Dĩ nhiên, Quỷ Y cũng không ngừng đuổi bắt Ngọc Hoa, thậm chí khi biết Ngọc Hoa tái xuất giang sau, lại càng làm cho người ta thêm thèm thuồng hấp dẫn như độc dược, khiến những cao thủ võ lâm tìm kiếm Ngọc Hoa.
Thế nhưng lần này cùng hai mươi năm trước không giống nhau!
Hai mươi năm trước, Ngọc Hoa bị người đuổi đến mức bôn tẩu khắp nơi tránh né, cuối cùng không tiếc đi thuyền ra biển.
Như vậy làm cho người đuổi rất có cảm giác thành tựu, có thể đuổi công tử thiên hạ đệ nhất quanh chạy, cũng coi là một chuyện vui.
Vì vậy, lại một lần nữa Quỷ Y triệu tập mọi người thì có thể nói mọi người không giảm nhiệt tình so với năm đó.
Chỉ là, Ngọc Hoa không tránh rồi.
Chẳng những không tránh, ngược lại hắn còn chủ động đứng ở trước, tay cầm Chiết Phiến, lấy một loại tư thái Thiên Quân hạ phàm nhìn những đối thủ kia.
Nghe nói từng có ba mươi mấy người đồng loạt xông lên, muốn lấy ưu thế về số lượng áp đảo để thắng lợi.
Đáng tiếc, chỉ trong nháy mắt bọn họ liền phát hiện —— đã đánh không lại Ngọc Hoa rồi!
Chẳng những đánh không lại, thậm chí ngay cả thua cũng không biết là tại sao thua!
Ngọc Hoa thật lợi hại, lập tức ra tay qua gió, mọi người không thấy rõ hắn dùng chiêu thức gì, cũng không thấy rõ ra tay lúc nào, lúc nào thì thu.
Tóm lại, khi khi phản ứng lại, đã ngã đầy đất. Nhìn lại người mặc một thân áo đen này, lại vẫn tiêu sai tự nhiên, khí vũ bất phàm.
Sau lần đó nhiều năm, cũng rất nhiều người lấy mục tiêu khiêu chiến Ngọc Hoa là nhiệm vụ của mình. Mọi người đã khiêu chiến lại nói cho người đời giống như một truyền thuyết ——
” Năm đó quả thật Ngọc Hoa lên Phổ Phổ đảo, cũng đã trở thành Đảo chủ! Trên đảo kia có tài phú vô tận, còn có bí tịch võ công đệ nhất thiên hạ, cũng có trường sinh bất lão, trái cây không héo! Những thứ đó đều là của Ngọc Hoa rồi! Từ nay về sau, Ngọc Hoa công tử thật sự là thần tiên!”
Chuyện Trên đời chính là như vậy, lời đồn đãi không thiết thực, chỉ cần nhiều người nói, nói thời gian dài, một ngày nào đó sẽ biến thành sự thật công chúng ngầm thừa nhận.