“Nha đầu chết tiệt kia ngươi vội vàng tới đây cho ta! Không đưa ngươi đến nơi vậy thì chính ta làm trái chỉ thị của Tôn chủ, muốn bị phạt! Ta không cần thiết bởi vì con nhóc ngươi chịu tội!”
Như Ý hết sức muốn cười to, nhưng vừa nghĩ lại, chọc giận nàng đối với mình thật không có chỗ tốt gì, lúc này mới giả vờ.
Nhưng nén cười, đợi tới khi đi tới trước thì mặt đã đỏ lên.
Mị Nguyệt hung hăng liếc Như Ý một cái, không nói chuyện nữa, sải bước đi thẳng phía trước.
Cuối cùng người đi đến trong một sân nhỏ, còn không đợi Như Ý đi theo phía sau bước vào, chỉ nghe Mị Nguyệt quát lớn tiếng một tiểu nha đầu trong sân——
“Vị này là tiểu cô nương Tôn chủ mang về, các ngươi chăm sóc cho tốt! Nhớ, coi như chủ tử!” Dứt lời, xoay người rời đi.
Ra cửa viện thì cố ý va chạm trên người Như Ý, nhưng không nghĩ, lần này giống như là đụng vào trên tảng đá, chính mình bắn ngược lại.
Mị Nguyệt kinh ngạc nhìn Như Ý, tựa như không ngờ nử hài này gầy yếu giống như vừa đẩy liền ngã, tiểu thân thể lại có lực như vậy.
Không biết, cuộc sống ít năm trong rừng rậm Mê Tung, trong lúc vô tình Như Ý tăng thêm bản lĩnh tự vệ.
Mắt thấy Mị Nguyệt “Cạch” một tiếng đụng vào một bên cửa, Như Ý có chút ngượng ngùng.
Nghĩ đưa tay đi đỡ, lại thấy chính mình một thân dơ bẩn, vươn tay ra liền lại rụt trở về.
“Có ý gì sao!” thân thể Mị Nguyệt vặn một cái, trải qua 99 bước ngoặt sau cũng lại thành một đường thẳng. Đồng nhất vừa uốn éo, thấy Như Ý chấn động.”Chỉ là đụng ngươi một chút mà thôi, nội lực ta cũng không dùng, khí tức ngươi lớn như vậy sao?”
Khuôn mặt Mị Nguyệt hồng hào, vừa nói vừa đưa tay nhấn tới vết thương đầu vai mình.
Mới vừa rồi nàng bị bắn ra như vậy, lúc đó kéo tới vết thương có chút đau! Thật là không được lại mất!
Như Ý sớm mất tâm tư cùng nàng, chỉ cảm thấy mặc dù Mị Nguyệt này cho nàng cảm giác ban đầu thật sự là quá mị hoặc, một cái nhăn mày một nụ cười đều giống như đang quyến rũ người.