Đọc truyện Sát Thủ Kiếm Vương – Chương 44: Một người đổi một mạng
Lãnh Nhật Phong ghim tanh Huyết Hận kiếm xuống trước mặt mình. Chàng lạnh lùng lên tiếng :
– Tất cả bằng hữu của Nhật Phong đều đã ra người thiên cổ, và bây giờ đến lượt Nhật Phong phải ra đi. Nhưng trước khi xuống tử thành, tất cả ân oán Nhật Phong phải trả lại giang hồ.
Giọng của chàng thật nghiêm và lạnh lùng đến độ mà người nghe cứ ngỡ như đó là lời phán quyết sau cùng của tử thần.
Thiên Luân giáo chủ thở dài một tiếng :
– Lãnh Nhật Phong, sao ngươi lại cố chấp như vậy chứ.
– Thiên Luân giáo chủ đừng nói nhiều nữa.
Chàng nhìn thẳng vào mặt Lập Ái :
– Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ đâu sao không thấy đứng cùng Giáo chủ.
Lập Ái sa sầm mặt :
– Bản tọa không biết Mông Diện Thần Nữ nào cả.
Lập Ái hướng về phía quần hào :
– Các vị anh hùng, ác nhân đang ở trước mặt các vị. Vì đại nghĩa giang hồ bản tọa thỉnh cầu các vị cùng phối hợp với Thiên Luân giáo tiêu trừ kẻ ác trước rồi hãy giải quyết mọi sự hiểu lầm của chúng ta.
Tôn Cang bật đứng lên, chỉ tay vào mặt Lãnh Nhật Phong :
– Lãnh Nhật Phong, phải chính ngươi đã hạ thủ Ngũ đại thiện nhân phái không?
Lãnh Nhật Phong dời mắt nhìn Tôn Cang. Chạm vào tinh nhãn của chàng, Tôn Cang thoáng cau mày. Gã cảm nhận như có băng hàn chạy dọc theo cột sống mình.
Lãnh Nhật Phong hỏi :
– Các hạ là ai?
– Lục lâm Hồ Nam đại lực Tôn Cang.
– Tôn đại hiệp, Nhật Phong đến Thiên Luân cung không phải để giải bày với Tôn đại hiệp, đại hiệp đừng xen vào chuyện ân oán giữa Nhật Phong và Thiên Luân giáo.
Tôn Cang hừ nhạt một tiếng :
– Tôn mỗ không xen vào không được, bởi ta đã từng thề sẽ hành hiệp vì đại nghĩa trên giang hồ.
Hôm nay Tôn mỗ sẽ vị đại nghĩ đó mà tiêu trừ ác nhân ra khỏi cõi trần thế này.
– Tôn đại hiệp quyết giết tại hạ à. Tại hạ đã giao cái mạng này cho một người rồi. Tôn đại hiệp không có cơ hội đó đâu. Tôn đại hiệp hãy lui về đi.
– Lãnh Nhật Phong, ngươi xem thường Tôn Cang quá.
– Nhật Phong đã nói hết lời.
Mông Thiền đại sư lần chuỗi hạt niệm Phật hiệu :
– A di đà Phật, Tôn thí chủ đừng xen vào chuyện ân oán giữa Nhật Phong và Thiên Luân giáo chủ.
Tôn Cang nhăn mặt hừ nhạt một tiếng :
– Các vị tự nhận là những cao nhân chính phái, thế mà lại dửng dưng với ác nhân.
Y thét lên :
– Tôn Cang này không phục.
Vạn Dược Thần Y quắc mắt :
– Ngươi đúng là kẻ hồ đồ, háo danh chẳng biết phân biết phải trái. Lão phu khuyên ngươi mau trở về Hồ Nam đi. Lúc này ngươi còn có thể đi kịp chứ nếu động thủ với Thần Kiếm Giang Ðông vì sự ngu muội e rằng cái mạng của ngươi không còn.
Tôn Cang bật cười khằng khặc :
– Tôn Cang này thất vọng quá. Thất vọng vì đại nghĩa võ lâm đã mai một.
Y quay lại Lãnh Nhật Phong :
– Thần Kiếm Giang Ðông, từ lâu Tôn mỗ đã từng ao ước được chứng nghiệm tuyệt thế kiếm chiêu của ngươi. Hôm nay nếu Tôn mỗ có chết bởi Thần kiếm của ngươi, ta cũng mãn nguyện. Ngược lại nếu ngươi chết bởi đôi quả chùy nặng ba trăm cân của Tôn mỗ ngươi có ân hận không.
– Tại hạ chỉ tiếc.
– Ngươi chết mà nuối tiếc cái mạng nhỏ của ngươi à.
– Tại hạ tiếc cho Tôn các hạ. Có mắt như mù, có tai như điếc, có đầu mà chẳng có óc. Tôn các hạ chắc không sống được bao nhiêu lâu nữa đâu.
Tôn Cang vỗ ngực mình :
– Ðại thử Tôn Cang mà chết dễ vậy ư. Lãnh Nhật Phong hãy xuất chiêu đi.
– Tôn các hạ tự nguyện là kẻ đầu tiên tế kiếm?
Vẻ mặt của chàng thoáng xuất hiện những nét tàn nhẫn và cay độc :
– Tôn đại hiệp…
Nhật Phong lắc đầu :
– Tại hạ chẳng có gì để nói với Tôn đại hiệp cả.
Tôn Cang hừ nhạt một tiếng :
– Ngươi chỉ nên nói những lời sám hối là được rồi.
Tôn Cang dấn đến một bộ rồi thét lớn :
– Nhật Phong đỡ chùy của Tôn mỗ.
Gã vừa nói vừa múa vùn vụt đôi chùy nặng ngót ba trăm cân. Thấy gã múa chùy mà mọi người ngỡ như đôi chùy trên tay Tôn Cang chẳng khác nào hai cục bông gòn mà thôi. Ðôi chùy quay vùn vụt tạo ra những âm thanh vù vù.
Tôn Cang áp thẳng vào Lãnh Nhật Phong như một con trâu nước hùng hục húc vào đối thủ của mình.
Một ánh chớp đỏ ngời vụt lên, khiến tất cả mọi người lóa mắt.
Không nghe tiếng binh khí phát ra, cũng chẳng hề có tiếng ai thốt, nhưng trong cục trường đôi chùy của Tôn Cang đã rời khỏi tay y lăn lông lốc, còn gã thì biến thành một cái xác bất động.
Mọi người thở ra và ngỡ như với ánh chớp kia thì Tôn Cang đã biến thành pho tượng đá rồi.
Cục trường im lạng phăng phắc, nặng trĩu một cảm giác khủng bố.
Tôn Cang bất chợt rú lên :
– A…a…a…
Cùng với tiếng rú đó thì đầu của gã mới rơi ra khỏi cổ. Mọi người giật thót ruột, rùng mình. Bởi họ không thể nào tin được vào mắt mình nữa. Cái chết của Tôn Cang khiến Mông Thiền đại sư, Vạn Dược Thần Y và cả Võ Ðang Thái Ất chân nhân cũng thất thần. Từ cổ chí kim mới có một cái chết kinh khủng như vậy.
Chiêu kiếm vừa rồi của Lãnh Nhật Phong khốc liệt đến độ đã chém đứt đầu Tôn Cang, nhưng ngay cả Tôn Cang cũng không cảm nhận được vết chám đó mà phải cần có thời gian ngắn hắn mới biết mình đã bị đứt đầu và phải chết. Hay nói cách khác hồn của Tôn Cang vẫn còn trong cái xác không đầu cho đến khi biết được cái hồn mới rú lên tiếng kêu thảm nuối tiếc cái xác phàm tội nghiệp.
Thiên Luân giáo chủ rùng mình, vô hình trung thối lui lại một bộ.
Cái chết của Tôn Cang khiến mọi người nặng trĩu ý niệm trong đầu mình.
Mộc Nhĩ Liệt thì sững sờ đến độ cây khoái đao trên tay gã rơi tuột xuống đất.
Nhật Phong nhìn Lập Ái :
– Ðến lượt Giáo chủ tế kiếm cho các bằng hữu của Nhật Phong.
– Ngươi giết được Tôn Cang, gã hồ đồ võ biền đó, nhưng không thể giết được ta đâu.
– Giáo chủ muốn ra đi một mình thôi ư?
– Ngươi muốn hỏi gì?
– Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ.
– Ngươi không đủ tư cách để gặp Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ.
– Giáo chủ dấu Kiều Vĩ Hồ ở đâu.
– Nếu ngươi xuống tử thành bản tọa sẽ nói.
– Mông Diện Thần Nữ dưới tử thành ư?
Nhật Phong lắc đầu :
– Cái chết của Hoàng Phong đủ cho tại hạ minh chứng Kiều Vĩ Hồ không chờ y dưới tử thành.
Thiên Luân giáo chủ hừ nhạt một tiếng rồi nói :
– Nếu ngươi bước qua được cái xác của bản tọa thì mới có thể tìm thấy Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ.
– Bước qua xác của Giáo chủ.
Giọng nói của Nhật Phong thật mơ hồ, huyền ảo khiến cho Lập Ái phải gác chéo tay ngang ngực phòng bị.
Lập Ái bất ngờ thét lớn :
– Giết hắn…
Gã vừa nói vừa đảo bộ lẩn luôn ra phía sau. Hơn ba mươi gã thuộc hạ Thiên Luân giáo nhất tề nhẩy xổ vào Nhật Phong như bầy cáo đói chợt trông thấy con mồi ngon.
Kiếm có, đao có, búa có, hai mươi gã đó đều là những đại cao thủ của Thiên Luân giáo và đều cùng một ý niệm lập công với Giáo chủ.
Trong khi đó, tất cả mọi ý tưởng của Lãnh Nhật Phong đều choáng ngợp hình ảnh cái chết của Kha Bạc Kim, Mộng Ðình Hoa, Tống Hàn Giang, Hoàng Phủ Ngọc và có cả cái chết của Chu Thể Loan, tất cả đều là những cái chết khiến cho trái tim chàng băng giá và chất chứa hận thù với Thiên Luân giáo.
Trên cõi nhân thế này, có lẽ chẳng còn ai lạnh lùng hơn Lãnh Nhật Phong nữa. Chàng đúng là cơn gió trời lạnh lẽo, một cơn giông phũ phàng trước những oan hồn háo danh háo lợi.
Khi hai mươi gã cao thủ ập đến, thì thân ảnh Nhật Phong như chiếc bông vụ quay vun vút, ào ào cuốn tới những gã cao thủ Thiên Luân giáo.
Mông Thiền đại sư nhắm mắt, miệng niệm Phật hiệu liên hồi :
– A di đà Phật… A di đà Phật… A di đà Phật. Cứu độ chúng sinh…
Võ Ðang Thái Ất chân nhân thì cau đôi mày bạc phếch, ngọn phất trần cứ đưa qua đưa lại.
Vạn Dược Thần Y cũng sa sầm mặt.
Ánh kiếm Huyết Hận chẳng khác nào chiếc lưới nhện đỏ rực bủa giăng khắp phạm vi mười trượng vuông để cơn giông uất hận của Lãnh Nhật Phong san bằng mọi thứ trong phạm vi đó.
Quỷ thần cũng phải hoảng.
Diêm Vương cũng giật mình.
Trời đất như chuyển màu đỏ máu.
Tất cả chỉ xảy ra trong một khoảng khắc vừa đúng hai lần thở ra của Mông Thiền đại sư thì sự im lặng lại chụp xuống. Nhật Phong đứng sững giữa hai mươi cái xác mà trên mặt vẫn ngập sát khí khủng bố của một câu hồn sứ giả.
Bọn thuộc hạ Thiên Luân giáo lùi hẳn về phía sau ba bộ. Chúng giờ đây mới cảm nhận mình đang đối mặt với một sát nhân vương vô tiền bất hậu. Một sát nhân vương chỉ có lửa thù hận đúc thành ý nghĩ và hành động.
Chính suy nghĩ đó khiến cho bọn cao thủ Thiên Luân giáo nhốn nháo hẳn lên. Giờ đây chúng chẳng còn giữ được quy củ nữa mà đã hóa thành bầy dê con trước mắt con mãnh sư lạ lùng.
Song tàn liếc mắt nhìn nhau.
Nhật Phong chĩa mũi kiếm huyết hận thẳng vào bọn cao thủ Thiên Luân giáo khiến cho bọn chúng càng nhốn nháo hớn.
Mông Thiền đại sư chấp tay niệm Phật lướt ra :
– A di đà Phật, Lãnh công tử hãy dừng tay.
Nhật Phong hạ thanh Huyết Hận kiếm xuống quay sang nhìn Mông Thiền đại sư.
Lão đại sư thở dài một tiếng rồi trầm giọng nói :
– Oan có gốc, nợ có người. Oan nghiệt này là do Thiên Luân giáo chủ tạo ra với Lãnh công tử.
Lãnh công tử đừng vì oan nghiệt của hai người mà trở thành sát nhân vương coi mạng người như cỏ rác khiến cho trời đất phẫn nộ.
Nhật Phong bặm môi, sát khí trên mặt chàng thoáng tan biến.
Mông Thiền đại sư quay lại bọn thuộc hạ Thiên Luân cung :
– Các vị… bần tăng có mấy lời muốn nói.
Ðại sư lần chuỗi hạt hít một luồng dương khí, lớn tiếng nói :
– Oan trái này do Thiên Luân giáo củ tạo ra với Lãnh Nhật Phong. Có vay thì phải có trả, cái nợ hôm nay giữa Lãnh công tử với Lập Ái Giáo chủ, bần tăng thỉnh cầu các vị hãy tránh qua một bên để hai người có ân oán thanh toán với nhau đặn võ lâm Trung Nguyên không có ngày tang tóc, thê lương.
Lời nói nhân nghĩa của Mông Thiền đại sư khiến cho bọn thuộc hạ Thiên Luân giáo càng bối rối hơn. Ðã được sống làm người thì ai mà chẳng quý mạng sống của mình, mà lời phân giải của lão đại sư Nhứt thiền tự như khơi động sư ham muốn sống của mọi người. Giữa cái chết và sự sống, tất nhiên phải chọn con đường sống rồi.
Thế là từ trong bọn thuộc hạ Thiên Luân giáo những tiếng khí khua lên rồi đua nhau rơi xuống đất. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi thôi mà trước mặt Mông Thiền đại sư đã có một đống khí giới.
Mông Thiền đại sư chấp tay niệm Phật hiệu :
– A di đà Phật… Thiện tai… Thiện tai…
Còn lại Song tàn và non năm gã hương đàn chủ còn lưỡng lự. Còn Lập Ái thì không thấy mặt đâu nữa.
Mông Thiền đại sư nhìn Song tàn và năm gã hương đàn chủ :
– Bảy vị thí chủ cũng nên bỏ khí giới xuống.
Song tàn nheo mày.
Mông Thiền đại sư nhẫn nại nói :
– Mong các vị hãy nghe theo sự thỉnh cầu của bần tăng.
Nhứt Tàn thở dài nói :
– Song Tàn không buông binh khí, nhưng có thể ly khai khỏi chỗ này, lão hòa thượng đồng ý chứ?
– A di đà Phật. Các vị đã có thỉnh ý đó thì bần tăng cũng không hề cản chân các vị.
Mông Thiền đại sư đứng nép qua bên Lãnh Nhật Phong :
– Thỉnh các vị Song Tàn nhìn Lãnh Nhật Phong, tỏ vẻ chần chừ.
Mông Thiền đại sư hối thúc họ :
– Các vị mau sớm lên đường.
Song Tàn thở dài một tiếng rồi cùng năm gã hương đàn chủ trổ khinh công bỏ đi.
Mông Thiền đại sư quay lại Lãnh Nhật Phong :
– A di đà Phật… Bần tăng đa tạ Lãnh công tử đã vì bần tăng. Bây giờ cửa Thiên Luân cung đã rộng mở, công tử cứ hành sự để thanh toán ân oán giữa Lãnh công tử và Thiên Luân giáo chủ.
Nhật Phong ôm quyền xá lão đại sư :
– Cái ơn này trước khi Nhật Phong ra đi sẽ báo đáp.
Chàng nói xong toan dợm bước tiến vaào tThiên Luân cung, nhưng Thiên Luân giáo chủ đã xuất hiện đứng ngay ngưỡng cửa vào Thiên Luân cung.
Bên cạnh Lập Ái là phương trượng Tuệ Tĩnh.
Lập Ái cất tràng cười khanh khách. Y cất tràng cười đó đặt luôn trảo công vào yết hầu Tuệ Tĩnh đại sư :
– Nhật Phong, ngươi không thể bước vào Thiên Luân cung được đâu.
Mông Thiền đại sư nheo mày :
– A di đà Phật…
Nhật Phong thoáng một chút bối rối khi hiểu ra Lập Ái đang dùng Tuệ Tĩnh đại sư để bức áp quần hào.
Lập Ái mỉm cười nói :
– Lão đại sư Mông Thiền biết vị hòa thượng này là ai không?
Võ Ðang Thái Ất chân nhân giũ phất trần :
– Bần đạo thiết nghĩ Giáo chủ là kẻ trượng phu trong thiên hạ, ắt phải làm như vậy, ân oán giữa Giáo chủ và Lãnh kiếm thủ sẽ do hai người thanh toán với nhau, tất cả mọi người không nhúng tay vào, cần chi Giáo chủ lại bức ép Phương trượng lão đại sư.
Lập Ái hừ nhạt một tiếng nhìn Nhật Phong gằn giọng nói :
– Các người đã từng cứu ác nhân, giờ thiện nhân trong tay bản tọa. Thế thì trong hai các người phải chọn một, ác nhân sống thì thiện nhân chết. Ngược lại thiện nhân sống thì ác nhân phải chết.
Lập Ái ngửa mặt cười sằng sặc. Gã thét lên bằng giọng phẫn nộ :
– Nào hãy chọn đi… chọn đi. Bản tọa không chờ đợi lâu hơn nữa đâu.
Cục trường đang lắng dịu, bất ngờ lại có sự biến căng thẳng trở lại.
Mông Thiền đại sư nhìn Nhật Phong.
Vạn Dược Thần Y thì thở dài.
Võ Ðang Thái Ất chân nhân cũng không giữ được nét trầm tư cố hữu mà đã tỏ ra lúng túng vô cùng.
Nhật Phong đóng đinh tinh nhãnh vào mặt Lập Ái :
– Lập Ái Giáo chủ, tại hạ phó mặc sinh mạng cho số phận, hãy tha Phương trượng Tuệ Tĩnh đại sư ra đi. Thiện nhân tất phải được sống rồi.
– Ngươi nói vậy sao chưa hành động để bản tọa chứng kiến, chỉ cần ngươi tự kết liễu ngươi thì bản tọa sẽ thả ngay lão hòa thượng này ra.
Tuệ Tĩnh đại sư cau mày, trầm giọng nói :
– A di đà Phật.. Lãnh công tử đừng nghe lời của Lập giáo chủ. Và cũng đừng quan tâm đến vận mạng của bần tăng. Nếu bần tăng có chết thì cũng coi như trọn cõi tu trong cõi trần tục này để về chầu Phật tổ.
Tuệ Tĩnh đại sư hướng mắt về phía Mông Thiền đại sư :
– Sư đệ đừng quan tâm đến sư huynh. Nếu sư huynh viên tịch thì đệ hãy thay sư huynh chăm lo Thiếu Lâm cổ tự.
Mông Thiền đại sư lần chuỗi hạt :
– Sư huynh…
Tuệ Tĩnh nghiêm giọng :
– Sư đệ phải nghe lời ta.
Lập Ái thét lên :
– Lão hòa thượng bộ không quý mạng mình à.
– A di đà Phật! Trong cõi luân hồi này thì ai không một lần chết. Bần tăng coi cái chết nhẹ tợ lông hồng. Ða tạ Lập thí chủ đã nghĩ đến bần tăng.
Lập Ái gằn giọng :
– Lão hòa thượng im đi. Nếu lão còn nói nữa thì đừng trách bản tọa nhẫn tâm đó.
Nhật Phong nhìn Lập Ái và Tuệ Tĩnh đại sư. Cái chết hôm nào của Kha Bạc Kim và Mộng Ðình Hoa hiện ra trước mắt chàng, sự phẫn nộ trào lên khiến máu trong huyết quản chàng sôi sùng sục, nhưng chàng không có cách chi khả dĩ thanh toán được món nợ kim bằng, bởi sinh mạng của Tuệ Tĩnh đại sư đang ở trong tay Thiên Luân giáo chủ Lập Ái.
Nhật Phong thở dài.
Mông Thiền đại sư bước đến bên chàng :
– Lãnh công tử…
Nhật Phong bặm môi nhìn lại Mông Thiền đại sư. Chạm vào ánh mắt u uẫn của chàng Mông Thiền đại sư chỉ biết lắc đầu.
Lãnh Nhật Phong nói :
– Tại hạ biết mình phải làm gì. Tại hạ quả không muốn Phương trượng Tuệ Tĩnh đại sư phải vong mạng, đại sư cứ yên tâm.
Nhật Phong nói xong, cắm luôn thanh Huyết Hận kiếm xuống ngay trước mặt mình.
Chàng nhìn thẳng vào mặt Lập Ái :
– Thiên Luân giáo chủ hãy buông lão đại sư ra, và đến đây lấy mạng Lãnh Nhật Phong.
Lập Ái cười khẩy :
– Ngươi tự xử đi. Hay lão hòa thượng kia có thể thay bản tọa lấy thủ cấp của ngươi.
Mông Thiền đại sư thở dài niệm Phật hiệu :
– A di đà Phật. Sống chết đều có mệnh phần cả. Nếu Lãnh công tử đã đến lúc phải chết thì Thiên Luân giáo chủ hãy đến giết Lãnh Nhật Phong, bần tăng không khai giới sát sinh.
– Lão không đủ can đảm lấy thủ cấp của Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong thì có thể nói bất cứ ai đang có mặt ở đây thay lão, bản tọa chỉ cần thủ cấp của Lãnh Nhật Phong thôi.
– Bần tăng là người xuất gia đâu thể sai người giết người. Thiên Luân giáo chủ cứ bảo ai cũng được.
Mông Thiền đại sư nói dứt lời ngồi luôn xuống đất với tư thế đài sen, mắt lim dim kệ một bài kinh cầu an.
Lập Ái cau mày nhìn Vạn Dược Thần Y :
– Lão hòa thượng Mông Thiền không nỡ xuống tay lấy thủ cấp Lãnh Nhật Phong, nhưng lão chắc không chùn tay chứ. Lãnh Nhật Phong do lão cứu mà bảo toàn được tính mạng, giờ lão có thể giết gã coi như không ai sợ ai.
Vạn Dược Thần Y lắc đầu :
– Ngươi đừng lầm… Lão phu càng không thể hạ thủ Lãnh Nhật Phong.
Lập Ái cười mỉm quay nhìn Võ Ðang Thái Ất chân nhân :
– Tuệ Tĩnh đại sư là bằng hữu chi giao với đạo trưởng chắc đạo trưởng không nỡ để Phương trượng Tuệ Tĩnh mạng vong chứ gì.
Thái Ất chân nhân đổi phất trần qua tay trái rồi lắc đầu :
– Bần đạo cũng là kẻ đạo gia, không thể giết người bừa bãi.
Lập Ái cười khằng khặc rồi nói với Lãnh Nhật Phong :
– Xem chừng không ai muốn lấy cái mạng của ngươi hết, vậy ngươi phải tự xử ngươi rồi.
Lập Ái vừa dứt lời thì có chiếc bóng xám lướt vào. Khinh thuật của người này chẳng khác một cánh én, nhoáng một cái đã trụ thân đứng trước mặt Lãnh Nhật Phong.
– Tất cả mọi người không giết được gã thì để lão phu thành toàn cho gã.
Ánh mắt Lập Ái sáng rực lên một cách lạ lùng. Y nói như reo :
– Ðông Phong Ðiểu Khinh, lão đến kịp lúc đó. Nếu lão không kịp đến lúc này e rằng không còn cơ hội trả thù cho Nhất Kiếm Đoạt Hồn Vũ Minh.
Ðông Phong Ðiểu Khinh đặt tay vào đốc thanh Huyết Hận kiếm, lão nhìn Nhật Nguyệt Bang gằn giọng nói :
– Nhật Phong, ngươi nhận ra lão phu chứ?
– Lão tiền bối cứ ra tay. Vãn bối không trách oán người đâu.
– Ðược lắm, thế mới xứng là anh hùng trượng phu. Nhưng trước khi giết ngươi, lão muốn biết ngươi hạ thủ Nhứt kiếm Vũ Minh như thế nào.
– Một chiêu kiếm, một mạng người. Thanh Huyết Hận kiếm lão tiền bối đã bỏ ra ba năm để rèn nó, nhằm trả mối thù cho Nhất Kiếm Đoạt Hồn, lão tiền bối sẽ mãn nguyện với kết cục hôm nay.
Ðông Phong Ðiểu Khinh rút thanh Huyết Hận kiếm lên.
– Nếu lão không giết ngươi thì ba năm rèn kiếm của lão phí hoài. Nếu lão không giết ngươi thì Vũ Minh sao có thể ngậm cười nơi chín suối. Nhật Phong, ngươi đừng trách lão phu, nếu lúc trước ngươi đừng hạ thủ Nhất Kiếm Đoạt Hồn thì đâu có cái kết cục hôm nay.
Ðông Phong Ðiểu Khinh từ từ giơ thanh Huyết Hận kiếm lên, Vạn Dược Thần Y lắc đầu nói :
– Lão huynh…
Ðông Phong nhìn Vạn Dược Thần Y :
– Lão không còn cách lựa chọn nào nữa.