Bạn đang đọc Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa FULL – Chương 8: Kiều Vẫn Là Một Sát Thủ Chỉ Biết Gặm Bánh Mì
Một chút bánh ngọt hiển nhiên không đủ lấp đầy dạ dày không đáy của Kiều.
Ăn bánh xong, Kiều cầm bốn cái túi vào bếp, uống một hơi hết một bình nước khoáng, rốt cục no.
Kiều từ nhỏ chịu khổ quen, tố chất thân thể tốt, có lẽ là bẩm sinh khung xương đã không lớn nên so với nhiều người trong tổ chức thì bề ngoài của cậu rất lừa tình.
Cơ thể hai mươi tuổi tuổi trẻ trung, không đơn bạc như người đồng lứa bình thường, lại tuấn tú cao ráo, cơ bắp không quá khoa trương, hết thảy đều cân đối.
Ai cũng nhìn không ra bề ngoài thư sinh như vậy mà lại là một kẻ ăn khỏe vô cùng trong tổ chức.
Nhưng mỗi một ngày của cậu, thay vì nói là sinh hoạt thì dùng từ sinh tồn mới càng đúng nghĩa.
Chí ít trước khi cậu thẳng thắn nhìn nhận lại trù nghệ của mình thì Kiều chưa bao giờ được sống hưởng thụ.
Nhưng cậu lại có hàng xóm tốt.
Kiều biết trên đời này không có bữa cơm trưa miễn phí, nhưng cậu cũng thật sự không rõ hàng xóm vì mục đích gì mà đối tốt với mình.
Kiều không quan tâm lắm, cậu là một sát thủ tự tin nha, hàng xóm này căn bản không thể tính là nguy hiểm, thậm chí so với đa số mục tiêu ám sát trước kia của cậu thì còn kém xa, cho nên cậu yên tâm to gan hưởng thụ.
Về chuyện “có qua có lại”, từ điển sinh hoạt xưa nay của Kiều căn bản không có từ này.
Mỗi ngày như thế trôi qua, ngoại trừ việc tự mình nấu “Mãn Hán ẩm thực” mãi không có chút tiến bộ nào thì thời gian coi như thoải mái.
Ăn được ngủ được, có thể làm loạn phòng bếp, mỗi tội hàng xóm không có việc gì cũng suốt ngày gõ cửa.
Kiều không có hoạt động giải trí gì, ban đêm cũng không phải thời gian nghỉ ngơi của cậu.
Mấy ngày nay ngoài trời gió rất lớn, cậu không muốn ra hóng gió.
Cậu hơi hơi thất vọng, hôm nay hàng xóm không tặng đồ ăn, lần này xuống bếp cũng không đếm nổi là lần thứ mấy thất bại, chỉ có thể gặm bánh mì.
Kiều buồn chán ngồi đang đối diện cửa sổ sát đất, nhìn gió biển thổi sóng cuộn lên.
Sóng trước cao hơn sóng sau, cao đến độ khác thường.
Gió quả thật rất lớn, nếu như Kiều có thể công cụ truyền tin nào đó thì cậu sẽ biết mấy ngày nay thời tiết bất thường.
Cậu chưa từng tới bờ biển, không cảm nhận được tin tức mà gió biển mang theo.
Lúc nửa đêm, cửa phòng đột ngột bị gõ vang.
Hợp Thời Tuyển đến nửa đêm mới về.
Dương Viên bảo hắn đừng giả ngu, hắn cười cười, vẫn lái xe về nhà.
Gió rất lớn, mấy ngày trước đã có cảnh báo trước, nhưng không nghĩ tới bão tháng mười uy lực mạnh đến thế.
Khu biệt thự này khá đông đúc, chiếm hơn phân nửa sườn núi, nhà mọc san sát nhau, khó tưởng tượng nổi đây lại là khu đất đắt nhất thành phố này.
Có lẽ là do view đẹp a.
Hợp Thời Tuyển nhớ tới ngày đó bán nhà của mình cho Dương Viên, bị một phát sư tử ngoạm.
Rõ ràng nhà đó vốn là của hắn.
Ai, thật ra không thể nói như vậy, chỉ trách năm đó còn trẻ, nhà ở nói bán liền bán.
Hợp Thời Tuyển năm trước về nước, hắn trước sau như một thoải mái tự tại, học xong MBA lại thấy không thú vị, dứt khoát về nước phát triển.
Nói là phát triển, kỳ thật chỉ là mượn cớ né tránh lời ra tiếng vào của người nhà.
Việc kinh doanh nhà hắn đã sớm chuyển đến nước ngoài, mọi người cũng đã sớm di dân ra nước ngoài.
Lên cấp 3 hắn cũng ra nước ngoài, lần này về quả nhiên là tứ cố vô thân.
Cũng may còn có Dương Viên.
Dương Viên là bạn cùng phòng thời đại học của hắn.
Không như hắn, Dương Viên học xong cơ bản liền về nước.
Về nước xong, hai người tại một lần liên hệ lại Hợp Thời Tuyển mới phát hiện, người này cũng ở cùng chỗ khu nhà của hắn, bốn năm nay vậy mà không lộ ra.
Lúc nói chuyện Dương Viên khen ngôi nhà trên đỉnh núi kia thực xinh đẹp, trong giọng nói ít nhiều có chút ao ước.
Hợp Thời Tuyển lúc ấy nghĩ đơn giản, đằng nào cũng không về, coi như là chỗ tình nghĩa, nhanh chóng bán cho Dương Viên.
Bây giờ nghĩ lại, thật đúng ở phòng của mình còn phải giao tiền thuê nhà.
Về phần nhà trệt bên cạnh kia, Hợp Thời Tuyển giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.
Kỳ thật coi như là một niềm vui bất ngờ, hắn rất thưởng thức mỹ nhân băng sơn bên nhà đó.
Dương Viên nói hắn chớ giả ngu, xem ra vẫn còn có chút tình nghĩa, không uổng công hắn làm công lâu như vậy cho công ty game đó.
Xe đi nửa đường suýt thì ngập trong nước, thời tiết này mà ra ngoài lang thang không khác gì tự sát.
Hợp Thời Tuyển vừa về lập tức sang căn nhà 2 mặt cửa kính không mấy rắn kia tìm người.
Hắn đại khái hiểu rõ phong cách sinh hoạt của người đàn ông tên chỉ một chữ Kiều này.
Có lẽ cũng không thể gọi là người đàn ông, chỉ là một cậu thiếu niên tầm hai mươi tuổi.
Lần đầu gặp mặt là trong ga ra tầng ngầm, cậu xem người ta hôn nhau cũng có thể bị dọa.
Hắn ngồi trên xe nhìn người kia chạy trối chết như con thỏ, cười muốn tắt thở.
Chắc cũng vì ấn tượng đầu tiên không được tốt, cho nên con đường về sau có chút gian nan.
Nhưng không cần nóng vội, từ từ khoai sẽ nhừ.
Lúc Kiều mở cửa, bất giác nhìn trên tay Hợp Thời Tuyển, không thấy vật gì.
Người kia thấy vẻ mặt này của cậu, cười nói, “Đồ ăn sao? Hôm nay hơi bận, ta về muộn.”
Kiều không trả lời, dùng ánh mắt tỏ vẻ có việc gì nói đi.
Ý là, đã không có đồ ăn thì cũng không cần dây dưa trước mặt cậu.
Thẳng thắn đến đáng sợ.
Hợp Thời Tuyển da mặt dày, hơn nữa đã quen với loại đãi ngộ này (cp này đúng là nồi nào úp vung nấy, em thụ mặt dày ăn ké không trả tiền, anh công mặt dày sán vào mặt nóng dán mông lạnh =)) ), ấm áp dịu dàng nói, “Phòng này không chắc chắn, đêm nay có bão, sang bên nhà ta trú bão không?”
Kiều trừng mắt nhìn hắn, tóc hắn hơi dài, gần như che đôi mắt, nhưng bên ngoài gió lớn mang theo hơi nước, thổi tóc của hắn ngược về sau, lộ ra cái trán trơn bóng (mặt trơ trán bóng đây mà =)) ).
Kiều mất chút sức mới giữ được cửa không bị gió thổi mở ra, đối phương lại làm như không thấy.
Hợp Thời Tuyển mắt thấy cậu lại sắp đóng cửa, vội bước lên ngăn lại, “Thật đó, ta không lừa ngươi, phòng này trước giờ đều cho thuê ngắn hạn, mùa hè rất ít người thuê, tiền sửa chữa hàng năm không ít, Dương Viên không ngờ tháng 10 rồi còn có bão cho nên mới để ngươi thuê.”
Kiều không nghe nữa, tiếng gió gào thét như muốn nhổ bật cả tòa nhà khiến cậu chú ý tới.
Cửa kính sát đất trong suốt cực kỳ yếu ớt có vẻ thực sự khó ngăn nổi gió bão càng lúc càng cuồng bạo.
“Hãy nghe ta.” Hợp Thời Tuyển một tay chống cửa, một tay không sợ chết giữ chặt Kiều.
Kiều không biết là nghe lời hay không.
Cậu chỉ nhìn chằm chằm cái tay đang nắm chặt cổ tay mình, ấm áp, mang theo một chút lực đạo không đáng nhắc tới.
Với Kiều mà nói, cái tay này chỉ cần nhẹ nhàng một kích là có thể bẻ gãy.
Nhưng cậu không muốn làm vậy.
Chính là cái tay này làm ra món ăn mỹ vị mà cậu làm không được.
Kiều hơi nghi ngờ, cũng không muốn thừa nhận mình cũng hơi hơi ao ước được như vậy.
Cậu vốn không có lý tưởng gì, trước mắt có chút kỳ vọng đều dồn cả vào trù nghệ của mình.
“Đi thôi.”
Hợp Thời Tuyển thấy cậu không hất ra, cười một cái, trên tay lại dùng thêm chút lực.
Kiều nhướng mày, nhẹ nhàng linh hoạt hất tay hắn ra.
Hợp Thời Tuyển tưởng là cậu không muốn, cũng không thấy giận, định tiếp tục thuyết phục, lại thấy cậu đã xoay người ra cửa, cạch một tiếng đóng cửa lại.
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Hợp Thời Tuyển nhịn không được bật cười, ôi, thật đúng là bảo bối..