Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa

Chương 47: Pn1


Bạn đang đọc Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa FULL – Chương 47: Pn1


Lần thứ tư Kiều bị cái điện thoại trên bàn làm mất tập trung.
Đã réo ba lần rồi, lần này cũng vậy, điện thoại réo một phút liền, sau đó màn hình từ từ chuyển đen.
Cậu tạm thời out khỏi game, trầm mặc nhìn cái điện thoại cách đó không xa.

Cậu có một cái y như vậy, Hợp Thời Tuyển mua cho nhưng cậu ít khi dùng.

Thứ đồ này chẳng mấy khi có dịp dùng tới, dù sao thì ngoài Hợp Thời Tuyển ra dường như cũng không có ai cần phải gọi cho cậu.

Ngay cả Hợp Thời Tuyển cũng nói chuyện trực tiếp là nhiều.

Nhưng hắn vẫn kiên trì sạc pin cho cái điện thoại bị vứt xó của cậu, luôn luôn nhắc nhở cậu phải mang theo bên người.

Tóm lại, ý của hắn là người ở đâu máy ở đó.
Kiều mặc dù không quá tự nguyện nhưng vẫn cố mà mang theo.

Trí nhớ của cậu tốt, đã đồng ý mang thì xưa nay sẽ không quên.
Nhưng hôm nay Hợp Thời Tuyển lại quên cầm theo điện thoại của mình.
Cậu không nghĩ bao lâu đã đi qua cầm điện thoại lên.
Điện thoại không cài mật mã, quẹt một cái là mở được.
——Beauty.
Beauty là ai?
Kiều không biết.

Hợp Thời Tuyển thích đặt biệt danh cho người khác, nhưng chỉ những người có địa vị quan trọng trong lòng hắn mà thôi.

Cậu gọi là bảo bối, Dương Viên gọi là Dương lão bản, còn Beauty? Cậu không biết.
Cậu cầm điện thoại xuống lầu cho cái người đang lúi húi trong bếp.
“Hửm? Làm sao vậy?” Hợp Thời Tuyển đeo găng tay dày cộp bưng một cái nồi đất vừa nấu xong xuống, nhìn người nọ cầm một cái điện thoại đứng tại cửa, nhất thời chưa kịp phản ứng lại kia là điện thoại của hắn.
“Reo bốn lần.” Kiều nói, cũng không đến gần, chỉ đứng ở đó chờ người kia tới lấy điện thoại.
“Ừm.” Hợp Thời Tuyển bỏ găng tay xuống đi tới, lúc cầm điện thoại còn cố ý chạm vào tay Kiều, rồi thuận thế kéo người đi sang phòng khách.

Trên bàn bày bánh bích quy nhỏ vừa nướng xong, hắn kéo cậu cùng ngồi xuống, đem bánh đưa tới bên môi cậu.

Kiều lấy tay cản, tự mình cầm một miếng ăn, Hợp Thời Tuyển cũng không để ý, vừa cười vừa ăn luôn miếng bánh trên tay.
Kiều ôm hộp bánh tập trung ăn, Hợp Thời Tuyển mở điện thoại, quay số cuộc gọi nhỡ.
Kiều bất giác thả nhẹ tiếng nhai nuốt, cậu có thể nghe được đầu bên kia điện thoại là giọng nữ.
Hợp Thời Tuyển nói hai ba câu, bỗng nhiên dùng vỗ vỗ mu bàn tay Kiều, che điện thoại nhỏ giọng nhắc cậu chớ ăn quá nhiều, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài nghe tiếp.
Kiều để bánh bích quy xuống, kể cả hắn không nói, cậu cũng không hiểu sao cảm thấy ăn hơi nghẹn.
“Mỹ nữ, tức giận sẽ có nếp nhăn đó.” Hợp Thời Tuyển chờ bên kia lải nhải xong, mới tốt bụng nhắc nhở.
Mẹ Hợp quả thật tức giận, đứa con trai này của nàng tuy là hoa đào hơi nhiều, nhưng những năm qua ăn chơi trụy lạc tới mấy cũng không đến mức cuối năm không chịu về nhà.
“Nếu đã thật lòng thì mang con gái nhà người ta về nhà đi.

Thằng bé này, ổn định sớm một chút thì tốt.” Mẹ Hợp thở dài, con trai lớn rồi, người yêu đã đổi vô số lần, vậy mà chưa từng mang về nhà một người nào.
Hợp Thời Tuyển quay đầu, qua cửa sổ nhìn người nọ trong nhà, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của cậu, hắn không nhịn được cười lên.

Chờ đối phương rời đi ánh mắt, hắn mới quay đầu lại.


Chính hắn cũng không phải có cái gì phải tránh đi mới dám nghe, chỉ là mẹ hắn vừa mở miệng đã quở trách liên thanh, ngồi đó quả thực là đỡ không nổi.
Hiện tại cũng sắp mang con dâu về ra mắt rồi, lời đến khóe miệng lại nói không nên lời.

Hắn thẳng bao nhiêu năm nay rồi, giờ nếu đột nhiên come out, gia đình dù tư tưởng văn minh tới mấy chắc cũng khó tiêu nổi.
“Mẹ à, con cũng xác định rồi.

Nếu nhà mình chấp nhận, chờ bên này xử lý êm thấm con sẽ dẫn em về.”
“Con bây giờ ở cùng con gái nhà ai rồi hả?” Mẹ Hợp nghe thấy thế, trong lòng vừa cảm thấy nhẹ nhõm lại vừa có chút tủi thân, con trai lớn rồi không giữ được.
Hợp Thời Tuyển mập mờ ậm ừ, còn nói vài câu chúc Tết, qua loa đối phó.
Đêm mai là đêm Trừ Tịch, hắn không về cũng thực sự là do bất đắc dĩ.

Kiều chưa giải quyết được êm thấm vấn đề thân phận, bọn họ từ thành phố C trở về cũng phải đi xe lửa, chứ đừng nói là đi sang bên kia đại dương.
Cơm tối xong xuôi, Hợp Thời Tuyển đi tắm.

Nghĩ cũng lạ, gần đây chế độ làm việc và nghỉ ngơi của Kiều chẳng biết sao lại đổi ngược về giống người thường.
Bọn họ lần này trở về vừa đi vừa nghỉ mất mấy ngày.

Hôm đó về đến nơi đã là ban đêm, trước khi đi cậu vẫn luôn kiên trì ở trong căn phòng 2 mặt kính kia, nên lúc về cũng vẫn vậy.

Lúc Kiều rửa mặt hắn về nhà mình một lát, lúc quay lại đã thấy người nọ đang nằm ngủ.

Hắn tự nhiên chui vào ổ chăn ôm người nọ cùng ngủ, Kiều không cự tuyệt.

Từ sau lần đó, hai người dường như ngầm thừa nhận mối quan hệ đầu gối tay ấp.

Kiều có vẻ đã quen với việc đêm ngủ, ngày thức.

Mặc dù hắn không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng mỗi đêm có thể ôm người ngủ quả là đời đẹp như mơ.

Hợp Thời Tuyển liền yên tâm bỏ chuyện này ra khỏi đầu.
Đêm nay cũng vậy, Kiều về phòng, Hợp Thời Tuyển rửa mặt xong đang định sang nhà bên thì Dương Viên gọi điện.

Công ty lẽ ra đã nghỉ đông, nhưng Hợp Thời Tuyển năm sau có lẽ sẽ thôi việc.

Nhiều thứ phải bàn giao, hơn nữa trước đó hắn còn bỏ bê công việc một thời gian không ngắn, nên tất cả đều dồn vào mấy ngày nay.
Hết cách rồi.

Hắn đành mở máy tính xử lý tư liệu Dương Viên truyền tới, ấm ức tăng ca.
Làm xong đã không còn sớm, hắn nheo mắt nhìn đồng hồ.

Hay lắm, đã 2 giờ sáng.
Đoán chừng lúc này Kiều đã ngủ, hắn bất giác nhón chân đi tới bên giường.
Mất một lúc để nhìn quen trong bóng đên, hắn mới phát hiện phòng cũng không quá tối, rèm cửa mỏng tang, ánh trăng lọt qua, bên trong bày biện thế nào đều thấy được rõ ràng.

Khuôn mặt người đẹp ngủ trên giường hắn cũng có thể mượn ánh trăng mà miêu tả.
Hắn vén chăn lên nằm xuống, người nọ tưởng là ngủ rồi lại bỗng nhẹ nhàng lui về sau một chút.
Hắn nhíu mày, cũng nhích vào theo một chút, rút ngắn khoảng cách.

“Bảo bối tỉnh rồi?” Ứng Thời Tuyển hôn lên trán cậu, “Anh không cố ý đánh thức em.”
Nhưng kỳ thật không phải.
Ánh mắt Kiều rất tỉnh táo, vốn không định mở mắt ra, cuối cùng vẫn vì một nụ hôn kia lại phải mở ra nhìn hắn một cái.
Hợp Thời Tuyển hiểu ra, có lẽ cậu vốn không phải là bị mình đánh thức.
“Chưa ngủ sao?”
Kiều không nói gì, lại nhắm mắt, tỏ vẻ muốn ngủ.
“Bảo bối, chớ ngủ vội, nói anh nghe đi, nãy giờ chờ anh hay là không ngủ được?”
Nghi ngờ trong lòng Hợp Thời Tuyển nhanh chóng nảy mầm.

Rõ ràng trước kia buổi tối không bao giờ ngủ, mấy ngày nay cậu lại sinh hoạt như người bình thường nên hắn mới tưởng là đã quen với chế độ sinh hoạt mới.

Chẳng nhẽ thực ra mỗi tối cậu đều giả vờ giả vịt cho hắn xem? Nghĩ đến khả năng này, hắn thấy vừa bực mình vừa đau lòng.
Kiều từ từ nhắm hai mắt không nói chuyện, hắn muốn hỏi tiếp, Kiều lại như là biết hắn chưa chịu thôi, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía hắn mà ngủ.
Hợp Thời Tuyển càng tức, mặt dày sán vào, ôm lấy người.

Một hồi lâu sau, trong lòng bớt buồn bực, hắn mới lại mở miệng nói, “Đừng cố thuận theo anh, không buồn ngủ thì có thể dậy làm gì đó tùy em muốn, đi chơi hay đi ra ngoài cũng được.

Nhưng mà đi đâu nhớ mang di động theo, để anh còn tìm được em.”
Hắn độc thoại một mình, người trong lòng vẫn không trả lời.

Hợp Thời Tuyển thở dài, chống tay nhỏm dậy nhìn cậu, lại phát hiện cái người này giả vờ ngủ quá giỏi đi, hít thở cũng khẽ hơn.
Trong lòng hắn nảy ra một ý, cúi người hôn lên vành tai cậu, lại dịch tới bên khóe môi, hôn hôn một hồi mới phát hiện cậu không hề đờ người ra giống như mọi khi mỗi lần hắn đụng chạm.

Hợp Thời Tuyển đầu trở xuống trên gối.
Xem ra lúc này ngủ thật rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.