Sát Thủ Nữ Vương

Chương 134: Đại Hôn - End


Đọc truyện Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 134: Đại Hôn – End


Năm ngày sau, hoàng đế Đông Nhạc quốc mở yến tiệc để chúc mừng liên minh giữa Đại Yên quốc và Đông Nhạc quốc.

Ngày này, các quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều có mặt đông đủ.

Trên mặt mọi người đều treo nụ cười vui vẻ.

Cũng không ít văn võ bá quan mang theo nữ nhi của mình vào cung để tìm mối hôn sự tốt cho các nàng.

Bữa tiệc đang diễn ra trong vui vẻ, bỗng nhiên Tử Đằng lên tiếng: “Thái tử, chuyện của ta cùng Thụy Mẫn công chúa, ngài cũng rất rõ ràng.

Nhân bữa tiệc ngày hôm nay, ta muốn trước mặt mọi người, hỏi cưới Thụy Mẫn công chúa.”
Một lời này vừa nói ra đã kéo theo rất nhiều tiếng rút khí.

Bầu không khí bỗng dưng yên ắng lạ thường.

Không ngờ hoàng thượng của bọn họ lại chọn ngày này để ngỏ ý muốn thành hôn cùng Thụy Mẫn trưởng công chúa.

Hàn Tử Siêu thì đã đoán được ngày này vị hoàng đế kia chắc chắn sẽ nói đến việc này mà.

Hắn cười cười, nhìn sang muội muội của mình.

Dù muội muội cùng hắn mới gặp lại không bao lâu, nhưng hắn rất quý mến nàng, cũng rất hãnh diện vì mình có một muội muội như vậy.

Hắn chưa cưng chiều nàng đủ, lại phải gả nàng đi, trong lòng có chút mất mát.

Nàng hiện tại mà gả đi, có thể sẽ rất lâu hắn mới gặp lại được muội muội.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Hàn Tử Siêu vẫn đứng dậy, ôm quyền nói: “Chuyện này ta sẽ về bàn bạc lại với phụ hoàng và mẫu hậu ta.

Hoàng thượng cũng biết đấy, phụ hoàng ta rất cưng chiều muội muội.”
“Ta có thể cùng thái tử sang Đại Yên quốc để thuyết phục Càn Nguyên Đế.” Tử Đằng nói.

Hàn Tử Siêu nghe vậy, trong lòng thầm cười trộm.

Vị hoàng đế này sẽ phải chịu một phen giày vò khi gặp mặt phụ hoàng đây.

Mới nghĩ thôi Tử Siêu hắn đã thấy thú vị rồi.

Trong yến tiệc, hoàng đế Đông Nhạc quốc ngỏ lời muốn lấy Thụy Mẫn trưởng công chúa của Đại Yên quốc.

Người của toàn đại lục khi nghe tin này, biểu hiện lại rất bình thường.

Đó là chuyện đương nhiên rồi không phải sao.

Không cần nói đến hiện tại liên minh giữa hai nước, mà Thụy Mẫn công chúa cùng hoàng đế Đông Nhạc đã sớm đính ước.

Hiện tại, với thân phận của nàng, làm hoàng hậu của Đông Nhạc quốc còn không có vấn đề gì, ai dám phản đối chứ.

Sau yến tiệc một ngày, Kha Nguyệt cùng với ca ca của mình khởi hành về Đại Yên quốc.

Về đến nơi, Kha Nguyệt bị phụ hoàng cùng mẫu hậu hỏi thăm một lượt.

Nào là sau khi trải qua Thiên Kiếp có sao không, hay là sau trận đánh đó có bị thương không,…Sau đó biết cô ở cùng Đằng trong Thiên Điện, phụ hoàng lại hỏi Đằng có làm gì cô không,…Cô bị phụ mẫu hỏi đến đầu óc mơ hồ.

Phỏng chừng sắp không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng có người đến giải vây cho cô.

Tiếng thái giám bên ngoài vang lên: “Thái tử điện hạ tớiiii!”
Hàn Tử Siêu bước vào, hắn biết muội muội của mình đang bị tra hỏi liền nhanh chóng tới đây giải vây cho muội muội.

Hắn hướng Hàn Vu Quân và Lâm Hi Văn hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến mẫu hậu!”
“Phụ hoàng, mẫu hậu, muội muội vừa đi đường xa về, chắc chắn có chút mệt mỏi.

Còn chưa thay y phục đã bị người hỏi nhiều như vậy, sẽ càng mệt mỏi hơn.” Hàn Tử Siêu nói.

“Con nói đúng, là ta suy nghĩ không chu đáo.

Mau, người đâu, mau thay y phục cho công chúa.” Hàn Vu Quân nghe nhi tử nói vậy, cảm thấy mình quá nóng vội.

Nữ nhi còn chưa được nghỉ ngơi đã bị ông hỏi nhiều như vậy, chắc hẳn sẽ rất mệt.

Kha Nguyệt thấy phụ hoàng như vậy thì dở khóc dở cười.


Nhưng cũng may, không bị tra hỏi gì nữa.

Cô tinh nghịch mỉm cười với ca ca mình một cái, sau đó đi vào phong trong thay y phục.

Hàn Tử Siêu thấy dáng vẻ cảm kích này của muội muội mình thì mỉm cười.

Đợi Kha Nguyệt vào bên trong rồi, mới đem chuyện Tử Đằng muốn hỏi cưới muội muội mình nói cho phụ mẫu biết.

Lâm Hi Văn thì không có biểu cảm gì, vì bà tiếp xúc với Tử Đằng từ lâu.

Người này đối với nữ nhi của bà là vô vàn yêu chiều cùng sủng ái.

Từ thái độ, cử chỉ hay ánh mắt bà đều thấy được người này là thật lòng đối với nữ nhi của bà.

Nhưng còn Hàn Vu Quân thì nhăn mặt nhíu mày nói không đồng ý.

Ông còn chưa bồi đắp đủ tình cảm với nữ nhi, hiện tại lại phải gả nữ nhi bảo bối đi.

Có chết ông cũng không đồng ý.

Còn có, gả nữ nhi bảo bối đi xa như vậy, ông sao gặp được nàng, còn là gả cho một vị hoàng đế.

Có ai biết được một ngày nào đó hắn có vì một nữ nhân khác mà khiến nữ nhi của ông phải buồn lòng hay không? Càng nghĩ Hàn Vu Quân lại càng thấy không tốt, vì vậy ông phản đối kịch liệt.

Mà ông lại quên mất một điều, chính ông cũng là một vị hoàng đế.

Nhìn bộ dáng tức đến dựng râu của phu quân mình, Lâm Hi Văn chỉ biết ngồi thở dài.

Người này lớn tuổi như vậy rồi mà tính cách vẫn như tiểu hài tử.

Bà lườm ông một cái rồi quay sang hỏi Tử Siêu: “Con thấy sao?”
“Tất nhiên là không đồng ý rồi!” Hàn Tử Siêu còn chưa nói đã bị phụ hoàng của mình cướp lời.

Lâm Hi Văn lườm phu quân của mình nói: “Thiếp không hỏi chàng, thiếp đang hỏi Tử Siêu!”
Tử Siêu cười cười nhìn phụ mẫu nói: “Nhi thần thấy hoàng đế Đông Nhạc là thật lòng với Tiểu Nguyệt.

Muội muội cũng có tình cảm với hắn, con cũng không có gì phản đối.”
“Ta cũng thấy hắn là thật lòng đối tốt với Tiểu Nguyệt của chúng ta.” Lâm Hi Văn gật đầu nói.

“Cái gì, ta không đồng ý!” Hàn Vu Quân lúc này không đồng tính nói.

“Chàng nói thiếp nghe xem vì sao chàng không đồng ý?” Lâm Hi Văn hỏi.

“Hắn là hoàng đế, hậu cung ba nghìn mỹ nữ, sẽ làm nữ nhi của chúng ta buồn lòng!” Hàn Vu Quân hùng hồn nói.

“Chàng thì không phải là hoàng đế? Nếu nói như vậy, thiếp cũng không nên lấy chàng.” Lâm Hi Văn nhíu mày nói.

“Cái này…hai chuyện này là khác nhau!.” Hàn Vu Quân nghe thê tử nói vậy thì cứng họng.

“Có gì không giống nhau, thiếp thấy rất giống.” Lâm Hi Văn nói.

Thấy Hàn Vu Quân còn có ý định nói tiếp, bà liền nói thêm: “Thiếp biết chàng mới gặp lại nữ nhi, muốn bồi đắp tình cảm với con bé.

Nhưng con bé cũng đã đến tuổi phải thành gia lập thất.

Chàng cũng không thể nào giữ con bé mãi bên cạnh mình.

Hoàng đế Đông Nhạc quốc là nam nhân tốt, thiếp tin hắn sẽ hết lòng đối đãi với nữ nhi của chúng ta.

Huống hồ, nói là gả nữ nhi đi nhưng cũng đâu nói ngay lập tức sẽ gả.

Còn chọn ngày lành, còn phải chuẩn bị rất nhiều việc.

Ít nhất, nữ nhi sẽ ở với chúng ta thêm một năm nữa, chàng tha hồ cùng nàng bồi đắp tình cảm.”
Hàn Vu Quân nghe những lời này thì yên lặng.

Phu nhân nói không hề sai, nhưng trong lòng ông vẫn có chút không thoải mái.

Kha Nguyệt bên trong nghe được cuộc nói chuyện của phụ mẫu, hốc mắt đỏ lên.

Đời này, có phụ mẫu cùng ca ca quan tâm, còn có Đằng cùng mọi người bên cạnh, cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Mấy ngày hôm sau, Tử Đằng quả nhiên đến Đại Yên quốc hỏi cưới.


Lần này hắn giao lại chuyện triều chính cho Tử Duệ để đi sang Đại Yên quốc.

Nhưng là Tử Duệ không phải dịch dung thành hắn nữa mà là đường đường chính chính thay Tử Đằng tiếp quản chuyện triều chính trong khi hắn vắng mặt.

Hàn Vu Quân khi nhìn thấy Tử Đằng mặt đen hơn than, chỉ lạnh nhạt nói mấy câu qua loa.

Kha Nguyệt nhìn vậy cũng chỉ biết cười trừ nhìn Tử Đằng.

Tử Đằng cũng không vì vậy mà từ bỏ, cuối cùng sau mấy ngày gian nan, Hàn Vu Quân cũng đã gật đầu chấp thuận cho Tử Đằng lấy nữ nhi bảo bối của ông.

Nhưng có một điều kiện, đó chính là một năm sau mới được tổ chức hôn lễ.

Vì ông muốn cùng nữ nhi bồi đắp tình cảm trong một năm này.

Tử Đằng dù có chút không vui nhưng cũng hiểu được, ông là phụ thân của Nguyệt Nhi, cũng mới gặp lại nàng.

Có chút không nỡ cũng là điều đương nhiên, hắn có thể chờ được.

Cũng may, người cũng chỉ bắt hắn chờ một năm, chứ bắt hắn chờ hai ba năm chắc hắn sẽ khổ sở lắm.

Kha Nguyệt thấy Tử Đằng bị phụ hoàng mình làm khó, có chút vui vẻ.

Chàng bình thường cũng hay bắt nạt cô, hiện tại bị phụ hoàng cô giáo huấn nha.

Ngày hôm sau, tin tức từ hoàng cung Đại Yên quốc truyền ra.

Càn Nguyên Đế đồng ý gả Thụy Mẫn trưởng công chúa cho Thuận Khải Đế làm chính thất.

Không giống với những công chúa khác đi hòa thân.

Nói đơn giản hơn chính là, Thụy Mẫn trưởng công chúa khi gả sang Đông Nhạc quốc sẽ là mẫu nghi thiên hạ, đứng đầu lục cung.

Nhưng có một chuyện khiến mọi người hơi khó hiểu đó chính là, đại hôn này sẽ không diễn ra trong năm nay, mà để đến một năm sau mới được thực hiện.

Một năm này, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Nếu trong khoảng thời gian này, Thuận Khải Đế vừa mắt nữ nhân khác không phải sẽ rắc rối sao.

Đây là Càn Nguyên Đế đang muốn thử thách Thuận Khải Đế hay sao?
Mặc kệ mọi người bàn tán, những ngày này, Kha Nguyệt rất vui vẻ.

Phụ hoàng cùng ca ca rất thương yêu cô, cũng vô cùng cưng chiều cô.

Thỉnh thoảng, Tử Đằng lấy cớ muốn bồi dưỡng tình cảm với cô, ném hết công việc trên triều lại cho Tử Duệ rồi sang Đại Yên Quốc thăm cô.

Dần dần, ngày đại hôn cũng sắp đến.

Còn 7 ngày nữa là đến ngày đại hôn của Kha Nguyệt.

Hiện tại trên đường phố của Đông Nhạc quốc cùng Đại Yên quốc đã treo những mảnh lụa đỏ.

Những ngày này, phụ hoàng cùng mẫu hậu và ca ca, càng ngày càng đến cung của cô nhiều hơn.

Cô biết đây là họ đang muốn tranh thủ thêm một chút thời gian bên cạnh cô trước khi cô xuất giá.

Hôm nay, Kha Nguyệt quyết định làm một bữa ăn thật ngon cùng ăn với phụ hoàng và mẫu hậu cùng ca ca.

Trong một năm nay cô vẫn thường xuyên nấu đồ ăn cho họ, nhưng hôm nay, Kha Nguyệt đặc biệt làm nhiều món hơn.

Ngồi ăn rất vui vẻ, cô còn đưa Tiểu Ngọc ra ăn cùng.

Cách ngày thành thân một ngày, mẫu hậu đến dặn dò cô rất nhiều điều.

Nói cho cô biết nhiệm vụ của bậc mẫu nghi thiên hạ, cùng với trách nhiệm của người nương tử đối phu quân của mình.

Từ hơn một tháng trước đã có ma ma dạy quỷ củ đến chỗ của Kha Nguyệt.

Đêm hôm đó, Lâm Hi Văn cũng ngủ lại cung của Kha Nguyệt, nữ nhi của bà sắp gả đi rồi.


Bà cảm giác như có dặn dò bao nhiêu cùng không đủ.

Trong đêm, Kha Nguyệt đã mơ một giấc mơ.

Kha Nguyệt mơ thấy Tiểu Kha Nguyệt, nàng ấy nói rằng nàng ấy rất vui khi cô đã giúp nàng sống lại một lần nữa.

Còn có thể tìm được phụ mẫu của nàng, còn giúp nàng ấy báo thù.

Nàng ấy đã ôm cô một cái thật chặt rồi từ từ biến mất.

Trước khi đi, nàng ấy nói với cô rằng: “Ngươi chính là ta, ta cũng chính là ngươi, ngươi chính là Hàn Kha Nguyệt.

Vốn là vận mệnh đã đưa ngươi đến đây, từ khi ngươi đến đây, thân thể này đã là của ngươi, và không cần phải áy náy về chuyện đó.

Hiện tại nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, đã chờ được ngươi đến đây, vì vậy đến lúc phải rời đi rồi.

Chúc ngươi hạnh phúc!”
Kha Nguyệt choàng tỉnh dậy, thấy bên cạnh mình là mẫu hậu, lại nhớ đến những lời Tiểu Kha Nguyệt nói trong giấc mơ.

Cô khẽ cười, nhìn ra bên ngoài khẽ nói: “Tạm biệt!” Sau đó lại nằm xuống ngủ, trên môi còn có chút cười nhẹ.

Ngày hôm sau, cuối cùng cũng diễn ra đại hôn được toàn đại lục mong chờ nhất.

Thuận Khải đế đã đến Đại Yên quốc từ sớm để đón dâu.

Trước khi đi, Càn Nguyên đế ôm nữ nhi bảo bối của mình một cái thật chặt.

Kha Nguyệt dù đang đeo khăn hỉ, không nhìn thấy phụ hoàng nhưng cô cảm nhận được, phụ hoàng của cô đang khóc.

Hốc mắt Kha Nguyệt đã đỏ hoe, nước mắt rơi xuống, cô nói: “Phụ hoàng, nữ nhi nhất định sẽ về thăm người.”
Hàn Vu Quân nghe nữ nhi nói thì gật đầu: “Được, Đại Yên quốc luôn là chỗ dựa vững chắc cho con.

Nếu ở Đông Nhạc quốc con gặp ủy khuất, về Đại Yên quốc, ta sẽ làm chỗ dựa cho con!” Sau đó thả Kha Nguyệt ra, nhìn nữ nhi bước lên xe ngựa, ông cảm thấy tim như có cái gì đó bóp lấy.

Nữ nhi bảo bối của ông, hiện tại đã xuất giá rồi.

Sau đó ông quay sang Tử Đằng nói: “Nếu ngươi khiến con bé phiền lòng, không cần biết ngươi có phải là hoàng đế hay không.

Hàn Vu Quân ta quyết không tha cho ngươi!”
“Nhạc phụ yên tâm, con sẽ không khiến người phải thất vọng.” Tử Đằng cúi đầu hành lễ với Hàn Vu Quân sau đó xũng lên ngựa, dẫn đầu đoàn xe ngựa đi khỏi hoàng cung Đại Yên Quốc.

Lúc này, Lâm Hi Văn mới rơi nước mắt, bà sợ nếu vừa rồi khóc, nữ nhi sẽ buồn lòng.

Hành trình đi hết một ngày một đêm, vì chưa hoàn thành hết nghi lễ nên khi nghỉ ngơi, Tử Đằng cùng Kha Nguyệt vẫn chưa thể cùng lều.

Đến Đông Nhạc quốc, sau đại hôn chính là đại điển phong hậu.

Kha Nguyệt được phong làm Trang Duệ hoàng hậu, ở trong Nguyệt Ảnh cung, là cung điện xây dựng riêng cho nàng.

Tối hôm đó, ánh nến lập lòe, có hai thân ảnh quấn lấy nhau không rời.

6 năm sau.

“Tiểu Kha, Tiểu Ninh mau mau ra để phụ hoàng xem nào.” Tiếng Tử Đằng từ bên ngoài vọng vào.

Năm năm trước, Kha Nguyệt sinh hạ đại hoàng tử đầu lòng, đặt lên là Vương Tử Kha.

Khi đại hoàng tử tròn hai tuổi, Thuận Khải đế đã làm lễ sắc phong hắn làm thái tử.

Sau đó hai năm lại sinh thêm một tiểu công chúa đặt tên là Vương Uyển Ninh.

Hai đứa bé nghe thấy tiếng phụ hoàng thì nhanh chóng chạy ra.

Tử Kha có vẻ ngoài giống với Tử Đằng hơn là Kha Nguyệt.

Chỉ có cái mũi giống hệt cô.

Còn tiểu công chúa Uyển Ninh thì lại giống mẫu hậu hơn phụ hoàng, nhất là đôi mắt to tròn, đen láy của bé.

Tử Đằng ôm hai con vào trong lòng, hôn lên trán mỗi bé một cái.

Sau đó nhìn về phía nữ tử đang đứng kia nhìn phụ tử bọn họ nở nụ cười.

Hắn thả hai đứa bé xuống, nhanh chóng đến ôm lấy Kha Nguyệt.

Kha Nguyệt cũng mỉm cười ôm Tử Đằng.

“Ta yêu nàng, Nguyệt Nhi!” Tử Đằng thì thầm vào tai cô nói.

“Ta cũng yêu chàng!” Kha Nguyệt cười, hôn nhẹ lên khóe môi Tử Đằng nói.

Bốn năm trước, Ngọc Yên cùng đại sư huynh đã tổ chức hôn lễ.


Cũng đã sinh hạ được một nhi tử, hai người hiện tại ở phủ công chúa được Kha Nguyệt thiết kế.

Đó chính là vương phủ của Nam Bình vương khi xưa.

Ca ca của Kha Nguyệt cũng đã cưới chính thất, ngày đó, cô cùng Đằng cũng đến chung vui.

Tử Duệ cũng đã tìm được một nửa của đời mình.

Cũng thật trùng hợp, người đó chính là Mộ Dung Diệu Linh, muội muội của đại sư huynh, cũng là người đầu tiên Kha Nguyệt thiết kế trang phục cho khi xuyên đến nơi đây.

Lan Nhược tỷ cũng với ý trung nhân của mình cai quản Quỷ Các.

Hàn Nghiên thì về lại gia tộc của mình, nắm quyền cai quản gia tộc, nàng cũng đã tìm được người phù hợp, hiện tại đã có một nữ nhi kháu khỉnh.

Lưu Ly Phường cùng Hồng Hoang Phường càng ngày càng phát triển.

Linh Tiên Cùng Thiệu Huy, Dạ Tuyết cùng Vĩ Kỳ vậy mà cư nhiên lại thành một cặp.

Thiệu Huy còn chính là nhi tử của Đại sư huynh của Đằng.

Tiểu Ngọc hiện tại đã được 11 tuổi, Tử Đằng cũng phong cô bé làm trưởng công chúa, gọi hắn cùng Kha Nguyệt là phụ hoàng mẫu hậu.

Ngọc Thạch Ấn hiện tại Kha Nguyệt đã hoàn toàn kiểm soát được, đôi bướm câu hồn vẫn ngày ngày đi theo Tử Kha cùng Uyển Ninh bảo hộ hai đứa bé.

Cuộc sống cứ như vậy bình yên trôi qua.

Kể từ khi Kha Nguyệt sinh hạ nhi tử, phi tần trong cung không ai có hành động khác thường.

Họ biết thân phận của vị hoàng hậu này.

Dần dần, đến kỳ tuyển tú, những tú nữ cũng không ai dám thể hiện bản thân vì họ sợ bị chọn.

Thuận Khải đế độc sủng hoàng hậu, đối với nữ nhân hậu cung chưa bao giờ ngó ngàng.

Mà vị hoàng hậu này cho bọn họ mười lá gan họ cũng không dám chọc tới.

Vậy thì chẳng thà họ kiếm mối hôn sự tốt hơn bên ngoài cung.

Những nữ nhân khác trong cung đều được hoàng hậu đặc xá cho đi làm lại cuộc đời.

Không ai chọn ở lại nơi đây.

Cứ cách mấy tháng, Kha Nguyệt cùng Tử Đằng sẽ cho hài tử của mình đến Đại Yên quốc chơi với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu.

Nhưng không gióng trống khua chiêng mà chỉ như những nhà thường dân khác.

Cũng vị vậy, Càn Nguyên đế càng ngày càng ưng ý Tử Đằng.

Một chút không hài lòng cũng biến mất.

Nhất là sau khi tiểu công chúa Uyển Ninh được sinh ra, nàng được nhận hết sự sủng ái của các vị có địa vị cao nhất đại lục này.

Cuộc sống của họ ngày ngày trôi qua thật hạnh phúc.

END.

****************
Truyện của mình đã kết thúc rồi ạ, cảm ơn các bạn thời gian qua đã luôn ủng hộ mình.

Mình cũng đang lên ý tưởng cho một bộ truyện nữa, các bạn có thể ấn theo dõi để được thông báo một cách sớm nhất nha!????????
Đây là bộ truyện đầu tay của mình, kinh nghiệm viết của mình chưa được tốt cho lắm.

Nếu có gì sai sót mong các bạn thông cảm ạ.

Mình biết có một vài chỗ mình bị viết sai, nhưng hiện tại không hiểu app bị làm sao, mình không thể sửa được mấy chương trước.

Khi lên xem đánh giá, mình cũng thấy rất nhiều bạn gặp trường hợp như mình.

Cho nên khi nào trở lại như bình thường, mình sẽ rà soát lại một lượt để sửa lỗi sai ạ.

Với mình, truyện đầu tay này của mình khi ra đã là thành công vượt mong đợi rồi ạ.

Khi mới đăng, mình không nghĩ rằng sẽ có nhiều bạn đón nhận như vậy.

Mình rất hạnh phúc vì điều đó!????????
Một lần nữa chân thành cảm ơn các bạn thời gian qua đã luôn ủng hộ truyện của mình ạ!????????
Hôm nay có một bạn nhắn hỏi mình là sao truyện của mình giống với một truyện được edit trên wattap.

Lần trước, có một bạn muốn mang truyện của mình cover sang một chỗ khác, và mình đồng ý, miễn là bạn ấy ghi rõ nguồn.

Còn mình khẳng định, đây là truyện do mình viết ra, mọi người chỉ cần so sánh thời gian ra truyện của mình và những bản cover khác thì sẽ rõ thôi ạ! Mình cũng mong rằng bạn nào muốn cover lại thì hãy nói với mình một tiếng, và được sự đồng ý của mình ạ.

Cảm ơn mọi người rất nhiều!????????????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.