Đọc truyện Sát Thủ Kiếm Vương – Chương 19: Mưu đồ hoạn quan
Chiếc kiệu trang hoàng lộng lẫy do bốn gã đại lực vũ sĩ khiêng đặt xuống trước cửa thư phòng của Nhược Mai Lâm. Rèm kiệu được vén lên và Lập Ái công công bước ra. Lão chắp tay sau lưng nhìn cánh cửa thư phòng của Mai Lâm rồi thả bước đi vào mái hiên. Lập Ái tằng hắng.
Mai Lâm mở cửa thư phòng. Nàng khép nép nghiêng mình nói :
– Mai Lâm cung thỉnh lão nhân gia.
Lập Ái gật đầu mỉm cười với nàng rồi bước thẳng luôn vào cửa thư phòng. Mai Lâm đóng cửa lại, quay sang cởi tấm áo choàng cho Lập Ái.
Nàng bắc một chiếc đôn mời Lập Ái công công ngồi.
– Thỉnh lão nhân gia.
Lập Ái chễm chệ ngồi xuống chiếc đôn đó. Mai Lâm bước ra sau một lúc bưng vào mâm hảo tửu.
Nàng rón rén rót rượu ra chén, trịnh trọng dâng lên Lập Ái bằng hai tay :
– Mời lão nhân gia.
Lập Ái đón lấy chén rượu uống từng ngụm nhỏ, mà đưa mắt ngắm nàng.
Lão đặt chén rượu xuống tràng kỷ :
– Lãnh Nhật Phong và Chu Thể Loan đã về chưa?
Mai Lâm lắc đầu :
– Bẩm lão nhân gia, hai người đó chưa về. Có lẽ họ đã bị chết ở Thiếu Lâm tự.
– Thế thì tốt. Chỉ cần ta nghe Thể Loan chết ở Thiếu Lâm là được rồi. Khi nào có tin hai người đó chết bởi Thiếu Lâm thì thiên hạ sẽ thuộc về ta.
Lập Ái ngửa mặt cười sằng sặc. Tiếng cười của lão nghe vừa chua vừa mang âm hưởng của một lời nguyền rủa. Phải chăng tất cả những gì lão đang đeo đuổi đều dồn vào tiếng cười này.
Nhược Mai Lâm chờ cho Lập Ái lão công công cắt tràng cười rồi mới nhỏ nhẹ nói :
– Lão nhân gia không phải đến Minh Nguyệt phòng chỉ để hỏi về Lãnh Nhật Phong và Chu Thể Loan.
Lập Ái nhìn nàng :
– Nàng thừa biết bản nhân đến đây làm gì.
Mai Lâm gật đầu :
– Mai Lâm biết. Thỉnh lão nhân gia.
Nhược Mai Lâm đỡ Lập Ái lên.
Nàng dìu Lập Ái đi như tình nương dìu tân lang đã quá chén đến gian tân chúc trong ngày song hỉ. Mai Lâm như đã chuẩn bị từ trước, phía sau hậu liêu gian Minh Nguyệt phòng là tòa tân chúc với lối kiến tạo chẳng thua gì chốn cấm cung.
Trong gian đại phòng trang hoàng lộng lẫy đó, được kiến tạo một cái hồ, mà nước trong hồ bốc mùi thơm thoang thoảng của trăm loài hoa kết lại thành một mùi hoa đặc dị chỉ có trong gian phòng này mới có.
Mai Lâm bình thản cởi trang phục của Lập Ái công công dìu xuống hồ nước ướp trăm hoa.
Lập Ái chìm trong một tư thế sảng khoái. Lão kéo Mai Lâm vào sát bên mình rồi dí miệng vào mang tai nàng :
– Mai Lâm… Ta biết chỉ có nàng mới khả dĩ cho ta một giọt máu của mình.
Mai Lâm mỉm cười :
– Lão nhân gia có nghĩ đúng với lòng của lão nhân gia không?
Lập Ái gật đầu :
– Ta nghĩ như vậy.
Lập Ái dựa lưng vào thành hồ, ngẩng mặt nhìn lên trần phòng :
– Hồi đó, lâu lắm rồi thì phải, Lập Ái ta đã từng là một công tử đại gia thế phiệt nhất thành Kim Lăng, nhưng chỉ có một đêm, trong một đêm ta là kẻ tứ cố vô thân. Ta chịu cái rét của mùa đông khắc nghiệt, và những đêm dài lang thang với cái bụng rỗng tuếch, để hôm nay ta có được cái ngày này.
– Lão nhân gia là người có ý chí, tất nhiên thiên hạ phải thuộc về lão nhân gia.
Lập Ái nhìn nàng chằm chằm :
– Ðúng… Ta sẽ được thiên hạ, nhưng rồi sau đó ta được gì khi bản thân cũng chỉ là một gã công công.
Khuôn mặt bất giác sa sầm lại, lão dằn tay xuống mặt hồ, rồi bất giác vung lên thộp lấy trang y ướt sũng nước của Nhược Mai Lâm.
– Xoạt…
Chỉ một cái giật mạnh của Lập Ái, xiêm y của nàng đã bị xé ra làm hai mảnh.
Những đường nét gợi cảm của một giai nhân lồ lộ hiện ra trước mắt Lập Ái và y nhìn nàng như muốn nuốt từng miếng gia trắng như đóa bông tuyết.
Nhược Mai Lâm từ từ nhắm mắt lại để mặc cho đôi bàn tay thô thiển của Lập Ái sộc xạo, ve vuốt những đường cong cơ thể nàng.
Lập Ái vừa vuốt ve Mai Lâm vừa nói :
– Thân của ta có thể tan thành cát bụi nhưng con của ta phải là thiên hạ đệ nhất nhân.
Lập Ái nâng cằm Mai Lâm :
– Những đứa hài nhi của ta bao giờ mới có? Những đứa hài nhi của ta bao giờ mới thấy mặt.
Lập Ái kéo dài tay mình dọc từ cổ Mai Lâm xuống vùng Đan điền nàng. Lão thổn thức nói :
– Ta muốn có hài tử của mình, nhưng sao ông trời bắt ta phải là công công.
Mai Lâm mở mắt :
– Rồi chàng sẽ có những đứa hài nhi của riêng chàng.
– Chúng ta đang ở đâu, phải chăng đó chỉ là những hoài vọng của một gã công công, mà đó chỉ là những đêm ta nằm mộng.
Nhược Mai Lâm lắc đầu.
Nàng vuốt ve Lập Ái :
– Chàng sẽ có những đứa hài nhi của riêng chàng. Những đứa hài nhi đó chỉ biết có mỗi một Lập Ái là cha của chúng thôi.
Lập Ái chớp mắt. Tinh nhãn của y sáng ngời một cách hào hứng. Y dục dạ hối thúc Nhược Mai Lâm :
– Nàng hãy nói đi… Ta phải làm như thế nào để có những đứa hài nhi của ta chứ, khi ta đang là một công công.
Lập Ái ghịt vai Mai Lâm :
– Ta sẽ có cả thiên hạ, nhưng ta không có hài nhi của ta.
Y dí miệng vào tai nàng :
– Nếu hài nhi của ta không giống ta thì cũng phải có những tư chất như…
Lập Ái lưỡng lự.
Mai Lâm hỏi :
– Chàng muốn nói những đứa hài nhi đó như ai?
Lập Ái thở dài :
– Như Lãnh Nhật Phong.
Mai Lâm mỉm cười :
– Có những nam nhân còn hơn cả Lãnh Nhật Phong nữa.
Lập Ái hào hứng hẳn lên :
– Ai?
Mai Lâm mỉm cười :
– Rồi chàng sẽ thấy mà.
– Nàng nói khiến cho ta nôn nao hẳn lên.
Mai Lâm tự trút phần xiêm y còn lại. Nàng bước lên khỏi nước. Thân thể nàng lồ lộ như một pho tượng bạch ngọc chẳng một vết tỳ, một sự kiến tạo của tạo hóa mà bất cứ một nam nhân nào cũng phải thèm khát. Ðến ngay cả như Lập Ái lão công công mà không thể dời mắt khỏi tấm thân ngọc ngà của nàng. Lão cảm thấy tim mình đập mạnh và lòng trở nên rạo rực vô cùng.
Lập Ái bất giác chắc lưỡi, buông một tiếng thở dài ảo não. Lão dằn tay xuống mặt hồ nước, nước văng tung tóe lên mặt lão. Lập Ái vuốt mặt buột miệng nói :
– Ta không còn là nam tử đại trượng phu. Ông trời bất công.
Trong khi đó, Nhược Mai Lâm đã vén chiếc rèm lụa, gọi khẽ :
– Ðưa người vào.
Nàng quay trở lại với Lập Ái. Một lúc sau, tấm rèm được vén lên. Hai ả thị nữ dẫn một gã nam nhân có dung mạo khôi ngô tuấn tú, dáng như thư sinh, nhưng có vẻ đờ đẫn, ngay dại.
Lập Ái nhìn gã nam nhân đó rồi quay lại Nhược Mai Lâm :
– Nàng đã cho y dùng thuốc dược thảo “mê tình”?
Mai Lâm gật đầu.
Lập Ái gật đầu :
– Tốt lắm, nhưng gã này ta vẫn cảm thấy không bằng Lãnh Nhật Phong.
Mai Lâm lắc đầu, mỉm cười với Lập Ái :
– Nhân vô thập toàn. Nếu Lãnh Nhật Phong có cái hay của Nhật Phong thì y cũng có cái hay của y.
Lập Ái lắc đầu :
– Gã này có khuôn mặt khôi ngô, dáng mạo thanh lịch nhưng lại mất cái dũng của một nam nhi đại trượng phu. Nếu như hài nhi sinh ra không có cái dũng thì làm sao kế tục ta được?
Lập Ái thở dài một tiếng.
Nhược Mai Lâm thỏ thẻ nói :
– Nói tóm lại, chàng không thích gã này.
Lập Ái nâng cằm Mai Lâm :
– Nàng thích gã không?
– Nếu chàng không thích thì Mai Lâm cũng không thích.
Lập Ái mỉm cười :
– Tốt lắm. Nàng hãy gọi gã đến đây.
Mai Lâm đứng lên ngoắc gã nam nhân :
– Ngươi hãy đến đây.
Gã nam nhân bước đến bên thành hồ nước. Lập Ái ngắm nhìn gã. Y thở dài nói :
– Phải chi ngươi có được cái dũng của Lãnh Nhật Phong.
Lập Ái vừa dứt lờ, đập mạnh chân dưới nước, thân pháp của gã thoát lên khỏi mặt nước, đồng thời trảo thủ vươn ra thộp thẳng xuống đỉnh đầu gã nam nhân.
– Bộp…
Cái đầu của gã nam nhân chẳng khác nào quả dưa hấu bị Lập Ái bấu nát. Máu trộn lẫn với óc văng ra rơi vãi khắp thành hồ trông đến tởm lợm.
Nhược Mai Lâm bước lên khỏi hồ nước :
– Mai Lâm đi thay trang y đây.
Lập Ái bần thần đứng lặng nhìn cái xác của gã nam nhân. Lão từ từ ngồi xuống đặt tay vào chỗ kín của xác chết, thở dài ảo não :
– Chỉ tiếc cho Lập mỗ không còn là nam nhân như ngươi.
Trảo công của y lại vung ra chụp vào vùng hạ đẳng của xác chết, tất cả sự phẫn nộ của Lập Ái được dồn vào thế trảo đó để hối tiếc cái gì mà y đã đánh mất.
Lập Ái và Mai Lâm vận lại trang phục trở ra ngoài thư phòng, nhìn vẻ mặt của Lập Ái, Mai Lâm cảm thấy bồn chồn vô cùng. Nàng kính cẩn cầm chén rượu dâng lên Lập Ái bằng hai tay :
– Thỉnh lão nhân gia.
Lập Ái nhìn chén rượu, rồi bất ngờ gạt ngang.
Mai Lâm hốt hoảng cúi đầu :
– Mai Lâm đã làm gì khiến lão nhân gia nóng giận?
Lập Ái nắm tay Mai Lâm :
– Ta không giận nàng, mà ta giận ta thì đúng hơn. Trong thiên hạ có ai hơn Lập Ái chứ, nhưng Lập Ái cần một đứa hài nhi cũng không được, hỏi sao ta không giận.
– Lão nhân gia nhất định sẽ có một hài nhi như ý lão nhân gia.
Lập Ái hừ nhạt một tiếng :
– Những tên cẩu tử đó mà cho ta một hài nhi như ý à?
Y lắc đầu :
– Người có thể cho ta một hài nhi như ý nguyện có lẽ chỉ có Lãnh Nhật Phong mà thôi.
Lập Ái quay lại Nhược Mai Lâm :
– Mai Lâm.
– Dạ có Mai Lâm.
– Tất cả các nam nhân còn ai khác có thể so sánh với Lãnh Nhật Phong không?
Mai Lâm cúi đầu :
– Núi thì có núi cao hơn, cao nhân vẫn có cao nhân hơn, nhưng lão nhân gia muốn một người như Lãnh Nhật Phong thì trong giang hồ sao tìm ra được.
Lập Ái thộp bầu rượu ngửa cổ tu ừng ực. Lão dằn bầu rượu xuống tràng kỷ.
– Không còn ai nữa à?
Mai Lâm cúi mặt nhìn xuống mũi hài mình :
– Mai Lâm chẳng biết phải làm sao vừa ý lão nhân gia.
Lập Ái thở dài :
– Phải chi Nhật Phong chưa đi Thiếu Lâm tự.
Lập Ái vừa than dứt lời thì tiếng của Thể Loan cất lên bên ngoài thư phòng :
– Nghĩa phụ có ở đây không?
Lập Ái cau mày, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản ban đầu :
– Mai Lâm ra mở cửa cho Thể Loan.
Mai Lâm mở cửa, Thể Loan bước vào. Nàng quỳ xuống trước mặt Lập Ái :
– Thể Loan bái kiến nghĩa phụ.
– Loan nhi đứng lên đi.
– Tạ ơn nghĩa phụ.
Lập Ái chỉ chiếc đôn :
– Loan nhi ngồi xuống đây.
Thể Loan yen vị, Lập Ái mới hỏi :
– Con đã đến Thiếu Lâm tự rồi chứ, mà sao về sớm vậy?
– Thể Loan đã hoàn thành sứ mạng mà nghĩa phụ giao phó.
Lập Ái ngửa mặt cười khằng khặc. Lão cắt tràng cười đó nói :
– Giỏi lắm, Loan nhi giỏi lắm, ta sẽ trọng thưởng cho con. Con để cỗ quan tài chứa xác của Tuệ Tĩnh ở đâu?
– Loan nhi đã đưa về Thiên Luân cung chờ nghĩa phụ phát lạc.
Lập Ái cau mày :
– Sao lại cần đến nghĩa phụ phát lạc nữa?
Thể Loan thuật lại tất cả mọi việc xảy ra nơi tòa cổ tự tướng công.
Lão nghe xong nheo mày :
– Hừ… lão Tuệ Tĩnh này thật khí khái và hiểu thời vận.
Lập Ái nhìn Thể Loan :
– Lãnh Nhật Phong có về cùng với con không?
Thể Loan gật đầu :
– Thưa có, y đang đứng bên ngoài chờ nghĩa phụ lấy lại thần thức cho gã.
Lập Ái đứng bật lên :
– Lãnh Nhật Phong về nữa à. Tốt lắm… tốt lắm. Loan nhi mau đưa gã vào đây đi.
– Thưa vâng.
Thể Loan bước ra, một lúc sau dẫn Nhật Phong vào. Trang phục của chàng lấm tấm bụi đường, thần sắc thì ngây ngô, tiều tụy nhưng Lập Ái lại ngắm nhìn mà gật đầu liên tục. Lão buột miệng nói :
– Tốt lắm… cuối cùng ta cũng sẽ có…
Lão bỏ lửng câu nói ở đó quay lại nhìn Thể Loan :
– Loan nhi có thể về nghỉ ngơi, khi nào nghĩa phụ phục hồi thần thức cho Thần Kiếm Giang Ðông xong sẽ ghé qua con uống chút trà nóng.
– Thể Loan tuân lệnh nghĩa phụ.
Nàng đứng lên trở gót ra bên ngoài, Lập Ái chờ cho Thể Loan đi rồi mới quay lại Nhược Mai Lâm.
– Ta muốn có đứa hài nhi của Lãnh Nhật Phong.
Mai Lâm trang trọng hẳn lên :
– Lão nhân gia…
Lập Ái nhìn Mai Lâm :
– Nàng không chịu à?
Lập Ái chỉ Lãnh Nhật Phong :
– Y khôi ngô tuấn tú, dáng mạo lại thanh lịch, có thêm cái phần của nam tử đại trượng phu, sau này đứa hài nhi của ta sẽ là chủ nhân của thiên hạ. Nàng còn lưỡng lự gì nữa?
– Nếu Mai Lâm có hài nhi với Lãnh Nhật Phong dâng cho lão nhân gia rồi, Thiên Luân cung sẽ mất một Sát Thủ Kiếm Vương vô địch trong thiên hạ, lão nhân gia mất Lãnh Nhật Phong rồi không thấy tiếc à?
Lập Ái cười khẩy một tiếng vỗ vai Mai Lâm :
– Tre già măng mọc, mất Lãnh Nhật Phong nhưng chúng ta lại có cây măng con của Lãnh Nhật Phong. Ðiều đó không tốt à. Hay nàng sợ Nhật Phong chết?
– Mai Lâm chỉ tiếc cho lão nhân gia mất một Sát Thủ Kiếm Vương.
– Ta sẽ đào luyện Sát Thủ Kiếm Vương khác.
Nhược Mai Lâm bặm môi. Vẻ mặt mỹ miều của nàng thoáng sa sầm xuống.
Lập Ái cau mày. Lão bất chợt chộp lấy bờ vai thon thả của Mai Lâm.
Lập Ái rít lên với giọng cay độc phẫn nộ :
– Ta biết rồi. Phải chăng nàng sợ sau khi xong chuyện thì Nhật Phong không còn trên cõi nhân gian này nữa để nàng tơ tưởng mà nhìn y.
Mai Lâm lắc đầu :
– Mai Lâm không có ý niệm đó.
– Ðừng giấu ta. Nếu nàng không có tư tưởng đó thì hãy thực hiện những gì ta đang ao ước đi.
– Nhưng Nhật Phong vừa mới về, chuyện có thể tiến hành trong nay mai.
Lập Ái hừ nhạt một tiếng :
– Ta muốn ngay bây giờ.
Lập Ái lạnh lùng nhìn Mai Lâm :
– Ta muốn chuyện đó trước khi ta lên đường đến Trúc gia trang.
– Lão nhân gia.
– Ý của Lập Ái chưa một ai dám cãi.
Mai Lâm bối rối vô cùng.
Lập Ái nâng cằm nàng :
– Nàng cãi lại lý của ta chăng?
Mai Lâm lắc đầu :
– Mai Lâm không dám cãi lại ý của lão nhân gia.
– Thế thì được rồi.
Lập Ái tiến đến bên Nhật Phong. Lão bất thần điểm vào ba đại huyệt khiếu hỏa, linh đài và bách hội rồi lấy một viên hoàn đơn nhét luôn vào miệng Nhật Phong.
Lập Ái quay qua chỗ ngồi thì Nhật Phong rùng mình liên tục, rồi nôn thốc nôn tháo ra những chất nhờn đặc quánh đen kịt. Sau đó Nhật Phong không còn sức đứng nổi từ từ khụy xuống sàn thư phòng của Nhược Mai Lâm.
Mai Lâm nói :
– Lão nhân gia… Nhật Phong như vậy thì sao có thể dùng được dược thảo “mê tình”.
– Cứ cho y uống dược thảo “mê tình”, một khắc sau ắt sẽ thực hiện được những gì ta muốn.
Mai Lâm thở dài một tiếng.
Nàng không còn cách nào khác, dù muốn hay không muốn nàng không thể chống lại ý của Lập Ái, bởi y đang là chủ nhân Thiên Luân cung.
Mai Lâm phải bón cho Nhật Phong uống dược thảo “mê tình”. Mỗi lần nàng bón cho chàng uống, tim lại đập thình thịch, trong lòng dâng trào một cảm giác mơ hồ khó tả và xem trong sự lo lắng khôn cùng.
Mai Lâm nghĩ thầm :
– “Nhật Phong làm sao bây giờ. Chàng sẽ tỉnh lại rồi lại mê muội trong lửa tình cuối cùng thì biến thành cái xác không hồn gớm ghiếc. Nhật Phong… nếu có chết thì Mai Lâm sẽ lo chu toàn cho giọt máu của chàng.”
Mai Lâm bón xong thở dài một tiếng.
Lập Ái nhìn hai người mỉm cười :
– Nàng cho y dùng xong dược thảo “mê tình” rồi chứ?
– Thưa rồi.
Lập Ái đứng lên :
– Ðưa y vào Hoa đăng phòng mà hành sự đi. Với Lãnh Nhật Phong ta không muốn thấy.
– Lão nhân gia
– Ði đi
Nhược Mai Lâm dìu Nhật Phong đứng lên đưa về phía hậu phòng có hồ nước. Nàng đi ngang Lập Ái nghe gã thở dài một tiếng.