Bạn đang đọc Sát Thủ Nữ Vương FULL – Chương 112
“Muội biết ca đưa muội vào mộng cảnh rồi có đúng không?” Hàn Tử Siêu cười nói.
“Đúng vậy, muội đã biết từ lâu.
Chính vì vậy, muội mới kiếm cớ bảo ca ca đến chỗ muội lấy đan dược, là muốn xem xem, rốt cuộc ca có mục đích gì.
Nhưng khi muội nhắc đến vết thương của ca ca, chỉ thấy ca ca đau lòng muội liền im lặng, không động thủ.” Kha Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Muội đã cực khổ rồi.” Nghe Kha Nguyệt nói vậy, Hàn Tử Siêu cảm thấy rất đau lòng.
Muội muội hắn từ bé đã gặp nhiều chuyện, khiến nàng trưởng thành sớm hơn so với những nữ nhi khuê các bình thường khác.
Những nữ nhi khác được phụ mẫu nâng niu trên tay nhưng muội muội của hắn lại phải lăn lộn bên ngoài như vậy.
“Ca ca, huynh đừng như vậy, muội không cực khổ.
Nếu như không trải qua nhiều chuyện như vậy, muội cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Cho nên muội rất hài lòng với kết quả hiện tại, đều không cực khổ.” Kha Nguyệt lay lay bàn tày của Hàn Tử Siêu, làm nũng nói.
Chắc là do đời trước, Kha Nguyệt không cảm nhận được hơi ấm tình thân.
Nên đời này, khi có phụ mẫu và ca ca yêu thương như vậy, tính trẻ con của cô mới bộc lộ ra bên ngoài.
Hiện tại cô rất cảm tạ tên đã giết cô kia, vì đó cô mới đến được đây, có nhiều người quan tâm cô như vậy.
“Được rồi, tiểu nha đầu muội.
Còn chuyện của Tiên Các, kế hoạch đến đâu rồi.” Hàn Tử Siêu lúc này mới hỏi đến chuyện của Tiên Các.
Kha Nguyệt liền đem toàn bộ những chuyện xảy ra bên trong Tiên Các nói cho Hàn Tử Siêu nghe.
Nghe vậy, Hàn Tử Siêu nhíu mày: “Hắn lại có thể có Cẩm Tín Thạch, quả nhiên người này thật không dễ đối phó.”
“Vậy giờ muội tính thế nào?” Hàm Tử Siêu nhìn Kha Nguyệt hỏi.
“Muội đã có đối sách, huynh yên tâm! Bao giờ huynh về lại Đại Yên quốc?” Kha Nguyệt hỏi.
“Khoảng 5 ngày nữa, phụ thân cũng đang nóng lòng chờ tin của ta.
Phải về báo cho người một tiếng.” Hàn Tử Siêu cười nói.
“Hôm nay cảm ơn Vương điện chủ đã giúp huynh muội ta đoàn tụ.
Về sau nếu ngài có chuyện gì khó khăn, ta nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.” Hàn Tử Siêu quay sang Tử Đằng nói.
“Chỉ mong thái tử và Đại Yên quốc luôn ủng hộ Đông Nhạc quốc.” Vương Tử Đằng nói, sau đó cũng tháo mặt nạ bạc đang đeo xuống.
Lần này Hàn Tử Siêu thật sự bất ngờ, không ngờ Vương điện chủ trong mắt mọi người lại chính là hoàng đế của Đông Nhạc quốc.
“Hóa ra, Vương điện chủ lại có thân phận cao như vậy!” Hàn Tử Siêu nói, liếc sang muội muội của mình thần sắc vẫn bình thản thì biết rằng muội muội cũng đã sớm biết thân phận của người này rồi.
Nghĩ vậy, Hàn Tử Siêu lâm vào trầm mặc, hắn thật sự lo lắng cho muội muội của mình.
Hậu cung nhiều nữ tử như vậy, sao có thể chắc chắc người này sẽ toàn tâm toàn ý đối với muội muội của của mình cơ chứ.
Như nhìn ra được lo lắng của Hàn Tử Siêu, Vương Tử Đằng nghiêm túc nói: “Thái tử yên tâm, đời này, Nguyệt Nhi là nữ nhân duy nhất của Vương Tử Đằng ta, không còn bất kỳ nữ nhân nào khác.”
“Nếu ngài đã nói vậy, bổn thái tử cũng sẽ tin tưởng ngài.
Chỉ là, nếu ta biết ngài để cho muội muội ta chịu ủy khuất.
Đại Yên quốc sẵn sàng đối đầu với Đông Nhạc quốc của ngài.” Hàn Tử Siêu cũng nghiêm giọng nói.
“Được!” Vương Tử Đằng gật đầu đảm bảo.
Kha Nguyệt nhìn hai nam nhân từ nãy đến giờ vẫn như nước với lửa thì khẽ cười, xóa bỏ bầu không khí ngột ngạt này: “Ca ca vậy thì sáng mai, ca đến Xuân Hỉ tửu nha, muội và mẫu thân ở đó chờ ca.” Kha Nguyệt cười nói.
“Được!” Hàn Tử Siêu lúc này đã không còn bộ có dáng nghiêm túc như vừa rồi mà quay sang Kha Nguyệt cười nhu hòa nói.
Kha Nguyệt sau khi nói mấy câu tạm biệt với Hàn Tử Siêu xong thì nhanh chóng kéo Tử Đằng đến Quỷ Các.
Cô sợ, nếu ở đấy thêm, ca ca cùng Đằng sẽ động thủ mất.
“Đằng, chàng chưa đến Quỷ Các lần nào, hôm nay ta đưa chàng đến Quỷ Các, chàng thấy sao?” Kha Nguyệt cười lấy lòng nói.
“Đều nghe nàng.” Thấy dáng vẻ hiện tại của Kha Nguyệt, Tử Đằng cũng không thể mặt lạnh thêm được, sủng nịnh nhìn Kha Nguyệt nói.
Đặt chân đến Quỷ Các, mọi người vừa nhìn thấy người vừa xuất hiện liền cung kính: “Tham kiến Các chủ! Cung nghênh Các chủ hồi sơn!”
“Được rồi, mọi người đứng lên đi, ai làm việc của người đó, không cần chú ý đến ta.” Kha Nguyệt nhìn bọn họ nói, sau đó đi vào bên trong.
Vương Tử Đằng cũng cùng Kha Nguyệt bước vào bên trong.
Vào đến bên trong, thấy Lan Nhược và Hàn Nghiên đang ngồi ở vị trí của mình, khóe môi Kha Nguyệt cong lên: “Đại tỷ, tam muội, ta đã về rồi!”
“Haha, ta biết mà, ở bên ngoài vang dội như vậy, ta và Tiểu Nghiên đương nhiên sẽ biết.” Lan Nhược đứng lên, đến chỗ Kha Nguyệt nói, rồi nhìn sang bên cạnh cô, giọng nói có chút gian tà: “Chỉ là không ngờ, Vương điện chủ cũng tới đây nha.”
Hàn Nghiên nghe vậy thì che miệng cười trộm: “Đúng nha, lần này nhị tỷ trở về là vì có chuyện vui gì muốn báo cho đại tỷ và muội hay sao.”
Nghe Lan Nhược và Hàn Nghiên trêu chọc mình, Kha Nguyệt cười cười: “Aiza, đều bị đại tỷ cùng tam muội phát hiện rồi!” Sau đó cô quay sang Tử Đằng khẽ cười nhẹ một cái.
“Nếu vậy, ngày mai ta liền mang sính lễ đến Đại Yên quốc hỏi cưới nàng.” Tử Đằng cũng cong khóe môi, ánh mắt nhìn Kha Nguyệt nóng rực.
Khiến Kha Nguyệt mặt có chút đỏ lên, khẽ đẩy Tử Đằng ra, không được tự nhiên ho hai tiếng.
Sau đó liền bước lên vị trí của mình mà ngồi, không dám trêu chọc Tử Đằng nữa.
Cô sợ nếu cô còn trêu nữa, ngày mai chàng thật sự sẽ mang sính lễ đến Đại Yên quốc hỏi cưới cô.
Thấy hành động này của Kha Nguyệt Lan Nhược và Hàn Nghiên tầm cười trong lòng *Cuối cùng cũng có một người có thể áp chế được nhị muội/nhị tỷ của ta nha.* Hai người này tình ý không gì che giấu, giờ có nói rằng mai họ tổ chức hôn lễ, cô cùng Hàn Nghiên đều không nghi ngờ.
Chỉ là sao lại mang sính lễ đến Đại Yên quốc??
“Đợi đã, Đại Yên quốc?” Lan Nhược lúc này mới có chút không hiểu hỏi.
Kha Nguyệt thấy Hàn Nghiên cùng Lan Nhược tò mò nhìn mình thì cười cười, kể chuyện thân phận của mình cho họ nghe.
Lan Nhược cùng Hàn Nghiên vừa nghe xong đã hít vào một ngụm khí, thân phận của nhị muội/nhị tỷ cũng quá cao rồi đi.
Tử Đằng cũng cong khóe môi, đi đến ngồi cạnh Kha Nguyệt, giống như đây là chuyện thường tình.
Không để ý đến hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm lên án mình.
Kha Nguyệt cũng chỉ biết cười trừ, nhìn Lan Nhược và Hàn Nghiên ra hiệu cho họ ngồi xuống.
Đợi hai người họ phục hồi tinh thần mới lên tiếng hỏi.
“Tiểu Nghiên, bên Lan Thu có động tĩnh gì không?” Kha Nguyệt lên tiếng nói.
Lan Nhược và Hàn Nghiên cũng nghiêm túc trở lại.
“Nhã Nhã của chúng ta bên đó nói, dạo gần đây bà ta luôn tìm kiếm sát thủ muốn giết tỷ.
Còn là thuê người của Quỷ Các chúng ta.” Khóe môi Hàn Nghiên nhếch lên.
“Ồ, vậy muội có đồng ý không?” Kha Nguyệt nghe thấy tin này, cười nhẹ nhưng trong ánh mắt lại không có một tia hào ý cười.
“Đương nhiên là muội…nhận rồi.” Hàn Nghiên tinh nghịch nói.
“Hahaha, làm tốt lắm, cũng đến lúc để Lan Thu biết được thân phận của ta rồi.” Kha Nguyệt nói.
Cô đã tính toán sẵn từ trước, cô biết rằng Lan Thu sẽ không chịu ngồi yên như vậy đâu.
Cho nên, cô tìm cách khiến cho bà ta tìm đến Quỷ Các của cô thuê sát thủ.
Đương nhiên, công lao lớn ở đây là thuộc về Nhã Nhã, người cô cài bên cạnh Lan Thu từ lúc trước.
Để nàng bên cạnh Lan Thủ thổi gió, bà ta tìm đến Quỷ Các của cô quả là không khó.
Chỉ cần bà ta tìm đến Quỷ Các, quyền chủ động sẽ nằm trong tay cô.
Nếu bà ta thuê sát thủ của nơi khác, dù cô vẫn có thể đối phó, nhưng hơi rắc rối.
Nếu sát thủ đến vào lúc cô đang ở Tiên Các thì không hay cho lắm, cho nên đến Quỷ Các của cô vẫn là tốt nhất.
Lan Nhược và Hàn Nghiên nghe câu này của Kha Nguyệt ý cười trong mắt càng ngày càng đậm.
Vương Tử Đằng bên cạnh Kha Nguyệt, tay nghịch tóc cô, nhưng không ai chú ý, khóe môi hắn có chút nhếch lên.
“Đúng rồi, lần này mọi người trong các tu luyện ra sao rồi?” Kha Nguyệt thu lại sát ý nơi đáy mắt, hỏi.
“Muội yên tâm, người của Quỷ Các theo phương pháp của muội, thực lực tăng rất nhanh.
Hiện tại cấp thấp nhất trong Quỷ Các là Huyễn vương cấp 1.” Lan Nhược cũng thu lại ý cười nồng đậm kia nói với Kha Nguyệt.
“Vậy tốt rồi, tối nay tỷ cho mấy người đi theo muội.
Muội muốn gặp người muốn thuê sát thủ của Quỷ Các giết muội nha.” Kha Nguyệt cười cười.
“Ta đi cùng nàng!” Vương Tử Đằng bên cạnh Kha Nguyệt lên tiếng.
“Được!” Kha Nguyệt cười nhìn hắn, trong mắt là sự vui vẻ không hề che giấu.
Nói chuyện với Lan Nhược và Hàn Nghiên một lát, Kha Nguyệt cùng Tử Đằng liền đến Lôi Điện.
Hiện tại, cô cần gặp mẫu thân, nói cho mẫu thân biết chuyện của ca ca.
Đồng thời, cô cũng muốn biết, vì sao suốt thời gian qua mẫu thân không nhắc đến phụ thân.
Thấy người đến là Kha Nguyệt, người gác cổng cung kính hành lễ sau đó mở cửa cho Tử Đằng và Kha Nguyệt.
Vào đến bên trong, nói với Phong Cẩn và Vô Ưu thần y mấy câu, Kha Nguyệt liền để Tử Đằng ở lại nói chuyện với hai người họ.
Còn cô thì nhanh chóng về Ám Nguyệt Điện tìm mẫu thân.
“Tiểu Nguyệt, con về rồi sao?” Lâm Hi Văn thấy Kha Nguyệt thì cười từ ái nói.
“Mẫu thân, con đã về rồi.
Nhi nữ có một chuyện muốn kể cho mẫu thân nghe.” Kha Nguyệt nói.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Hi Văn tò mò nhìn Kha Nguyệt.
Hiếm khi bà thấy nữ nhi của mình có dáng vẻ này, rất tò mò, không biết nàng định nói cái gì.
“Mẫu thân, người ngồi xuống đã.” Kha Nguyệt nhẹ đỡ Lâm Hi Văn ngồi xuống, sau khi đã yên vị, Kha Nguyệt vào thẳng vấn đề: “Mẫu thân, ca ca đến Đông Nhạc quốc tìm mẫu thân và nữ nhi.
Hôm qua, con đã gặp ca ca.”
Nghe Kha Nguyệt nói, Lâm Hi Văn không còn bộ dáng bình tĩnh nữa, mà thay vào đó là hốc mắt ngập nước, kích động hỏi Kha Nguyệt: “Con nói sao? Ca ca của con, Tử Siêu đến tìm chúng ta?”.