Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói

Chương 40: Trên người của nàng có hơi thở của sói


Một câu nói, đột nhiên thức tỉnh hai người.

Một là Khanh Như Ý!

Một là nam tử áo tím!

Như Ý trợn to mắt, hoảng sợ nhớ tới câu nói kia.

Mà nam tử áo tím còn tiến lên một bước, một tay ôm chặt nàng, rồi sau đó chợt quay người, cái tay khác tìm thanh kiếm bên hông của hộ vệ gần nhất.

Một thanh trường kiếm bị hắn rút ra, không cần suy nghĩ, dứt khoát tay vung lên, thẳng chém đầu ngựa!

Phốc!

Máu tươi bắn ra, dính khắp người một gã hộ vệ, vốn là nam tử lạnh lùng lại thành huyết nhân.

Nhưng cũng không có người ra vẻ cái gì với lần này, ngay cả một tiếng thét kinh hãi cũng không có.


Mười hai người, chỉ nghe hô hấp, yên tĩnh đáng sợ.

Chém ngựa cứng đầu cứng cổ, chuyện này vốn không nhưng chỉ trích nặng.

Nhưng chuyện mới vừa rồi, cho dù ai đều có thể nhìn hiểu, Tôn chủ bọn họ đột nhiên làm như vậy, thật ra là bởi vì câu nói mới vừa kia.

Nhưng bọn họ không nghĩ ra, “Cừu non thấy sói” lời này có vấn đề gì sao?

Chỉ là một con ngựa mà thôi, Tôn chủ sao động tác lớn như vậy?

Loại yên tĩnh này duy trì chừng nửa khắc, cuối cùng, là Khanh Như Ý phản ứng khiến mọi người phục hồi tinh thần lại.

Chỉ thấy nàng đột nhiên lấy đôi tay bưng bít trên mặt mình, đặc biệt là cặp mắt kia, bị ngăn cản cực kỳ chặt chẽ.

“Ngươi làm gì đấy!” Nam tử mặc áo tím tiến lên một bước, dùng sức ngăn tay nàng.

Như Ý bưng bít, đầu ngón tay cũng đã lọt vào trong hốc mắt.

Đột nhiên bị hắn kéo, mọi người đột nhiên há mồm.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Có âm thanh trầm trầm mà vang lên ở bên tai nàng, người ấy cúi người, nói cùng nàng: “Sẽ rất nhanh tốt! Ra khỏi rừng rậm, từ từ, trên người cũng không có loại mùi kia rồi !”

Lời này vốn là hắn an ủi, nhưng nghe vào trong tai Như Ý, cũng là chứng thật lời nói hộ vệ kia.

Trên người nàng có mùi vị sói! Là khí tức trên người nàng khiến con ngựa kia bị sợ đến không dám lại gần nàng, thậm chí điên mất! .

Chương 41: Hắn đau lòng vì nàng

Nữ tử ảo não ngồi xổm người xuống, hai cánh tay vòng chắc đầu gối, vùi đầu vào giữa hai chân.


Loại cảm giác này không có biện pháp dùng ngôn ngữ để biểu đạt, thậm chí nàng cũng không biết mình có tính là một con người không.

Hiện trường rất yên tĩnh, đêm tối không có một người nào dám nói một câu nói.

Một hồi lâu, cũng là nam tử mặc áo tím đến nay nàng cũng không biết tên lại vẫn bảo vệ cho nàng ngồi xổm xuống, đưa tay vò đầu nàng, nhẹ giọng nói:

“Không cần nhớ nhiều như vậy! súc sinh cùng súc sinh cũng là không như vậy! Nếu là Phong Trì của ta vẫn còn, không làm ra chuyện này.”

Lời này nàng nghe được rõ ràng, Phong Trì nhất định là tọa kỵ của hắn, nhưng mà bây giờ lại đã không có ở đây.

Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt không có lệ, chỉ là một mảng mờ mịt.

Nam tử mặc áo tím cũng không biết thế nào, chợt nổi lên một hồi đau lòng.

Hắn tùy ý phất phất tay, tâm tình có chút phiền muộn.

“Đi đến thành trấn phía trước tìm ngựa xe tới!” Đứng dậy, cất cao giọng nói: “Bổn tôn chờ ở chỗ này.”

“Tuân mệnh!” Cùng nhau vâng mệnh, một người trong hộ vệ đưa ngón tay chỉ một người, lại nói: “Ngươi đi!”


Người nọ lên ngựa rời đi.

“Trước đứng lên!” Nam tử mặc áo tím kéo Như Ý, vòng vòng bốn phía, đi tới sườn núi.

Hai người mới vừa bước lên, lập tức có người đi trước một bước, vừa đi vừa kéo xuống áo choàng phía sau mình trải trên sườn đất.

Như Ý nhìn một chút áo choàng gọn gàng sạch sẽ, cảm thấy thật ra thì cái này làm điều thừa.

Hai người bọn họ thậm chí so với kia sườn đất còn dơ bẩn hơn rất nhiều, tội gì trải lên một tầng?

Nhưng, nam tử mặc áo tím kia nhưng cũng không cảm thấy có nửa điểm không thích hợp, ngồi lên trên tấm áo choàng.

Rồi sau đó vỗ hai cái vị trí bên cạnh mình, ý bảo nàng cũng lại đây ngồi.

Như Ý không hề làm kiêu, chỉ là lúc đi sang ngồi vẫn còn có chút không tự tại.

Còn chín gã hộ vệ tự động vây quanh một vòng bên cạnh, có người từ trong bao quần áo tùy thân cầm lương khô ra đưa tới trước mặt nam tử mặc áo tím.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.