Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 122: Đại Tế 1
Trước ngày đại tế một ngày, cuối cùng đoàn người của Lan Nhược cùng Hàn Nghiên đã đến được Tiên Các.
Lan Nhược và Hàn Nghiên cùng người của Thiên Điện chia nhau ra, mỗi người dẫn thuộc hạ của mình chặn một hướng, vậy là người của Quỷ Các cùng Thiên Điện bao quanh Tiên Các.
Đêm đó, Kha Nguyệt đang trong phòng đợi tin tức thì thấy Tiểu Bạch và Tiểu Hắc bay vào phòng từ đường cửa sổ, nhìn Tiểu Bạch và Tiểu Hắc bay xung quanh mình, cô biết rằng mọi người đã thành công lên trên đảo.
Kha Nguyệt nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ *Ngày mai chắc hẳn sẽ là một ngày mệt mỏi đây!*
Hôm sau, người trong Tiên Các dậy rất sớm, ai ai cũng lo lắng.
Trừ những người mới vào Tiên Các ra, trên gương mặt những người khác đều có vẻ lo lắng.
Lúc này, Liên Thận ở bên trong cùng Tống Hàm đang thay y phục.
Đây là lần đầu tiên trong mười năm Liên Thận xuất hiện trước mặt mọi người.
Mấy lần trước đều là do Tống Hàm thay hắn chủ trì đại tế.
Kha Nguyệt cùng Tử Đằng cũng đã dậy từ sớm, vì họ là người có địa vị trong Tiên Các nên trước khi tiến hành đại tế thì bọn họ phải đến tòa lầu của Các chủ trước.
Cả những trưởng lão ở trong Tiên Các cũng vậy.
Vào ngày này, những người có địa vị trong Tiên Các sẽ không chỉ mặc một bộ y phục trắng đơn thuần mà còn kèm theo áo choàng, biểu biện cho cấp bậc của họ trong Tiên Các.
Ví dụ như Liên Thận, hắn là Các chủ vì vậy áo choàng của hắn sẽ là áo choàng lông vũ.
Tống Hàm là Phó các chủ thì trên áo choàng sẽ là hình của đại bàng đang bay lượn.
Càng xuống phía dưới thì áo choàng càng đơn điệu.
Theo cấp bậc của Tử Đằng cùng Kha Nguyệt thì áo choàng sẽ in hình đại bàng nhưng con đại bàng này nhỏ hơn của Tống Hàm, cũng không uy phong bằng.
Nhưng sáng hôm nay, người của Liên Thận mang đến một cái áo choàng bằng lông vũ rồi nói cô thay.
Kha Nguyệt nhìn cái áo choàng liền hiểu ra, hôm nay Liên Thận muốn trước mặt mọi người chính thức nhận cô làm nghĩa nữ.
Cho nên áo choàng lông vũ này chính là biểu hiện cho địa vị của Kha Nguyệt ở Tiên Các của cô sau này, chính là Các chủ đời tiếp theo.
Kha Nguyệt sắc mặt bình thản để tỳ nữ thay y phục cho cô.
Trong lòng đã sớm cười lạnh, Liên Thận này rốt cuộc là có yêu quý người nghĩa nữ hờ như cô hay không đây? Hôm nay là một ngày quan trọng, tuyên bố nhận cô làm nghĩa nữ đã đủ khiến cho cô bị mọi người ghen tị.
Giờ lại còn đưa cô áo choàng chỉ dành cho vị trí các chủ, không phải là đang muốn đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió hay sao.
Hiện tại cô mới là nghĩa nữ của hắn, mà lại được mặc áo choàng lông vũ, không phải ý muốn nói sau này vị trí đó sẽ thuộc về cô sao? Còn nữa, cô mới bước vào Tiên Các không lâu, mà một phát bước lên mây, trong khi thánh tử Tư Hòa kia vào trước cô đã rất lâu cũng không có được đặc ân này.
Các trưởng lão trong Các chắc chắn sẽ phản đối, người trong Tiên Các cũng sẽ không đồng ý.
Đây là Liên Thận đang muốn thử xem cô có thể giải quyết được mớ hỗn độn này hay không à?
Sau khi mặc áo choàng xong, Kha Nguyệt cùng Tử Đằng đi đến tòa lầu của Liên Thận.
Vừa đến nơi, ai cũng nhìn Kha Nguyệt với ánh mắt rất bất ngờ.
Trên mặt mấy vị trưởng lão đã bắt đầu có chút không vui.
Đợi Kha Nguyệt hành lễ với Liên Thận xong xuôi, ngồi xuống, một vị trưởng lão mới lên tiếng: “Thần tử Thánh nữ Cơ Uyển mới đến Tiên Các, có điều chưa biết.
Áo choàng lông vũ này chỉ có Các chủ mới có thể mặc, thánh nữ không thể mặc.”
“Ta biết, chỉ là áo choàng này chính là do Các chủ đưa ta mặc.” Kha Nguyệt vừa nói, vừa đưa ánh mắt lên trên vị trí cao nhất đằng kia.
Hừ, muốn đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió, ta trả lại cho ông.
Nghe thấy những lời này, mấy vị trưởng lão đồng loạt nhìn về phía Liên Thận, người hơn mười năm nay đến giờ mới ra mặt với ánh mắt đang chờ một câu giải thích.
Liên Thận nhìn mấy người phía dưới, gương mặt vẫn lạnh lùng, nói: “Ta muốn nhận Thần tử Thánh nữ làm nghĩa nữ, nếu để nàng mặc áo choàng như các ngươi.
Chẳng phải nghĩa nữ của ta có địa vị ngang bằng với các ngươi hay sao?” Đứa bé Cơ Uyển này, lại muốn đẩy việc rắc rối lên ông ta, quả thật là dũng cảm đấy.
Như vậy cũng chứng tỏ mắt nhìn của ông ta không sai, đủ ngoan độc.
“Các chủ, ta không có ý đó.
Nhưng nàng mới vào Tiên Các, còn nhiều thiếu sót.
Hiện tại lại được Các chủ ưu ái như vậy, e là không tốt cho lắm.” Vị trưởng lão kia nói, trong lời nói chính là quyết không muốn để chuyện này xảy ra.
Những vị trưởng lão khác cũng đứng dậy, đua nhau phản đối.
Liên Thận thấy một màn này, đôi mắt khẽ liếc qua nữ tử ngồi bên dưới, chỉ thấy nàng vẫn bình thản.
Giống như chuyện ồn ào này một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, còn rất chăm chú ngồi xem mấy vị trưởng lão kia nói những lời không tốt về mình, thì có chút kinh ngạc.
Nghĩa nữ này của hắn đúng là không giống người thường, có đôi khi một đại nam tử cũng không bằng nàng.
“Ông nói ta nghe xem có gì không tốt?” Liên Thận hướng mấy vị trưởng lão kia hỏi.
“Nàng vừa mới gia nhập Tiên Các, lại có thể nghiễm nhiên ngồi lên vị trí thánh nữ đã là thập phần may mắn.
Hiện nay còn được Các chủ nhận làm nghĩa nữ, còn có ý định truyền lại vị trí của ngài cho nàng, vậy nàng sẽ được sủng sinh kiêu.
Còn có, thánh tử Tư Hòa tư chất hơn người, vào Tiên Các đã lâu, luôn luôn hết mình vì Tiên Các, vậy vì sao vẫn ở vị trí này.
Huống chi nàng là một nữ tử, sao có thể đảm đương được trọng trách cao như vậy.” Vị trưởng lão kia nói.
Kha Nguyệt nghe vậy thì quay sang Tử Đằng, đáy mắt hiện lên ý cười, sau đó lại nhìn vị trưởng lão kia hỏi: “Xin hỏi vị trưởng lão này, có thấy ta được sủng sinh kiêu hay không?”
“Hiện tại thì chưa, nhưng sau hôm nay có hay không không biết được.” Người này quay ra nói với Kha Nguyệt, ánh mắt nhìn cô không chút thiện cảm.
“Nếu chưa biết vì sao còn nói chắc chắn như vậy? Ta hỏi ông, khi ta được lên làm thánh nữ, khi ta chữa khỏi bệnh cho Các chủ, ta đã từng được sủng sinh kiêu chưa?” Kha Nguyệt lại hướng người đó hỏi.
Ông ta còn chưa kịp trả lời Kha Nguyệt đã nói tiếp: “Còn nữa, áo choàng lông vũ thì sao? Mặc áo choàng này ta chắc chắn được ngồi trên vị trí kia được sao?” Kha Nguyệt vừa nói vừa chỉ tay lên vị trí mà Liên Thận đang ngồi.
“Vị trí Các chủ của Tiên Các lại được quyết định bởi một cái áo choàng sao?” Kha Nguyệt cười khẩy nói.
“Điều này…” Vị trưởng lão vừa lên tiếng hiện tại không biết nên nói cái gì.
Trong đại sảnh vốn đang ồn ào như vậy bỗng trở nên yên lặng.
“Trưởng lão cũng không chắc chắn được, có đúng không? Cơ bản từ trước đến nay ta cũng chưa từng được sủng sinh kiêu như ông vừa nói.
Mặc áo choàng này ta cũng chưa chắc đã leo được lên vị trí Các chủ.
Vào Tiên Các, ta đã chữa khỏi bệnh cho Các chủ.
Cùng với những luyện đan sư của Tiên Các thảo luận chuyện luyện đan.
Luôn muốn cho ra những viên đan dược tốt nhất để người Tiên Các dùng.
Ta tự thấy ta không làm gì sai, cũng rất được việc.
Nhưng ý của trưởng lão đây là khinh ta nhỏ tuổi lại mới vào Tiên Các, không hiểu biết nhiều, đều ngược lại với những gì mà ta đã làm.
Nói thẳng ra, không phải là trưởng lão sợ rằng sau khi ta làm nghĩa nữ của Các chủ, địa vị trong Tiên Các của ông sẽ không còn như xưa sao? Còn nữa, việc nhận nghĩa nữ hay nghĩa tử là việc của Các chủ, ông có quyền xen vào hay sao?” Kha Nguyệt nói, ánh mắt sắc bén bắn về phía ông ta, khiến vị trưởng lão kia bị nghẹn họng.
Điều nữ tử này nói quả thật không sai, ông ta không có cơ sở nào để phản đối.
Ông ta biết mặc dù thánh tử tư chất hơn người, nhưng chính vì điều đó Các chủ mới có chút dè chừng thánh tử.
Để thánh tử lên vị trí kia là không thể nào, vì vậy ông ta mới dám nói những lời như thế.
“Được rồi, việc ta đã quyết, còn ai dám từ chối thì chốc nữa tự giác lên tế đàn nhận tội đi.” Liên Thận nói, liếc nhìn một vòng tất cả mọi người nơi đây, ánh mắt nhìn Kha Nguyệt có chút vui vẻ.
Người ở đây nghe đến hai từ tế đàn thì không nói câu gì nữa, đùa sao, lên tế đàn đồng nghĩa với việc họ sẽ chết, bọn họ chưa muốn mất mạng đâu.
Ở trong tòa lầu của Liên Thận khoảng 2 khắc sau đó uống đan dược xong xuôi thì mọi người bắt đầu ra ngoài.
Mà đan dược này chắc hẳn mọi người cũng đã được nghe qua, đây là là Bích Hảo dược giúp họ không bị ảnh hưởng chú thuật của Tống Hàm.
Nói đúng hơn, khi xử lý những người ở trong đại lao cùng người không được trọng dụng trong Tiên Các.
Tống Hàm sẽ dùng một chú thuật để hút hết linh lực cùng huyễn lực của những người đó vào cơ thể hắn đến khi họ chết mới dừng lại.
Người đi đầu tiên là Liên Thận, tiếp theo là Kha Nguyệt, đi sau cô nửa bước chân là Tống Hàm.
Tiếp đến là Tử Đằng, sau đó mới đến mấy vị trưởng lão và những người còn lại.
Ra bên ngoài, người trong Tiên Các đều đã tập trung đông đủ.
Nhìn thấy Kha Nguyệt mặc áo choàng lông vũ chỉ đứng cách sau Liên Thận khoảng 1 nửa bước chân thì ngạc nhiên.
Liên Thận không để ý đến ánh mắt của họ lên tiếng, bắt đầu ngày đại tế.
Những người này dù có ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh lấy lại tinh thần bắt đầu làm lễ.
Đầu tiên là những người trong Tiên Các sẽ phải làm lễ quỳ lạy, cảm tạ thánh thần, còn có xin thánh thần tha thứ.
Tất cả mọi người phải hướng về phía mặt trời quỳ lạy ba cái, sau đó là quỳ lạy với Các chủ, đây giống như là xin thánh thần tha thứ cho họ vì những việc họ đã làm sai, họ xin được nhận lỗi.
Tiếp theo chính là giải hết những người trong đại lao lên trên tế đàn.
Đồng thời phát Bích Hảo dược cho người trong Tiên Các.
Những người nào nhận được đan dược thì sẽ đứng sang phía đông, còn ai không được nhận sẽ đứng bên phía tây.
Những người ở đây lâu rồi sẽ biết, người nào bị đứng bên phía tây, có nghĩa là tội lỗi của họ không được thần phật tha thứ.
Kha Nguyệt nhìn bọn họ, dù biết mình sắp chết nhưng vẫn không kêu la hay tỏ ra một tia bất mãn.
Mà trên gương mặt là tràn ngập đau khổ cùng tự trách.
Quả nhiên công lực của việc tẩy não thật ghê gớm.
Khiến cho người bị tẩy não dù không làm gì sai nhưng họ lại nghĩ rằng mình làm nhiều điều sai trái khiến thánh thần không vừa lòng, còn rất tình nguyện muốn chết để tạ tội.
Lúc này những người bên trong đại lao cũng đã bị đưa lên tế đàn.
Mỗi người bọn họ đều bị trói vào một cây cột trên tế đàn kia, khoảng chừng có hơn 20 người bị trói trên đó.
Kha Nguyệt liếc nhìn đến vị trí của Trạch Dương.
Hắn cũng như lơ đãng nhìn về phía cô, khẽ híp mắt.
Kha Nguyệt nhìn thấy hành động này, đôi mắt đen láy thoáng qua chút gì đó khác lạ, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.
Liên Thận thấy mọi việc đã xong xuôi, bước lên nói: “Hôm nay, ngoài việc xử phạt những người chống đối.
Ta còn có một chuyện muốn thông báo với mọi người.
Ta Liên Thận, Các chủ của Tiên Các, hôm nay nhận Lãnh Cơ Uyển làm nghĩa nữ.
Từ nay về sau, Lãnh Cơ Uyển là người có thân phận và địa vị cao nhất trong Tiên Các chỉ sau ta.” Liên Thận vừa dứt lời, tất cả mọi người đã quỳ xuống hô vang: “Thuộc hạ tham kiến Cơ Uyển tiểu thư!”
Kha Nguyệt vẫn lạnh lùng, chỉ nhẹ nói: “Mọi người đứng lên đi!”
“Hiện tại, sẽ tiến hành lễ rửa tội.
Những ai được phát đan dược hãy uống đan dược đi.
Tống Hàm, ngươi lên chủ trì.” Liên Thận nói.
Tống Hàm vâng một tiếng, khi thấy mọi người đã uống đan dược, hai tay kết ấn, bắt đầu thi triển một chú thuật.
Những người không uống đan dược bỗng nhiên lồng ngực cảm giác như bị ai đó ép chặt.
Huyễn lực và linh lực trong người họ không ngừng bị Tống Hàm hút lấy rồi truyền đến thân thể của Liên Thận.
Tống Hàm đang hút linh lực cùng huyễn lực, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Hai qtay ngừng kết ấn, mở to mắt, thì bị mấy đạo linh lực từ tế đàn bên kia đánh bật ra sau.
Người trên tế đàn lúc này đã không còn bộ dáng yếu đuối nữa, mà ai cũng tràn đầy sinh lực.
Hai mắt ngập tràn sát khí nhìn mấy người phía trên đài.
Dây trói trên người bọn họ đã bị tháo ra từ bao giờ.
Ở bên ngoài, bỗng nhiên có một đoàn người mặc hồng y do hai nữ tử dẫn đầu chạy vào.
Cùng với một đoàn người hắc y do một nam tử dẫn đầu chạy đến.
Liên Thận nhìn đoàn người chạy vào, sắc mặt đen đến không thể nào đen hơn.
Hắn liếc mắt nhìn những người đó nói: “Hừ, hôm nay các ngươi tự tiện xông vào nơi của ta, còn phá hỏng đại tế của ta.
Là nghĩ Tiên Các ta không có người tài, muốn khi dễ hay sao?”
Lan Nhược cong khóe môi, không nói gì.
Mắt nhìn đến vị nam nhân đang nhìn mình trên tế đàn kia.
Chợt nỗi nhớ trong lòng bỗng nhiên ùa ra, đôi môi xinh xắn khẽ gọi: “Trạch Dương!” Giọng Lan Nhược có chút nghẹn ngào.
Trạch Dương lúc này cũng đang nhìn nàng, rất nhanh liền phi thân xuống bên cạnh Lan Nhược, lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng dịu dàng nói: “Hiện tại không phải lúc nói chuyện.
Chúng ta đợi kết thúc sẽ nói, có được không?”
Lan Nhược gật đầu, một bộ dáng bá khí nhìn lên chỗ Liên Thận: “Liên Thận, ngươi dùng thủ đoạn hạ lưu tẩy não mọi người.
Còn có bắt hết người tài trong thiện hạ đến muốn họ làm việc cho ngươi.
Người nào không đồng ý ngươi liền nhốt họ vào đại lao, hôm nay, ta để ngươi đền mạng.”
Liên Thận cười to: “Haha, nhị Các chủ Quỷ Các, ngươi đây là vì một nam nhân mà chống đối ta, ta sẽ cho ngươi biết, cái giá dám đụng đến ta.
Còn có tứ điện chủ Thiên Điện, ta với các ngươi trước nay nước sông không phạm nước giếng, hiện tại lại muốn đến phá ta sao?” Nói xong, ông ta phóng linh lực đến chỗ của Lan Nhược.
Nhưng vì thân thể suy yếu, cho nên đạo linh lực này bị Lan Nhược dễ dàng phá được.
Thạnh Tu lúc này lên tiến: “Ta từ lâu ngứa mắt với đám ngụy quân tử các ngươi, hôm nay biết Quỷ Các đến đây tìm các ngươi tính sổ, ta dẫn theo người đến đây giúp một tay, không được hay sao?”
“Người tự tiện vào Tiên Các, giết không tha!” Liên Thận lúc này đã tức giận, vì thế liền ra lệnh.
“Ây, khoan, ông nói vậy là sai rồi.
Ta được mời đến hẳn hỏi nha, không phải tự ý xông đến.” Lan Nhược cười nói, vừa nói xong, đoàn người hồng y đồng loạt quỳ xuống, hướng đến nơi những người có địa vị trong Tiên Các đang đứng kia hô: “Tham kiến Các chủ!”
Lời này khiến người của Tiên Các bao gồm Liên Thận bất ngờ.
Các chủ của Quỷ Các lại ở trong Tiên Các sao? Còn là một trong những người có địa vị trong Tiên Các? Khóe môi Kha Nguyệt cong lên, nhìn về phía những người mặc hồng y kia, khẽ nhún người một cái.
Liên Thận còn chưa kịp suy nghĩ thì một đạo thân ảnh bên cạnh mình nhảy xuống bên dưới.
Y phục trắng theo cử động của người đó rách ra, lông vũ bay khắp không trung, một màu đỏ chói mắt hiện lên trước mắt mọi người..