Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 120
“Tốt lắm, nếu đã như vậy, hiện tại ta sẽ nói cho con biết một bí mật.
Chuyện này ngoại từ ta cùng Tống Hàm, không một ai biết.
Con là Các chủ đời tiếp theo, cho nên có quyền biết chuyện này.” Liên Thận thận trọng nói.
Kha Nguyệt không nói gì mà chỉ nhìn Liên Thận, tỏ ý đang đợi ông ta nói tiếp.
Thấy đôi mắt đen láy kia nhìn chằm chằm mình, trong đôi mắt đó pha lẫn chút tò mò thì cười nhẹ *Dù sao cũng mới là một tiểu cô nương, tò mò cũng là chuyện thường tình.
Nếu không tò mò mới là một điều đáng sợ, như vậy cũng chứng minh, tiểu cô nương này, đối với chức vị Các chủ của mình, không coi trọng cho lắm.*
Kha Nguyệt đương nhiên đoán suy nghĩ hiện tại của Liên Thận.
Nên cô mới bày ra dáng vẻ đó, vì cơ bản, một người không biểu hiện vui buồn gì trên gương mặt, mới là người đáng sợ.
Cô vừa áp dụng chuyện đó, nhưng đồng thời cũng để cho Liên Thận biết rằng cô vẫn có hỉ nộ ái ố, không phải chuyện gì cũng trầm mặc.
Tỷ như vị trí Các chủ kia, nếu Kha Nguyệt tỏ ra hưng phấn, Liên Thận sẽ có đề phòng với cô.
Nhưng nếu chuyện đó cô tỏ ra bình tĩnh, còn chuyện Liên Thận vừa nói khiến cô tò mò, chính là cô không quan trọng chức vị Các chủ kia lắm.
Như vậy, Liên Thận sẽ buông lỏng cảnh giác đối với cô.
Vì Liên Thận là người đa nghi nên Kha Nguyệt mới biểu hiện ra như vậy.
Cũng may, nước đi này cô đi đúng rồi, nếu không, chỉ e là bị lộ tẩy.
Trong lòng Kha Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dù cô không sợ đấu, nhưng theo tình hình hiện tại, đấu sợ là cô sẽ bị thua thiệt.
“Cẩm Tín Thạch, ở trong tay ta đã hơn mười năm.
Đây là do khi xưa, lúc mới sáng lập Tiên Các vô tình lấy được.
Đó cũng là bí mật của ta, đến nay, ta nói con biết chuyện này.
Khi xưa, ta vô tình có được Cẩm Tín Thạch và một bí thuật có thể khiến hơi thở của ta đồng nhất với nó.
Hiện nay, con là nghĩa nữ của ta, cũng là Các chủ đời sau của Tiên Các, ta sẽ truyền lại bí thuật đấy cho con.
Con thấy sao?” Liên Thận nói.
“Nếu đã như vậy, Cơ Uyển xin vâng theo ạ!” Kha Nguyệt nói.
“Tốt, tốt lắm.
Con lại đây, ta truyền bí thuật đó cho con.” Liên Thận vui mừng, từ nhẫn không gian lấy ra một tờ giấy đưa cho Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt hai tay nhận tờ giấy, nhẹ nhàng giống như sợ mạnh chút nó sẽ rách mất.
Liên Thận thấy cô thận trọng như vậy thì buồn cười, ông ta nói tiếp: “Bí thuật này không quá khó khăn, con về nghiên cứu một đêm.
Hôm sau để Tống Hàm dẫn con đến chỗ Cẩm Tín Thạch.
Từ nay về sau, Cẩm Tín Thạch do con bảo quản.”
“Vâng!” Kha Nguyệt cười nói, sau đó quay về tòa lầu của mình.
Cô một phát chui vào phòng, ngồi nghiên cứu tờ giấy kia.
Đúng như Liên Thận nói, quả thật bí thuật này không khó, vậy là tốt rồi, ngày mai cô có thể lấy Cẩm Tín Thạch về tay mình.
Trước đó nên vận khởi Phá Vân trong người trước, tránh bị Cẩm Tín Thạch làm bị thương.
Vì Kha Nguyệt đã giải phong ấn đến tầng thứ 4, lại còn thêm dạo gần đây cứ lúc rảnh rỗi hay buổi tối cô lại vào Ngọc Thạch Ấn luyện thêm bí kíp Phá Vân lực, cho nên hiện tại cô đối với Phá Vân đã quen thuộc.
Cũng dễ dàng điều khiển nó theo ý của mình.
Đêm hôm đó, Kha Nguyệt lén sang chỗ của Tử Đằng.
Nói cho hắn biết chuyện Liên Thận đưa bí thuật cho cô.
Tử Đằng nhắc nhở Kha Nguyệt cẩn thận một hồi, nói cho Kha Nguyệt biết những điểm mấu chốt trong bí thuật này.
Kha Nguyệt nghe liền khâm phục, người này không phải là cái gì cũng biết đó chứ.
Ánh mắt cô phát sáng nhìn sang người nào kia.
Khiến Tử Đằng nhịn không được hôn lên đôi môi anh đào của cô đến khi ánh mắt Kha Nguyệt trở nên mông lung mới buông tha cho cô.
Sáng ngày hôm sau, quả nhiên Tống Hàm đến dẫn cô đi đến chỗ của Cẩm Tín Thạch.
Thì ra Cẩm Tín Thạch được cất giấu ở đây.
Cô trong Tiên Các lâu, đã biết rằng có một nơi được gọi là cấm địa trong Tiên Các, bất cứ ai cũng không thể đến gần.
Nếu ai tò mò đến gần đây, sẽ bị đánh chết không tha.
Hóa ra chính là nơi cất giấu Cẩm Tín Thạch, chính là sợ người khác phát hiện ra cho nên mới gọi đây là cấm địa.
Cô có nghe mẫu thân kể, Cẩm Tín Thạch này vốn là thuộc về phụ thân của cô.
Cuối cùng không hiểu sao lại mất đi, hóa ra là tên này trộm lấy.
Còn dám mặt dày nói là của mình, hừ thật là vô liêm sỉ.
*Phụ thân, hiện giờ nữ nhi sẽ lấy lại đồ vốn thuộc về người lại bị kẻ gian lấy đi mất* Kha Nguyệt nghĩ thầm trong lòng.
Ở trong phòng, Kha Nguyệt đã sớm vận khởi một chút Phá Vân lực, cốt là chỉ để bảo vệ những bộ phận quan trọng trong cơ thể cô.
Kha Nguyệt không dám sử dụng Phá Vân lực quá nhiều.
Vì nếu như cô thật sự không có chuyện gì khi tiếp xúc với Cẩm Tín Thạch, chắc chắn Liên Thận cùng Tống Hàm sẽ đem cô đá bay ra ngoài.
Càng vào bên trong cảm giác bị đè nén lại càng rõ, Kha Nguyệt đã có chút khó thở, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục.
Tống Hàm liếc thấy bộ dạng này của cô thì gật đầu, lại dẫn cô vào bên trong tiếp.
Đây là ý chỉ của Các chủ, muốn xem xem ý chí của nữ tử này rốt cuộc là kiên trì được đến đâu.
Hắn trước khi đến đây đã được Các chủ truyền cho chút linh khí của người, có thể chống đỡ sự đè nén của Cẩm Tín Thạch khoảng hai khắc.
Vì hơi thở của Các chủ cùng Cẩm Tín Thạch đã hòa vào nhau, cho nên Cẩm Tín Thạch sẽ không làm khó.
Kha Nguyệt càng vào bên trong, càng cảm thấy không khí trong lồng ngực ngày một ít.
Nhân lúc Tống Hàm không để ý lại vận khởi một chút Phá Vân lực, mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Tống Hàm thấy nữ tử trước mắt sắp thở không thông mà trong mắt vẫn không có chút ý nào là bỏ cuộc thì càng vui vẻ.
Quả nhiên Các chủ nhìn người không sai, nữ tử này rất xứng đáng với ngôi vị Các chủ của Tiên Các.
Lúc này, Tống Hàm mới phóng thích linh lực của Liên Thận, đến xung quanh của Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt đang hít thở không thông, bỗng nhiên bị một luồng khí bao lấy, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này cô mới đoán ra được, hóa ra là Liên Thận cùng Tống Hàm muốn nhân cơ hội này thử thách cô.
Trong lòng Kha Nguyệt thầm cười lạnh *Đến nghĩa nữ của ngươi ngươi cũng không có tin tưởng như vậy.* Nếu hôm nay cô mà bỏ cuộc giữ chừng, có lẽ Tống Hàm sẽ lập tức ra tay giết cô ngay tại đây.
Đúng như Kha Nguyệt suy đoán, Liên Thận cùng Tống Hàm đã bàn bạc kỹ, nếu Kha Nguyệt một chút cũng không có quyết tâm, vậy thì trừ khử đi sẽ tốt hơn.
Để lại có khi lại thành một mối họa đối với bọn họ.
Lúc này Tống Hàm nhanh chóng đưa Kha Nguyệt đến chỗ Cẩm Tín Thạch, vì linh lực của Liên Thận không còn nhiều, phải mau chóng hành động.
Nhìn Cẩm Tín Thạch trước mặt, đáy mắt Kha Nguyệt lướt qua tia lạnh lẽo, chỉ tiếc là rất nhanh liền qua cho nên Tống Hàm không hề phát hiện ra.
Tống Hàm sau khi dẫn Kha Nguyệt vào đã ra ngoài, đây là quy định, và hắn cũng không còn đủ linh lực để chống đỡ nữa.
Linh lực mà Liên Thận cho hắn đã sắp cạn kiệt.
Kha Nguyệt thấy Tống Hàm đã đi xa, khóe môi cong lên, hai tay kết ấn, từng chút từng chút đem hơi thở của mình bao quanh Cẩm Tín Thạch.
Kha Nguyệt không dám vận khởi Phá Vân lực, sợ rằng ra ngoài mà quá mức bình thường, không chút thương tích sẽ bị nghi ngờ.
Hơi thở của Liên Thận trên đó từng chút bị Kha Nguyệt loại bỏ.
Vì không có Phá Vân hỗ trợ mà chỉ có chút linh lực của Liên Thận bao quanh, khóe miệng của Kha Nguyệt lúc này đã rỉ ra một chút máu.
Sau cùng, khi đã thành công đem hơi thở của mình hòa vào Cẩm Tín Thạch, sắc mặc Kha Nguyệt đã tái nhợt.
Miệng anh đào của cô phun ra một ngụm máu tươi chói mắt, hai chân mềm nhũn, không tự chủ được mà ngã xuống.
Khi người cô sắp tiếp đất, bỗng có một bàn tay ôm lấy Kha Nguyệt, cô ngay lập tức rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Kha Nguyệt mở hai mắt ra nhìn thì thấy người cô yêu thương đang ngay trước mắt, Kha Nguyệt khẽ mỉm cười nói: “Đằng.
Sao chàng lại ở đây?”
“Ta không yên tâm về nàng, nên khi nàng cùng Tống Hàm đi không lâu ta cũng lén đến đây.
Đến đây thì thấy nàng đang dùng bí thuật nên mới đừng đằng xa, sợ làm phiền đến nàng.
Vừa rồi thấy nàng ngã xuống liền đỡ nàng, quả nhiên, nàng không thể làm ta yên tâm được.”Tử Đằng vừa nói vừa lấy khăn tay lau vết máu trên khóe miệng của Kha Nguyệt.
Mỗi một hành động của hắn rất nhẹ nhàng, như sợ mạnh thêm một chút sẽ đả thương đến Kha Nguyệt.
Hắn rất muốn truyền linh lực vào người Nguyệt Nhi, nhưng nếu vậy, Liên Thận cùng Tống Hàm sẽ nghi ngờ.
Cho nên hắn đành phải nhịn lại, đã đi đến bước này rồi, không thể để kế hoạch bị phá vỡ.
“Đằng, ta không sao rồi.
Chàng mau đi, chốc nữa Tống Hàm sẽ quay lại.” Kha Nguyệt yếu ớt nói.
“Ta luôn ở cạnh nàng.” Tử Đằng nói, hôn lên trán Kha Nguyệt một cái rồi biết mất.
Dù cô nhìn không nổi, cũng biết đây là Đằng đang dùng thuật ẩn thân.
Quả nhiên, một chút sau Liên Thận cùng Tống Hàm cũng tới.
Tuy nhiên hiện tại họ chỉ đứng được ở đằng xa, không thể tiếp cận Cẩm Tín Thạch.
Thấy nữ tử yếu ớt nằm trên mặt đất kia, trong lòng Liên Thận có chút hối hận.
Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có như vậy thân thể hắn mới có thể khỏe lên được.
Đành ủy khuất cho Cơ Uyển lần này vậy, con bé cũng đã vượt qua được thử thách cuối cùng này của hắn.
Từ nay về sau, hắn sẽ hảo hảo bồi dưỡng con bé.
Kha Nguyệt sau khi điều dưỡng lại thân thể một chút, chậm chạp chống tay đứng lên, bước về phía của Liên Thận cùng Tống Hàm, nhẹ nhún người nói: “Đã thành công ạ!”
Liên Thận gật đầu: “Tốt lắm, giờ con về nghỉ ngơi đi, mấy ngày này không cần đến chỗ ta đâu.
Ngày đại tế ta sẽ tuyên bố cho người bên ngoài chuyện nhận con làm nghĩa nữ.”
Kha Nguyệt nhẹ vâng một tiếng rồi lui ra bên ngoài.
Lúc này, bên ngoài đã có người chờ cô để đưa cô về tòa lầu của mình.
Những người này cũng là người bên cạnh Liên Thận, ông ta sợ cô không đi nổi về nên cho người đến đưa cô về.
Kha Nguyệt về đến phòng, lúc này mới vận Phá Vân lực trong người để chữa thương.
Cũng may trước đó cô đã bảo vệ những bộ phận quan trọng trong cơ thể, nên nội thương không lớn lắm.
“Cạch.” Cửa sổ phòng Kha Nguyệt bỗng mở ra, một đạo thân ảnh nhảy vào bên trong..