Đọc truyện Sát Thủ Kiếm Vương – Chương 23: Trường Giang dậy sóng
Thể Loan buông Nhật Phong ôm lấy vùng Đan điền. Nàng từ từ khụy xuống dựa lưng vào vách đá. Ánh bạch lạp bừng lên khiến Thể Loan lóa mắt, nhưng vẫn nhận ra Nhược Mai Lâm đỡ lấy Nhật Phong, trên tay nàng là ngọn trủy thủ sáng ngời.
Thể Loan nhìn Nhược Mai Lâm :
– Sao thư thư lại làm như vậy?
Nhược Mai Lâm đặt Nhật Phong xuống, thản nhiên khởi động cơ quan đóng cửa mật đạo. Nàng đứng sóng trước mặt Thể Loan.
Gương mặt Thể Loan biến sắc tái nhợt bởi mất nhiều máu. Ánh thu ba của nàng bắt đầu ngầu đục.
Thể Loan gượng hỏi :
– Thư thư không giữ lời?
Thể Loan lắc đầu thở dài não nề.
– Thể Loan đã tin nhầm thư thư.
Trong đầu Thể Loan đầy ắp những ý niệm u uẩn muộn phiền. Nàng không ngờ mình có lúc lâm vào cảnh ngộ này.
– Thể Loan chết nhưng không trách thư thư. Thể Loan chỉ cầu xin thư thư giữ lấy tính mạnt của Lãnh Nhật Phong.
Nàng lắc đầu, bặm môi nấc nhẹ một tiếng, nước mắt trào ra hai bên khóe :
– Thể Loan cầu xin thư thư giữ lấy tính mạng của Lãnh Nhật Phong. Thư thư hứa với Thể Loan đừng giao chàng cho Thiên Luân giáo chủ.
Nhược Mai Lâm nhìn Thể Loan :
– Ta sẽ không giao chàng cho Lập Ái đâu. Ngươi yên tâm.
Thể Loan cau mày :
– Thư thư không giao chàng cho Lập Ái, sao lại hạ thủ nhẫn tâm với Thể Loan?
– Bởi vì Mai Lâm không muốn Lãnh Nhật Phong thuộc về Thể Loan.
– Tại lý do đó mà thư thư đã hạ thủ Thể Loan?
Nhược Mai Lâm gật đầu :
– Ðã có một khoảng thời gian Mai Lâm yêu Nhật Phong. Và bây giờ ta muốn có một giọt máu của chàng.
Thể Loan thở hổn hển :
– Vậy Thể Loan yên tâm mà nhắm mắt rồi.
– Mai Lâm nghĩ Thể Loan nhắm mắt được rồi. Mật đạo này không ai biết đâu, kể cả Thiên Luân giáo chủ.
Thể Loan nhướng mày :
– Vậy mật đạo này do chính tay thư thư kiến tạo ra.
Nhược Mai Lâm gật đầu :
– Chỉ mình Mai Lâm và nàng biết thôi. Ở đây sẽ là nấm mồ để Thể Loan yên nghỉ.
Nhược Mai Lâm nói xong xốc lấy Nhật Phong. Nàng nhìn Thể Loan :
– Ngươi ở lại mà ra đi. Kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Nhược Mai Lâm nói xong, cúi xuống lấy luôn tấm kim bài Thiên Luân, cùng những miếng da họa đồ rồi xốc Nhật Phong lần theo mật đạo bỏ đi.
Thể Loan nhìn Nhược Mai Lâm mà bặm môi thở dài. Khi ánh bạch lạp mất hút, bóng tối dầy đặc, nàng mới cảm nhận sự lạnh lẽo ập đến. Sự lạnh lẽo của chết chóc, sự cô độc tĩnh mịch mà nàng cảm nhận mình đang bướclần đến cõi hư vô. Nàng đang sắp trở thành bóng quế oan hồn.
Thể Loan nghiến răng nói :
– Nhược Mai Lâm, dù Thể Loan có biến thành oan hồn cũng theo ngươi đòi cái nợ này.
Nàng nói xong từ từ ngã dần xuống và lịm đi trong cõi tĩnh mịch lạnh lẽo.
Trong khi đó Nhược Mai Lâm đã xốc Nhật Phong đi đến cuối mật đạo. Nàng với tay ấn vào phiến đá, cánh cửa mật đạo thứ hai lại mở ra. Bên ngoài ánh tà dương đang tịch dần.
Nhược Mai Lâm dìu Nhật Phong theo một lối mòn đi về phía bờ sông Hoàng Hà. Nơi đây như quá quen thuộc với nàng, khi vầng dương quang chỉ còn là một quảng đỏ cuối trời tây thì hai người đã đến bờ sông rồi.
Ven bờ có sẵn một con thuyền mành, Nhược Mai Lâm dìu Nhật Phong lên con thuyền đó, vì đó là con thuyền của nàng.
Nhược Mai Lâm quay lại nói với Nhật Phong :
– Chúng ta sẽ về Ðằng Vương cung.
Nhược Mai Lâm tháo giây thừng buộc thuyền, chống sào đẩy thuyền ra khơi.
Những luồng sóng nước Hoàng Hà vỗ lách chách vào mạn thuyền, Nhược Mai Lâm chèo thuyền thỉnh thoảng nhìn Nhật Phong.
Nàng băn khoăn tự hỏi về hành động của mình mà cảm nhận một tâm trạng vô cùng mênh mang và mơ hồ.
Sương khuya đã bắt đầu phủ xuống dòng Hoàng Hà. Chính màn sương khuya khiến Nhược Mai Lâm cảm thấy lạnh, một cái lạnh từ thể xác đến tâm hồn. Con thuyền manh cứ chòng chành trôi theo dòng trong một sự im lặng.
Nhật Phong chợt lên tiếng :
– Nóng quá… Nóng quá…
Nhược Mai Lâm gác chèo đến bên cạnh Lãnh Nhật Phong. Nàng đốt cây đèn. Ánh sáng héo hắt rọi lên khuôn mặt tiều tụy của Lãnh Nhật Phong, một khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.
– Nóng quá…
Nhược Mai Lâm bặm môi nhìn Nhật Phong. Nàng nghĩ :
– Ðã đến thời khắc Nhật Phong phải dùng đến “sa dược”, ý niệm đó khiến Nhược Mai Lâm thở dài, bởi vì nàng làm sao có được những sa dược của Thiên Luân giáo chủ Lập Ái.
Mồ hôi rịn ra ướt đẫm mặt Nhật Phong. Chàng rên khẽ :
– Nóng quá… Nóng quá…
Ðôi mắt của chàng thất thần không còn một chút tinh khí.
Nhược Mai Lâm dùng ống tay áo xiêm y lau mồ hôi cho Nhật Phong.
Nàng hỏi Nhật Phong :
– Lãnh huynh thấy trong người thế nào?
Nhật Phong như nhận ra tiếng nói của Mai Lâm, thều thào nói :
– Nhật Phong sắp hóa thành lửa. Nhật Phong sắp tan thành tro bụi. Hãy cho ta thần dược của Thiên Luân giáo, ta muốn trở thành Sát Thủ Kiếm Vương. Ta muốn trở thành Sát Thủ Kiếm Vương.
Thần thức của Nhật Phong như mụ mẫn hẳn. Chàng gào lớn :
– Hãy cho ta… Hãy cho ta…
Hai tay Nhật Phong cào xuống mạn thuyền, miệng nghiến răng ken két trông thảm não vô cùng.
Mai Lâm ôm ghì lấy Nhật Phong :
– Lãnh Nhật Phong… Hãy tỉnh lại đi.
Nhật Phong thở hổn hển :
– Nhật Phong sắp hóa thành lửa đỏ. Ta sắp biến thành tro bụi. Ta muốn trở thành Sát Thủ Kiếm Vương. Hãy cho ta sa dược.
Chàng ghịt vai Nhược Mai Lâm :
– Sa dược đâu, hãy cho Lãnh Nhật Phong. Ta sẽ phục tùng mọi mệnh lệnh của nàng.
Mai Lâm bặm môi lắc đầu :
– Làm sao Mai Lâm có được những thần dược mà huynh đang cần.
Nhật Phong rít lên bằng giọng căm phẫn :
– Sao nàng không có?
Mồ hôi trên trán của Nhật Phong rịn ra nhiễu cả xuống trang y của Mai Lâm. Nhật Phong gào lên :
– Hãy cho ta sa dược.
Mai Lâm lắc đầu :
– Mai Lâm làm gì có được những thần dược của Thiên Luân giáo chủ. Nhật Phong hãy tỉnh lại đi.
Ðôi mắt của Nhật Phong đỏ au như sắp hóa thành than hồng cháy bỏng. Toàn thân chàng bắt đầu có những cơn run cầm cập.
Mai Lâm bất nhẫn nói :
– Nhật Phong hãy tĩnh tâm. Hãy vận công mà tâm niệm mình không phải là một Sát Thủ Kiếm Vương.
Nhật Phong lắc đầu thều thào nói :
– Ta biết nàng có sa dược. Hãy đưa cho ta thần dược, Nhật Phong van nài.
Mai Lâm nheo mày :
– Nếu Nhật Phong còn xin sa dược nữa. Mai Lâm sẽ quẳng Nhật Phong xuống dòng Hoàng Hà.
– Nhật Phong cần sa dược. Nhật Phong cần sa dược.
Mai Lâm tát vào má Nhật Phong :
– Nhật Phong bình tĩnh đi nào. Nhật Phong muốn mãi mãi là nô lệ của Thiên Luân giáo chủ Lập Ái à.
Nhật Phong gục đầu, thân pháp của chàng thỉnh thoảng lại run lên từng cơn một. Chàng thều thào nói :
– Hãy đưa ta trở lại Thiên Luân cung. Nhật Phong muốn quay về Thiên Luân cung.
Mai Lâm nạt ngang :
– Không… Muộn quá rồi. Bây giờ có quay lại Thiên Luân cung. Nhật Phong cũng chẳng có sa dược của Thiên Luân giáo chủ đâu, và đến ngay cả Mai Lâm cũng khó tránh khỏi sự trừng phạt cu/a Thiên Luân giáo chủ.
Nhật Phong lại ghịt vai Mai Lâm :
– nàng không có sa dược cho Nhật Phong?
Mai Lâm lắc đầu :
– Không có.
– Thế thì nàng hãy giết ta đi. Giết Nhật Phong nhanh lên.
Nhật Phong thở gấp từng cơn. Chàng gục đầu xuống mạn thuyền :
– Hãy giết Nhật Phong đi, nếu nàng không có sa dược.
Mai Lâm thở dài. Mai Lâm sực nghĩ tới “dược mê tình” Trong thắt lưng của nàngcòn có mấy viên “dược mê tình”, có thể cho Nhật Phong uống những dược thảo đó để làm dịu cơn thèm khát sa dược của Nhật Phong.
Mai Lâm nhìn Nhật Phong nghĩ thầm :
– Chàng đã uống “dược mê tình”, nhưng đến thời khắc phải dùng sa dược để trở thành Sát Thủ Kiếm Vương thì không còn tác dụng nữa. Nếu bây giờ cho Nhật Phong uống “dược mê tình” không biết có tác dụng gì không.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng Mai Lâm vẫn quyết định lấy hai hoàn dược mê tình. Nàng lắc vai Nhật Phong :
– Nhật Phong.
Nhật Phong quay lại nhìn nàng với cặp mắt đỏ au như hai hòn than khiến xương sống Mai Lâm lạnh ngắt.
– Nhật Phong đang cần sa dược?
Nhật Phong gật đầu, thều thào nói :
– Hãy cho Nhật Phong sa dược.
Mai Lâm thở dài, chìa hai hoàn “dược mê tình” đến trước mặt Nhật Phong :
– Sa dược đây, Nhật Phong hãy uống đi.
Nhật Phong chớp mắt nhìn hai hoàn “dược mê tình” rồi thộp luôn bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Nhật Phong nhai dược mê tình như một con thú háu ăn vừa nhai vừa nói :
– Sa dược… Sa dược..
Vừa nuốt hai hoàn “dược mê tình” chợt Nhật Phong ôm Đan điền quằn quại :
– Sao lại như vậy?
Nhật Phong ngẩng nhìn Mai Lâm :
– Nàng… Nàng không phải giao cho Nhật Phong sa dược.
Mai Lâm đặt tay lên vai Nhật Phong :
– Ðó là những viên sa dược.
Ðôi mắt Nhật Phong ngầu đục :
– Không phải sa dược. Hãy tránh xa Nhật Phong ra.
– Mai Lâm đang chăm sóc cho Nhật Phong mà.
Nhật Phong lắc đầu :
– Không, tránh xa Nhật Phong ra.
Nhật Phong chòi chân, ép lưng vào mạn thuyền phát ra những âm thanh răn rắc, Mai Lâm lắc vai Nhật Phong :
– Nhật Phong cảm thấy trong cơ thể thế nào?
Nhật Phong vừa thở vừa rít lên :
– Tránh xa Nhật Phong ra… Tránh xa Nhật Phong ra…
Nhật Phong ôm đầu gầm lên :
– Không… Không…
Mai Lâm nắm tay Nhật Phong :
– Nhật Phong không cần tới sa dược nữa chứ.
Nhật Phong nhìn nàng ánh mắt mờ đục, ngây dại :
– Nàng tránh xa ta ra, nếu không Nhật Phong sẽ giết nàng.
Mai Lâm mỉm cười :
– Thần thức của chàng đã phục hồi nhưng hỏa dục thì lại khơi nguồn. Chính vì lẽ đó mà chàng đuổi Mai Lâm phải không?
Nhật Phong đẩy vai Mai Lâm :
– Tránh xa Nhật Phong ra.
– Tại sao Mai Lâm phải tránh chứ. Chàng có muốn giết thì giết Mai Lâm đi.
Mai Lâm vừa nói vừa cởi áo ngoài của mình để lộ chiếc yếm và đôi vai trắng ngần. Nàng nhìn Nhật Phong :
– Mai Lâm đang ở trước mặt chàng đây. Hãy ra tay giết Mai Lâm đi.
Mai Lâm vừa nói vừa áp sát người vào Nhật Phong :
– Nhật Phong giết Mai Lâm đi. Mai Lâm sẵn sàng chết bởi hai cánh tay man rợ của Nhật Phong.
Nhật Phong lắc đầu :
– Không, nàng hãy tránh ra.
Mai Lâm lắc đầu :
– Nhật Phong có nhận ra ai đang ở trước mặt của chàng không.
Nhật Phong bặm môi.
Mai Lâm mỉm cười :
– Chàng không nói, tất đã nhận ra Mai Lâm.
Nhật Phong ngẩng lên nhìn Mai Lâm :
– Nhật Phong đang ở đâu… tại sao nàng lại làm như vậy. Trong cơ thể, trong từng mạch máu và trong ý niệm của Nhật Phong có tà ý. Nhật Phong không muốn.
Nhật Phong đẩy Mai Lâm ra.
Mai Lâm gạt tay Nhật Phong :
– Tại sao không muốn chứ. Há chúng ta không từng biết nhau à. Nếu Mai Lâm không phải là chủ nhân của Ðằng Vương cung có lẽ Nhật Phong không nỡ lạnh lùng với Mai Lâm.
Nàng nắm tay Nhật Phong đặt lên tiểu yêu của mình :
– Chàng đang cần sa dược, nếu không có sa dược thì Nhật Phong sẽ phát cuồng.
Mai Lâm nép đầu vào vai Nhật Phong :
– Nhật Phong hãy quên sa dược đi, mà chỉ nghĩ đến Mai Lâm thôi.
Mai Lâm áp môi vào vầng trán của Nhật Phong. Những giọt mồ hôi của Nhật Phong thấm qua hai cánh môi của nàng, tạo một vị giác mằn mặn.
Mai Lâm vô tình liếm những giọt mồ hôi đó. Nhật Phong như run lên bởi mùi phấn thơm thoang thoảng từ cơ thể nàng tỏa ra phủ lên người chàng.
Ðan điền của Nhật Phong quặn đau, khiến hai hàm răng phải nghiến chặt lại :
Nhật Phong nói :
– Mai Lâm…
Mai Lâm nhìn thẳng vào mặt Nhật Phong. Nàng thủ thỉ nói :
– Nhật Phong. Chàng sẽ là của Mai Lâm.
Mai Lâm vừa nói vừa áp má của nàng vào má Nhật Phong. Từ tấm thân kiều diễm của nàng tỏa ra một mùi thơm kỳ diệu để phối hợp cùng “dược mê tình” tỏa ra trong ý niệm Nhật Phong một cơn khát tình cháy bỏng.
Chiếc thuyền manh chao nghiêng khi Nhược Mai Lâm ngã người vào lòng Nhật Phong để tận hưởng sự vuốt ve háo hức của chàng.
Màn sương đêm trên dòng Hoàng Hà như đổ xuống dầy hơn để làm thành một bức màn tình phủ lên hai người.
Mai Lâm thủ thỉ vào tai Nhật Phong :
– Nay mai này chàng sẽ làm nô dịch của Mai Lâm chứ?
Mai Lâm vừa nói xong, chợt mạn thuyền phát ra một âm thanh khô khốc.
– Cạch…
Mai Lâm giật mình, vội gỡ lấy hai bàn tay của Nhật Phong. Nàng quay lại thấy phía mạn thuyền bên kia đã lủng một lỗ, nước tràn vào khoang thuyền.
Mai Lâm sửng sốt nói :
– Chết rồi, thuyền đã bị lủng.
Nàng lắc đầu nghĩ :
– Trên sông Hoàng Hà làm gì có đá ngầm đâm lủng thuyền được.
Ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu Mai Lâm thì trên be thuyền xuất hiện hai bàn tay to như hai chiếc quạt nan.
Mai Lâm quát lớn :
– Ai?
Một khuôn mặt nhú lên khỏi be. Khuôn mặt đó dị hoặc dị kỳ, một cái đầu trọc chẳng có sợi tóc nào. Sự dị hoặc đó biểu hiện qua những nét nhẵn nhụi kỳ lạ mà có thể sánh với một trái dừa khô.
chiếc miệng của quái nhân toác ra để nặn một nụ cười quá cỡ. Ðôi mắt ti hí như muốn thâu tóm lấy Nhược Mai Lâm.
Gã nhe răng bật ra tràng cười hềnh hệch, rồi bất ngờ nhấn mạnh đôi tay bấu vào be thuyền.
Chiếc thuyền nan dạt nghiêng một bên khiến Mai Lâm và Nhật Phong chúi người về phía gã quái nhân.
Mai Lâm quát :
– Ngươi làm gì vậy?
Gã quái nhân chớp mắt, cười thêm một tiếng nữa rồi nhận mạn thuyền xuống dòng Hoàng Hà.
Mai Lâm quát lên :
– Ngươi…
Tiếng nạt nộ còn đọng trên hai cánh môi của nàng thì chiếc thuyền manh lật úp xuống.
Mai Lâm hốt hoảng thộp tay Nhật Phong, nhưng đã muộn rồi, bởi nàng đã bị gã quái nhân phóng chỉ điểm vào tịnh huyệt rồi cắp ngang lấy tiểu yêu. Gã như con rái cá vừa cắp lấy Mai Lâm vừa đạp sóng nước lao đi vun vút.
Mai Lâm cố quay lại tìm Nhật Phong, nhưng chiếc thuyền manh chỉ còn là miếng ván phập phều nhấp nhô theo những con sóng dòng Hoàng Hà.
Mai Lâm gào lên :
– Nhật Phong…