lên phòng.

Kha Nguyệt ở trên đã thấy hết hoàn cảnh ở dưới.

Khóe môi cô nhếch lên một nụ cười như có như không.

Sau đó cô lại tiếp tục luyện tập võ công, và kết đan dược.

Hiện tại, sau khi đã luyện tập thần lực, cô đã có thể kết ra được những viên đan dược dù không phải phẩm cấp quá cao nhưng cũng không phải thấp.

Đan dược của cô còn có hương hoa nhẹ nhàng, thoải mái.


Sáng hôm sau, sau khi Kha Nguyệt dịch dung cho Hàn Nghiên xong, đã thấy người của phủ Thái phó đến dưới khách điếm.

Kha Nguyệt để cho Hàn Nghiên xuống lầu còn cô ở trên quan sát tình hình.

Ở trên lầu, nhìn vẻ mặt của Hàn Nghiên cô cũng hiểu ra, tám chín phần là Thái phó phủ đồng ý giúp cô mua lại ngôi nhà kia.

Thấy Hàn Nghiên nhẹ nhàng ra hiệu cho cô thì Kha Nguyệt liền vui mừng.

Vậy là ổn rồi, sau đó Hàn Nghiên được người trong phủ Thái phó đó đẫn đi coi nhà, nếu ưng ý giá cả thì sẽ mua.

Cô đoán giá của ngôi nhà đó cũng chỉ khoảng 50 vạn kim tệ.

Cô mới đến kinh thành, không tiện việc mua nhà, nếu có mua được, giá cũng sẽ cao gấp 2 lần bình thường.

Giờ có phủ thái phó giúp đỡ chắc hẳn giá cả không chỉ không cao lên mà còn giảm xuống.

Cô có thể tiết kiệm được thêm ngân lượng.

Mấy canh giờ sau thấy Hàn Nghiên gương mặt phấn khởi trở về nói với cô là hoàn thành xong việc mua bán rồi, Kha Nguyệt liền cao hứng.

Vậy mai cô và Hàn Nghiên sẽ bắt tay vào sửa sang lại ngôi nhà đó.

Cô đã lên ý tưởng rất tốt về việc tu sửa lại căn nhà đó, để có thể buôn bán, cũng là nơi ở tạm thời của cô và Hàn Nghiên trong thời gian sắp tới.

Mấy ngày sau đó cô và Hàn Nghiên bận tối mắt vào việc sửa sang lại ngôi nhà, sau 1 tuần, cuối cùng cũng đã xong.

Dưới bàn tay của Kha Nguyệt, Lưu Ly Phường được bày trí hơi hướng phong cách hiện đại.


Vì không gian khá rộng rãi nên tầng dưới được Kha Nguyệt chia làm hai bên, một bên là để những bộ y phục, bên còn lại là để trang sức.

Sâu vào bên trong là nơi để cho những người làm sau này đến ở.

Lên lầu 2 sẽ là nơi Kha Nguyệt làm sản phẩm, còn lên lầu 3 sẽ là không gian riêng của Kha Nguyệt và Hàn Nghiên.

Trên tường được Kha Nguyệt trang trí đẹp mắt với lối vẽ 3D ở hiện đại.

Làm cho Lưu Ly Phường hấp dẫn được ánh mắt người xem ngay từ lần đầu nhìn.

Ngoài cửa, Kha Nguyệt làm một cái biển thật to treo lên ở trên biển ghi rõ 3 chữ, Lưu Ly Phường, và trên chữ Lưu Ly Phường đó là ký hiệu mặt trăng hình lưỡi liềm(1) được Kha Nguyệt vẽ lên.

Cô lấy đây làm biểu tượng riêng của mình.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Lưu Ly Phường, Kha Nguyệt bắt đầu bắt tay vào công việc của mình.

Cuối cùng cũng gần đến ngày thất công chúa mời mọi người thưởng hoa.

Còn cách 2 ngày nữa là đến ngày thưởng hoa.

Mấy hôm nay, người của phủ Thái phó đến liên tục, muốn hỏi xem y phục và trang sức của Mộ Dung Diệu Linh đã làm xong chưa.

Nhưng họ đến lúc nào cũng thấy Lưu Ly Phường này đóng cửa, có gọi cửa thì cũng chỉ có một thanh âm trong trẻo từ trong phát ra: “Mọi người về nói lại với Mộ Dung tiểu thư, chắc chắn y phục và trang sức sẽ được giao đến đúng hẹn.” Nghe vậy, họ chỉ biết ngậm ngùi quay về.

Cuối cùng cũng đến ngày 16, trong lúc Mộ Dung Diệu Linh đang lo lắng, muốn cho người đến Lưu Ly Phường một chuyến nữa, thì bên ngoài có người thông báo rằng y phục đã đến.

Điều này khiến cho nỗi lo lắng mấy ngày hôm nay của Mộ Dung Diệu Linh mới lắng xuống: “Mau mau, mang y phục đến đây cho ta.”
Ngoài cửa, Kha Nguyệt thấy Mộ Dung Diệu Linh mời vào, thì cũng đi theo nữ hầu đó, đi đến nơi ở của Mộ Dung Diệu Linh.

Đến trước mặt Mộ Dung Diệu Linh, cô hành lễ, nói: “Mộ Dung nhị tiểu thư, y phục và trang sức, Lưu Ly Phường đã đem tới.”
Mộ Dung Diệu Linh nhìn nữ tử trước mắt, cảm thấy giống như đang nhìn tiên nữ, thật đẹp, sau mấy phút mới hoàn hồn nói với Kha Nguyệt: “Cô nương chính là Nguyệt Nguyệt, chủ của Lưu Ly Phường sao?”
Kha Nguyệt cười nói: “Là tôi.


Y phục này lúc mặc có hơi phức tạp nên tôi muốn đến đây giúp nhị tiểu thư.”
Mộ Dung Diệu Linh cho người hầu lui ra ngoài liền nói: “Cảm ơn Nguyệt Nguyệt cô nương, bộ y phục cô nương làm thật đẹp.

Rất khác với những bộ y phục mà ta từng thấy.”
Kha Nguyệt vừa giúp nàng thay y phục vừa cười cười, không nói gì.

Thay y phục cùng đeo trang sức cho Mộ Dung Diệu Linh xong, thanh toán nốt số ngân lượng còn lại liền ra về.

Khi đi qua một ma ma trong viện của Mộ Dung Diệu Linh thì liếc mắt một cái, trong lòng thầm cảm thán *Không biết ở nơi đây có bao nhiêu người chướng mắt Mộ Dung nhị tiểu thư đây!* Cô cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng rắc một ít bột phấn cùng loại với bột phất cô rắc cho Diệp Vân hôm trước rồi ra về.

Lúc này, trong cung đúng là một dàn hoa khoe sắc, nữ tử nào cũng động lòng người.

Mấy tỷ muội của Mộ Dung Diệu Linh cũng đã đến đây từ trước, chỉ còn mỗi Mộ Dung Diệu Linh là chưa thấy đâu.

Mấy người đó xì xào bàn tán to nhỏ, chuyện Mộ Dung Diệu Linh tìm được y phục mặc thật làm bọn họ ngoài ý muốn.

Vốn muốn cho Mộ Dung Diệu Linh xấu mặt một phen trước hoàng thất thế nhưng lại từ đâu chui ra một Nguyệt Nguyệt Lưu Ly Phường, làm bọn họ tức chết.

Nhưng suy nghĩ lại, dù có người nhận làm y phục thì sao chứ, tất cả các loài hoa trang trí đều đã có đủ, dù nàng ta có như thế nào thì vẫn xấu mặt như thường thôi, nghĩ vậy liền khiến cho tâm tình mấy tỷ muội của Mộ Dung Diệu Linh tốt lên không ít.

Lúc này bọn họ đang đắc ý thì thái giám bên ngoài hô: “Nhị tiểu thư Thái phó, Mộ Dung nhị tiểu thư đến.”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn ra phía ngoài, chuyện của Mộ Dung Diệu Linh mọi người ở đây đều biết, nhưng không ai dám ra mặt bênh vực cô.

Mọi người ở đây đều muốn xem Lưu Ly Phường kia, dám nhận làm y phục cho Mộ Dung Diệu Linh thì sẽ làm ra bộ y phục như thế nào.

Nhìn nữ tử đang bước vào, ánh mắt mấy vị tiểu thư nơi đây liền không giấu nổi kinh ngạc, bộ y phục cùng với trang sức này thật đẹp, những cánh hoa được may trên y phục theo chuyển động của Mộ Dung Diệu Linh giống như có thể rơi xuống.

Mộ Dung Diệu Linh mặc bộ y phục này như một tiểu tiên nữ đang bay giữa những cánh hoa hồng, cộng thêm bộ trang sức kia, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng động lòng.

****************
(1): Vì mình không biết miêu tả hình trăng lưỡi liềm này như thế nào nên mình để hình vẽ ở dưới này nha.????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.