Bạn đang đọc Sát Thủ Khí Phi: Chương 12: Tài Nữ Bách Hoa Hội
Liên tiếp vài người lên đài, từ khúc rất bình thường. Đến Ngọc Câu nghe còn thiếu hứng thú chứ nói gì đến mấy vị khách mời. Mỗi người đều ngồi trên ghế ở đài cao, nhìn rất oai hùng mà…nhắm mắt dưỡng thần, cũng chả thèm đánh giá vị thiên kim tiểu thư nào đó nhìn ngắm ra sao. Nhất là Cẩn vương Âu Dương Ly Yên, tuy rằng thân hình của hắn không hề nhúc nhích nhưng dường như đang ẩn chứa một nỗi tức giận đang kìm chế. Ngọc Câu không khỏi cảm thấy kì quái. Một Vương gia đi dự thi đấu kiểu này đã kì lắm rồi, ấy vậy hắn còn tức giận? Hắn rốt cục là vì cái gì mà kìm chế?
Bỗng nhiên trên đài cao thanh âm người chủ trì vang lên: “Ứng viên thứ mười tám, thiên kim Hình bộ thượng thư Phong Khinh Sương.”
Lời chủ trì vừa dứt, tám vị trên đài cao đồng thời mở mắt ra, quét về phía dưới đài, người người trong mắt đều mang theo vẻ thưởng thức, nhưng trong mắt Cẩn vương lại hiện lên vẻ u sầu vô cùng, đặc biệt khó hiểu. Ngọc Câu cứ nhìn như vậy, muốn xem trong mắt hắn rốt cục có những cảm tình gì. Cần phải nhìn kỹ! Cẩn vương Âu Dương Ly Yên đã nâng mi mắt lên, khiến mọi người đồng loạt không rời mắt nổi khỏi thần tình tuấn tú bất phàm của hắn.
(Băng: Tiếu cô cô à, bà tả cái gì thì tả cũng không thực cần thiết phải tả người như ta thần thế chứ….)
Phong Khinh Sương nhìn xung quanh một cái, rồi vén nhẹ đuôi váy, động tác ưu nhã thi lễ, chậm rãi từ trong đám người bước lên đài cao.
Đối với sự xuất hiện của nàng, mọi người đều ra sức tung ra một tràng pháo tay, bất quá đều là thanh âm vỗ tay của nam nhân vọng đến, còn nữ nhân thì đều lộ ra thần sắc đố kị.
Ngọc Câu thầm nghĩ, sự cổ vũ Phong Khinh Sương lúc này nồng nhiệt như vậy, tiếng đàn của nàng nhất định không tồi. Liên tục giữ vị trí thứ hai, cầm kỹ nhất định cũng phi phàm. Vừa nghĩ vậy, tiếng đàn đã vang lên, như tiếng suối chảy róc rách từ trên núi cao xuống, mang vị ngọt ngào nồng nàn thấm đượm khắp trí óc người ta.
Quả nhiên cầm kỹ thực tốt, Ngọc Câu thầm khen, khúc này làm người nghe vô cùng nhập thần, hòa hợp vào những ý cảnh bên trong khúc.
May mà nàng chọn dạy Tô Thái Tuyết khúc ‘Xuân phong thu dạ nguyệt’, khúc này nhạc điệu triền miên, càng nghe càng mê man. So về cầm kĩ thì cả hai không chênh lệch là mấy, nhưng so về từ khúc thì ‘Xuân phong thu dạ nguyệt’ lại hay hơn nhiều.
Một khúc kết thúc, đoàn người phát ra tiếng vỗ tay liên hồi không ngứt. Ngọc Câu không tự chủ được cũng khẽ vỗ tay, thế là Tiểu Man đứng cạnh liền trừng mắt nhìn nàng, đập vào tay nàng một cái, vừa nói vừa hừ lạnh.
“Làm gì vậy, ngươi đứng qua bên kia đi.”
Trên đài cao Phong Khinh Sương đi xuống, nhanh chóng trở lại vị trí cũ. Thần thái tự tin kia làm chúng nữ một phen tức giận không thôi, tâm hận khó nguôi, đem đủ loại ánh mắt phức tạp bắn về phía Tô Thái Tuyết. Người kế tiếp lên đài chính là Tô Thái Tuyết. Không biết Tô Thái Tuyết có bao nhiêu tiến bộ, chỉ mong ‘Bách hoa Tài nữ’ thuộc về nàng ta, như vậy chí ít các nàng còn cảm thấy tâm tình dịu đi một chút.
Ngọc Câu đang muốn cãi lại thì Tô Thái Tuyết đứng lên, cử động cùng sa mỏng thấp thoáng gợi đầy phong tình, sa mỏng trên mặt thấp thoảng như ẩn như hiện càng làm tôn vinh lên vẻ đẹp của nàng. Trong Kinh thành , ai không biết nữ nhi Tướng quân phủ Tô Thái Tuyết đích thực là một mĩ nữ. Lúc này nhìn thấy quả nhiên không uổng. Mặc dù không có nhìn thấy mặt của nàng nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, mọi người liền bị hấp dẫn thật sâu.
Tô Thái Tuyết không tự ti cũng không kiêu ngạo hướng mọi người thi lễ. Ánh mắt quét quanh đám người rơi xuống người Tô Thiên Hàm, ca ca của nàng liền như vậy bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi hiện lên một chút lo lắng nhàn nhạt. Tô Thái Tuyết khóe miệng khẽ cười nhưng một chút nhiệt độ cũng không có, hắn cũng sẽ lo lắng sao? Là sợ nàng sẽ làm mất mặt Tô gia sao?
Ngọc Câu nhìn Tô Thái Tuyết đạp kim quang mà bước lên đài cao, ngồi ngay trước cây đàn với vẻ tự tin đầy rẫy.
Đây mới chính là điều quan trọng. Bởi vì Tô Thái Tuyết tự tin nên Ngọc Câu có thể cảm thấy trên đài cao luôn có một đôi mắt nhìn nàng không rời, người nọ chính là Phong Khinh Sương. Nàng liên tiếp tham gia ‘Bách hoa hội’ đều thất bại, năm nay nàng nhất định phải được phong ‘Tài nữ’. Thế nhưng nàng ta lại là thiên kim Tướng quân phủ, tình thế bắt buộc, nàng có chút lo lắng. Phong Khinh Sương lại đưa mắt nhìn lên đài cao, nam tử tuấn mĩ đang ngồi kia, lòng nàng lại gợn lên cảm giác ấm áp.
Bất kể ai cũng không được phép ngăn cản hạnh phúc của nàng, khóe môi lại vẽ nên một nụ cười.
Bỗng nhiên một tiếng cầm sâu thẳm vang lên, nhè nhẹ mang theo cảm xúc của các đôi tình nhân mà đưa đẩy. Ở trong rừng phi hồi, cứ như vậy mà ai oán than nhẹ, như dựa vào tai người yêu mà nói những lời ân sủng ngọt ngào, mang theo hàng nhìn hàng vạn tình cảm.
Toàn bộ đài thi đấu, nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn réo rắt hòa vào với dương quang trên không trung, rơi xuống hồ rồi lại từ từ mà bay đi.
Tim như được thổi vào một làn sóng, ngàn vạn người đểu rơi vào trạng thái nhập thần, trong lòng hiện lên một cảm giác muốn khóc nhợt nhạt.
Ngọc Câu thở dài một hơi, xem ra hôm nay Tô Thái Tuyết thành công, không ngờ nàng có thể đem thủ khúc này phát huy đến mức tuyệt hảo như vậy. ‘Bách hoa Tài nữ’ hôm nay nhất định sẽ rơi vào tay Tô Thái Tuyết.
Tiểu Man siết chặt tay Ngọc Câu. Vừa nãy là vì nàng quá chú ý Tô Thái Tuyết, đến bây giờ mới cảm nhận được tay đau, liền ra sức gạt tay Tiểu Man ra, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi thực là khỏe như trâu nha.”
“Ngươi?” Tiểu Man thực muốn phản bác lại Ngọc Câu nhưng tiếng vỗ tay đã vang lên ầm ầm, liền nuốt lời muốn nói xuống dưới bụng, lúc này tiếng vỗ tay lại càng kịch liệt kéo dài, xem ra Tô Thái Tuyết thực sự đã rất thành công.
Phong Khinh Sương lần thứ hai thất bại, sắc mặt tái nhợt khó coi. Cao ngạo lúc trước hóa thành hư ảo, làn môi không kìm được run rẩy. Làn hơi trong suốt bay bay trước mắt, một giọt lệ nóng hổi chảy xuống. Nàng cúi đầu, không ngẩng lên nổi, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Tô Thái Tuyết trong tiếng vỗ tay của mọi người đi xuống đài cao, tâm ngập tràn vui vẻ. Kia sắc mặt Tô Thiên Hàm tái nhợt, nỗ lực của nàng cũng không đổ xuống sông xuống biển.
Mà Tô Thái Tuyết không hề biết rằng, đằng sau lưng của nàng có một đạo ánh mắt nhìn chằm chằm nàng không dứt, tựa như một mũi tên nhọn cắm vào lưng nàng. Ngọc Câu vô cùng kinh ngạc nhìn sang, lại không phát hiện ánh mắt nào như vậy, chỉ thấy Cẩn vương đang nhắm mắt dưỡng thần, dương quang xuyên thấu rơi nhẹ nhàng trên khuôn mặt hắn. Tóc mềm mại rơi trên tử sắc trường bào. Lông mi dài run run giấu đi đôi mắt sáng ngọc tinh anh. Môi hồng khẽ vẽ nên một vòng cung mê người. Vẻ tinh khiết trên khuôn mắt hắn làm cho hắn như trở nên vô hại, làm người ta không tự chủ được mà vươn tay chạm lên khuôn mặt hoàn hảo không tì vết của hắn.
Sau khúc của Tô Thái Tuyết, những ứng cử viên còn lại tự động bỏ quyền thi đầu, như vậy số người dự thi chỉ đến Tô Thái Tuyết. Tám người trên ghế cũng đồng ý nhất trí rằng Tô Thái Tuyết năm nay được phong ‘Bách hoa Tài nữ’. Người chủ trì tuyên bố, chúng thi dự tuyển đều nhiệt liệt hoan hô, nam nhân cũng hết sức vui mừng, tán thưởng. Chỉ có Phong Khinh Sương ở góc phòng là sắc mặt trắng như giấy, tựa hồ không chịu nổi đả kích liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Tô Thái Tuyết lên đài tiếp nhận sự hoan hô của mọi người, cũng trước mặt mọi người vẽ một bức ‘Chim quyên lấy máu đồ’, lần thứ hai phô tài, mọi người lại tán thưởng nhiệt tình, cho rằng lần này phong danh hiệu ‘Tài nữ’, đích thực là một nữ nhân tài ba hơn người.
Tô Thái Tuyết cười tươi như hoa, khóe môi lay động, nhẹ nhàng nhận lấy bó hoa xinh đẹp, hướng đám người phía dưới cười cười, khẽ tung đóa hoa lên. Hoa bay lả tả rơi xuống dòng sông,dòng suối, tạo nên khung cảnh thập phần tuyệt diệu.
‘Bách hoa hội’ lần này, Tô Thái Tuyết xưng danh ‘Tài nữ như ý nguyện. Tướng quân phủ nghe tin tức, tự nhiên vạn phần cao hứng. Ngay cả vị mẫu thân của Tô Thái Tuyết luôn ăn chay niệm phật cũng đã ra ngoài bồi nữ nhi cả ngày. Tô tướng quân vô cùng vui vẻ, hận không thể đem nữ nhi của mình nâng niu trong lòng bàn tay. Từ trước tới giờ, nữ nhi hắn yêu quý nhất là Tô Thái Tuyết, không ngờ nàng lại đem về cho hắn mặt mũi lớn như vậy.
“Nói đi, muốn cái gì, phụ thân đều đáp ứng con.”
Tô Thái Tuyết còn chưa kịp nói, Tô quản sự đã nhanh chóng tiến vào, nói, “Lão gia, trong cung phái người đến.”
Hộ quốc Tướng quân thân thể cường tráng, trên khuôn mặt tuấn tú lộ lên vẻ kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất. Trong lòng bỗng dâng lên tâm tình bất an, nhanh đứng dậy, trầm tĩnh đáp.
“Mau đưa Lâm công công vào.”
Lâm công công này là thái giám thân cận của Hoàng đế, nhận được thánh sủng, bình thường đến Tô phủ truyền thánh chỉ, cơ bản đều là hắn, nên Tô Nam Thiên mới có thể khẳng định như vậy.
Lý quản gia lập tức gật đầu, “Vâng, lão gia.” Rồi hắn rất nhanh chạy đi dẫn Lâm công công vào. Lâm công công không phải người bình thường, tuy rằng lão gia rất lớn nhưng bọn họ cũng không đắc tội nổi với tâm phúc trong cung.