Thứ nhất, người Trung Quốc không giết;
Thứ hai, nàng cho rằng người tốt không giết;
Thứ ba, trên có người già, có con độc nhất không giết;
Thứ tư, nhà có đứa trẻ mười tuổi trở xuống không giết!
Đây là tự do của nàng, không có ai gò bó được.
Nàng là sát thủ nhà nghề, không phải đặc công quốc gia nắm trong tay.
Nàng chỉ cần giết người lấy tiền mà thôi, không chịu khống chế của bất kỳ tổ chức nào.
Tâm tình tốt, có nhiệm vụ thì nhận, tâm tình không tốt, cho nhiều tiền hơn nữa nàng cũng không đi.
Không có nhiệm vụ thì nàng chính là người thường, cũng muốn ăn cơm đi dạo phố, cũng xem phim Hàn, phim mỹ, TVB ( hãng phim nổi tiếng của Hồng kông), cũng thích mua xa xỉ phẩm, cũng có bạn học thời tiểu học trung học đại học đấy!
Cho nên, nàng giết người lấy tiền có giới hạn, cho nên, thật ra Khanh Như Ý thì cũng không lãnh huyết (máu lạnh).
Huống chi có tám năm sinh mạng mới!
Sáu Bạch Lang để cho nàng biết cái gì là thân tình, cái gì là yêu thương không vụ lợi.
Nghiêm chỉnh mà nói, có rất nhiều thứ qua tám năm cũng đã thay đổi.
Thậm chí nàng liên tiếp mấy năm nay cũng không nhớ lại chiến công bắn tỉa bách phát bách trúng ngày trước!
Thật lòng mà nói, là nàng muốn quên.
Cuộc sống mới nên có một diện mạo mới, nàng có thể có rất nhiều biện pháp sinh tồn, cũng không nhất định đi giết người.
Huống chi. . . . . . Thật ra thì bây giờ nàng đã không thể xác định mình còn có bản hành có thể lo liệu nữa hay không.
Khanh Như Ý am hiểu nhất là dùng súng, công kích gần người chỉ là lúc vạn bất đắc dĩ bảo vệ tánh mạng, không tính cả lợi dụng.
Nhưng cái thế giới này còn có súng? Không có súng, nàng như mất một cánh tay. . . . . .
Nhiều ký ức hiện ra theo âm thanh giết chóc ở ngoài điện vọng vào !
Trước thuận miệng nói một câu, tự động đã bị coi thường, cho tới bây giờ nàng cũng không nói ra câu kia “Có thể buông tha hay không “.
Người, còn chuyên chú nhìn một màn kia ngoài điện, lạnh giống tượng đá.
Thôi!
Như Ý thở dài từ đáy lòng!
Chỉ nói từ lúc mình lạc đường trong rừng rậm đến sau khi đi ra ràng buộc lại càng tới càng nhiều!