Sát Thủ Nữ Vương

Chương 14: Linh Cô


Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 14: Linh Cô


Vương Tử Đằng bế cô, phi thân vào vùng trong đầm lầy.

Khi vào gần đến đầm lầy có một tiếng cười to vọng ra: “Hahahaha, các ngươi giỏi lắm, có thể qua được hắc đầm của lão bà ta!”
Khi Vương Tử Đằng cùng Kha Nguyệt tiến vào trong, thấy 1 người phụ nữ, nói trẻ thì không trẻ lắm nhưng mà bà ấy theo Kha Nguyệt đoán cũng khoảng 40 tuổi.

Bà ấy mặc 1 bộ Hắc y đen tuyền đứng giữa đầm lầy, quay lưng về phía cô.

Nụ cười man rợ, khiến cho Kha Nguyệt nghe mà sởn cả gai ốc.

Trên tay bà ta là những con rắn đang lè lưỡi, cùng với những con vật lúc nãy tập kích cô và Vương Tử Đằng.

Có nghĩ bằng đầu ngón chân cô cũng biết, người phụ nữ trước mặt chính là chủ nhân của cái đầm này, bao nhiêu năm nay có một người phụ nữ sống trong này mà không ai biết, người biết chắc cũng đã xuống báo danh với diêm vương.

Vậy thì võ công của người phụ nữ này hẳn cũng không hề tầm thường chút nào.


Vào đến vùng trong, Vương Tử Đằng thả Kha Nguyệt xuống, miệng nói với người phụ nữ ở giữa hồ: “Linh cô tại hạ lại đến hái chút thảo dược, mong Linh cô chỉ chỗ.” Nói thì giống như kính trọng nhưng trong ngữ điệu của Vương Tử Đằng một chút kính trọng cũng không có, còn nhìn bà ta với ánh mắt muốn giết người.

Lúc nãy bà ra có phun ra khói độc với tiểu nữ nhân của hắn, làm hắn thập phần khó chịu, nếu không phải hắn tránh kịp thì tiểu nữ nhân nằm trong lòng hắn không biết sẽ ra sao.

Càng nghĩ mặt Vương Tử Đằng càng lạnh, hàn khí xung quanh hắn tỏa ra khiến cho hắc đầm đã lạnh nay còn lạnh thêm.

Kha Nguyệt khẽ mỉm cười, nói: “Linh cô, bọn ta không cố ý vào Hắc đầm của người, chỉ là có 1 loại thảo dược chỉ có Hắc đầm của người mới có, mong Linh cô chiếu cố!”.

truyen bjyx
Người được gọi là Linh cô không thèm nhìn Kha Nguyệt, nói: “Hắc đầm của ta là nơi các ngươi muốn vào thì vào, muốn lấy thảo dược thì lấy sao.

Linh cô ta dễ bị bắt nạt như vậy sao?” Nói rồi có một con rắn từ trên tay bà ta nhanh như chớp phi về phía Kha Nguyệt.

Cô cũng đâu phải là loại nữ tử yếu đuối, con rắn này cô tránh 1 cách rất nhẹ nhàng, sau đó lại nói: “Tại hạ không có ý định coi thường Linh cô, chỉ mong Linh cô cho xin thảo dược, ta có mang theo chút đồ đổi lấy.”
Linh cô thấy Kha Nguyệt né tránh con rắn của bà một cách nhẹ nhàng, khiến trong lòng bà cảm thấy rất khó chịu.

Mặc dù nữ tử kia quay lưng về phía bà, làm bà không nhìn thấy được gương mặt của nữ tử, nhưng bà đoán chắc đây hẳn là một nữ tử xinh đẹp.

Hừ có đẹp thế nào thì cũng không thể đẹp bằng tỷ tỷ của bà.

Bà không muốn nhìn Kha Nguyệt nữa nên quay đầu đi, trên đời này ngoài tỷ tỷ, không nữ tử nào đáng để bà nhìn thấy.

“Hahaha thảo dược ở Hắc Đầm ta làm sao chỉ một chút đồ của các ngươi là đổi được.” Linh cô cười khinh nói.

“Nếu đã vậy mà Linh cô còn không đồng ý, vậy thì ta chỉ có thể cướp nó đi vậy.” Vừa dứt lời, Kha Nguyệt đã phi thân đến một tảng đá lớn gần đó, cô nhìn ra dưới tảng đá đó chính là cỏ ngũ sắc.


Hành động cướp trắng trợn của cô quá nhanh, khiến cho Linh cô bị ngơ ngác mất 3s xong sau đó, liền ra lệnh cho lũ rắn, chim, chuột lao về phía cô.

Trong tay Kha Nguyệt đã thủ sẵn một gói bột cùng rất nhiều cây châm, cô phi châm nhanh như gió, đều trúng vào những con vật đang có ý định tấn công cô kia, sau đó cô tung gói bột phất ra, trước khi tung cô hét lớn với Vương Tử Đằng, người đang theo sát đằng sau cô: “Nín thở!”
Thấy Kha Nguyệt muốn đi cướp cỏ ngũ sắc Vương Tử Đằng liền không có một động tác dư thừa nào mà phi thân theo cô luôn, khi thấy cô phóng châm và nói với hắn: “Nín thở!” Hắn liền nín thở, chỉ trong giây lát, mấy con vật đang lao về phía hai người với tốc độ cực nhanh kia liền ngã xuống.

Kha Nguyệt thấy vậy thì khẽ nhếch miệng cười *Thuốc mê của mình điều chế xem ra rất tốt * Sau đó Kha Nguyệt liền lật người, hái được cây cỏ ngũ sắc kia, cô liền đem nó bỏ vào túi.

Linh cô thấy những con vật mình huấn luyện giờ đang nằm la liệt dưới đất mà ngủ, thì cơn giận bùng phát.

Trong tay Linh cô không biết từ bao giờ xuất hiện 1 cây roi thật dài.

Bà ta không ngại ngần quất về phía Kha Nguyệt.

Vương Tử Đằng thấy vậy liền đứng chắn trước Kha Nguyệt, nắm được cây roi của bà ta, dùng sức kéo cây roi về, cây roi đang từ tay của Linh cô liền vào tay của Vương Tử Đằng: “Linh cô, đa tạ!” Nói xong hắn ném lại cây roi về phía Linh cô.

Thẹn quá hóa giận Linh cô liền nói: “Thằng nhóc con này, lần nào cũng là ngươi thắng.

Được rồi, hai người đi đi, đi đi.


Đừng để ta nhìn thấy mặt nữa, nhìn thấy tiểu tử nhà ngươi ta lại thấy đau đầu.”
Kha Nguyệt lấy ra hai lọ thuốc để trên phiến đá cho Linh cô nói: “Coi như đây là vật trao đổi khi tôi lấy đi cỏ ngũ sắc của Linh cô.

Lọ thuốc này có thể khiến những con vật này chỉ nghe lời mỗi mình Linh cô, và cũng dễ dàng huấn luyện chúng hơn, còn một lọ là giải mê dược lúc nãy tôi đã hạ cho chúng.

Xin cáo từ!”
Linh cô nghe đến loại dược hai mắt sáng như sao liền nhún chân bay về phía mỏm đá đó, cầm hai lọ thuốc lên vừa nhìn vừa luôn miệng nói: “Tiểu cô nương thật tốt bụng, tốt bụng nha.

Không giống tên tiểu tử kia, tiểu cô nương rất có lương tâm đó nha.”
Nói xong lúc này Linh cô mới ngước lên nhìn gương mặt của Kha Nguyệt.

Không nhìn thì thôi, nhìn một phát, suýt nữa Linh cô làm rơi hai lọ thuốc trong tay, miệng liền gọi: “Tỷ tỷ!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.