Bạn đang đọc Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa FULL – Chương 20: Kiều Là Một Sát Thủ Một Sát Thủ Trốn Khỏi Tổ Chức
Cú đêm đã ba ngày nay không bật bếp, ngứa tay khó nhịn, chỉ có thể uống rượu nhìn sang căn phòng trống nhà hàng xóm, lầm bầm tự an ủi.
Theo tin tức của Dương Viên, người dùng tên Dương Kiều mua vé máy bay, xe lửa, ô tô, tàu thuyền thật sự không phải ít, nhưng những manh mối khác ăn khớp với cái tên này lại không hề có.
Hợp Thời Tuyển nghĩ, hoặc là Kiều chưa rời khỏi thành phố này, hoặc là cậu đã dùng một thủ đoạn bất thường để rời đi.
Dù là thế nào thì cũng tìm không thấy người.
Bỏ đi thật gọn gàng lưu loát, không một chút lăn tăn.
Đám người Hứa Quân không hiểu sao biết được vụ việc đêm hôm đó, tụ tập lại ồn ào đòi tẩy vía cho Hợp Thời Tuyển.
Hội này ngày thường gan to bằng trời, trò gì cũng không ngán, vì chút chuyện như vậy mà bé xé ra to, nói ra đủ khiến người ta cười rớt bộ nhá.
Đương nhiên tẩy vía cũng chỉ là lấy cớ, Hứa Quân còn chưa quên mối thù lần trước bị Hợp Thời Tuyển giở bài Thái Cực quyền.
Về sau nàng ta chuốc hắn quá chén mới miễn cưỡng nguôi ngoai một chút.
Trong lòng nàng kìm nén bực bội, chính mình nhiệt tình sán vào mà tên này còn không biết điều, đại tiểu thư khó ở, lông bông mấy ngày, suy cho cùng lòng dạ đàn bà vốn hẹp hòi, gặp phải loại chuyện này, dứt khoát ép buộc là xong, tiền trảm hậu tấu chiếm núi xưng vương.
Hợp Thời Tuyển mấy ngày nay đã tập thành quen, tan tầm xong việc đầu tiên không phải là về nhà, mà là sang bên kia liếc trộm xem hàng xóm trở lại chưa.
Rất hiển nhiên hôm nay hắn vẫn phải thất vọng quay về.
Hắn thở dài, định xoay người lại, quét mắt thấy hàng rào trồng hoa nho nhỏ ngoài cửa nhà hàng xóm, hàng rào màu trắng xen kẽ những cây hoa, vài cọng lô hội đã héo quắt, bên trên vậy mà sức sống bừng bừng – một tổ chim én to rủ xuống sàn gỗ trắng.
Đám cây cối thì thê thảm hơn, nơi này không có bóng râm, vài cọng lá ủ rũ nhìn là biết đã lâu không ai tưới nước.
Hợp Thời Tuyển nhìn quanh một vòng, theo hắn nhớ thì ngoài cửa nhà này có một vòi nước.
Vòi nước lắp ở cuối hàng hiên, bất đắc dĩ không có gì khác xài được, Hợp Thời Tuyển tận tâm tận lực dời mấy cái cây nhỏ kia qua tưới nước, lại gỡ cây hoa lan rủ xuống bên hành lang ra cũng tưới một thể.
Loay hoay xong hết hắn mới thản nhiên trở về nhà mình.
Đi được hai bước, hắn thầm buồn cười.
Xưa nay hắn ngại nhất phiền phức, nói dễ nghe thì là ham an nhàn, nói khó nghe thì phải gọi là dù hắn có tiện tay cũng đừng mơ hắn giúp.
Vậy mà hiện tại không chỉ ngày ngày cung phụng cơm nước cho vị hàng xóm nào đó, còn giúp người ta dọn dẹp nhà cửa, thật không tưởng tượng nổi chính mình cũng có một ngày nhân thê (ngoan hiền damdang =)) ) thế này.
(con nhà người ta tốt xấu gì cũng là mật ngọt chết ruồi, còn má Tuyển đây là lạnh chết ruồi…)
Dương Viên không ngờ chuyện hôm nay sẽ chọc giận Hợp Thời Tuyển.
Nói thật, hắn đã lâu chưa thấy người này sinh khí bao giờ.
Nói vậy cũng không cũng phải là có ý khen ngợi gì, chẳng qua hắn biết người này ít để bụng, thành ra những chuyện đáng để tức giận cũng không nhiều.
Dương Viên biết gần đây tâm tình vị này không tốt, nhưng cũng không đến nỗi trước mặt mọi người không vuốt mặt nể mũi.
Mặc dù cũng chưa nháo tới mức quá khó coi, nhưng ai có mắt đều có thể nhìn ra Hợp Thời Tuyển rõ ràng không chào đón.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, cũng không hiểu xảy ra chuyện gì đây.
Ứng thiếu gia vào cửa chỉ sửng sốt một chút, vứt xuống một câu xin mời tự nhiên liền đi lên lầu, vậy là có ý gì.
Hứa Quân cũng sững sờ, hồi thần lại liền muốn lên lầu.
Dương Viên cản nàng lại, cũng đừng lại lao tới họng súng chứ, hại hắn lại phải xả thân đỡ đạn.
Hợp Thời Tuyển kỳ thật cũng không nghĩ nhiều lắm, đơn thuần chỉ không buồn diễn tuồng.
Hắn mấy ngày nay không vui vẻ gì, cũng không muốn xuống đó giả lả tươi cười.
Huống chi vừa về tới, phát hiện trong nhà đã bị một đám người chẳng mấy quen thân xâm chiếm, lại không thể xả ra.
(sao thấy má bắt đầu chán ghét nhân loại y như vị kia nhà má vậy =)) )
Dương Viên lên lầu hắn cũng không muốn nói gì, cửa nhất định là do y mở, người biết mật mã nhà hắn ngoài bản thân mình ra thì cũng chỉ có Dương Viên.
Nói thì nói thế, vậy lần trước Kiều làm thế nào đưa được hắn vào nhà?
“Ngươi về sớm chính là để mang đám người này lén lẻn vào nhà ta?”
Hợp Thời Tuyển ngồi trên ghế sa lon, miễn cưỡng hỏi.
“Chậc, cũng không hẳn thế.” Dương Viên đặt mông ngồi cạnh hắn, “Ngươi hôm nay thật không dễ chọc à nha.”
“Đây gọi là có nguyên tắc.
Đám người này đột nhập phi pháp, ta nửa câu nặng lời cũng chưa nói.”
“Ngươi thì không nói nặng lời rồi, nhưng mà là cái mặt đầy mây đen kia của ngươi nói.”
Hợp Thời Tuyển xụ mặ.
Xem ra hắn ngụy trang quá tốt, không cẩn thận lộ ra một chút bộ mặt thật thì đám người kia đều không ai thích ứng nổi.
Dương Viên rút hai điếu thuốc lá ra, hai người bọn họ đều không nghiện, chẳng qua trên người vẫn mang theo để phòng vạn nhất, ngẫu nhiên tâm tình không thư thái cũng có thể giảm bớt áp lực.
Dưới lầu líu ríu tiếng bàn tán, trên lầu mù mịt khói thuốc lại có chút đến ung dung tự tại.
Rút không nửa điếu thuốc còn lại, Dương Viên đột nhiên lên tiếng.
“Chờ một chút.” Hắn vốn đang nằm ườn ra trên sô pha, lúc này không biết vì sao đột nhiên ngồi thẳng lên, động tác quá đột ngột, một ngụm khói sặc tới yết hầu, khụ khụ không ngừng.
“Làm sao?”
Dương Viên vừa ho khụ khụ vừa chỉ ra ngoài cửa sổ, Hợp Thời Tuyển nhìn sang, vèo cái đứng dậy, động tác nhanh nhẹn như thế Kiều mà thấy khéo cũng phải tán thưởng một câu thân thủ tốt.
Hứa Quân đang uống rượu giải sầu một mình tại quầy bar nhỏ trong bếp.
Rượu là nàng tùy ý lấy từ tủ rượu ra, đã từng khui qua, nàng uống một ly xong đã thấy vẻ mặt ức chế lúc nãy vèo cái không còn, nhanh như gió đi xuống lầu, sau đó nhìn không chằm chằm đám người đang vui vẻ tự tung tự tác kia, không nói gì đi ra cửa.
“Ứng thiếu hôm nay làm sao thế?”
Bên cạnh có người hỏi.
Hứa Quân lườm hắn một cái, “Ai bảo ngươi lắm mồm.”
Hợp Thời Tuyển gần như trong nháy mắt đã tới sát nhà hàng xóm, từ cửa sổ sát đất trên lầu nhìn thấy đèn sáng, tâm tình của hắn tựa như ngồi cáp treo, lên lên xuống xuống, chính mình cũng không hiểu khoảng cách ngắn như thế lo lắng cái nỗi gì.
Nhưng đèn vẫn sáng, cửa cũng khóa trái, một đoạn rèm cửa mà hắn sau khi vào nhà lần trước cố tình vén ra cũng đã một lần nữa khép lại.
Hợp Thời Tuyển kiềm chế xúc động muốn phá cửa mà vào, quy quy củ củ gõ cửa. (lửa xém tới mông rồi mà má tui còn ngoan như vậy hic hic má tui bị điều giáo tới mức nết na quá rồu)
Thời khắc chờ đợi lúc này dường như kéo dài tới vô hạn, Hợp Thời Tuyển sâu sắc cảm giác được thường ngày mình đúng là thần kinh vặn vẹo mới có thể nhẫn nại gõ cửa mười mấy phút, lại còn cảm thấy khá thú vị khi so sức lỳ với vị này.
Hắn hiện tại hận không thể lập tức đi vào gặp người.
Đây nhất định phải là vị hàng xóm kia của hắn, nhất định phải là vị hàng xóm mà hắn thật vất vả mới có thể nuông chiều ra thói xấu chỉ ăn cơm nhà.
Kiều vừa vào nhà liền bò lên cái giường chân ái.
Không thể không nói, đi mấy ngày nay rất là nhớ nhung.
Hiện tại cũng không phải là lúc để cậu nghỉ ngơi, nhưng mấy ngày liền bôn ba đã khiến cậu phá lệ mỏi mệt.
Lúc trước trong tổ chức muốn hưởng thụ giấc ngủ tắm nắng cũng phải chờ làm xong nhiệm vụ mới có được một ngày nhàn rỗi.
Mà bây giờ, thân thể mỏi mệt đã khiến cậu không còn lựa kén chọn, có thể ngủ đã là tốt rồi.
Hết lần này tới lần khác vừa nằm ngủ lại bị gõ cửa.
Kiều không cần dùng não cũng biết là tên hàng xóm nào đó lại tới.
Cũng không muốn ăn cơm.
Kiều không dậy, mặc kệ hàng xóm gõ cửa.
Ai, thực sự là vô tình vô nghĩa.
Mãi tới khi tiếng đập cửa dần dần mất đi quy luật, tiếng gõ dần dần vội vã hấp tấp hơn, có chút thô bạo.
Mấy ngày không gặp, hàng xóm hình như có chút khang khác.
Kiều không hiểu sao nghĩ như vậy, lập tức lại cảm thấy tên hàng xóm này đúng là không phải kiên nhẫn bình thường, nổi giận đùng đùng ra mở cửa.
Người trước mắt không thể nói là có thay đổi gì nhiều.
Tóc vẫn dài vừa chạm tới lông mày, con ngươi đen nhánh hoàn toàn như trước lạnh lẽo không gợn sóng, đẹp nhất vẫn là bờ môi mỏng khẽ mím kia, màu anh đào nhàn nhạt, nhớ tới lúc nơi ấy dính chút bánh kem, nhịn không được liền muốn hôn xuống.
Hợp Thời Tuyển nhìn người mình mong nhớ ngày đêm, nhìn kiểu gì cũng thấy thích, không mảy may chú ý tới vẻ mặt mình dịu dàng tới mức sắp chảy thành một bãi nước.
“Ngươi làm gì?”
Hiếm thấy Kiều mở miệng trước.
Bởi vì người trước mặt chỉ một mực cười cười nhìn cậu mà không nói lời nào, mặc dù có thể đóng cửa cho xong chuyện, nhưng cậu biết hàng xóm chắc chắn sẽ không dễ bỏ qua như vậy.
(không dễ bỏ qua thì sao không đánh ngất người ta đi=)))
“Đói không?”
“Không đói.” Bệnh thần kinh.
Kiều rầm một tiếng đóng cửa lại.
Gã hàng xóm cả người chìm trong ánh trăng, chống cửa thấp giọng cười.
Không thể nào thích nhiều hơn được nữa, nhưng vẫn cứ thích, nhịn không được..