“Ai?” Như Ý sững sờ, “Một mình ta?” chỉ chỉ Ngọc Hoa: “không phải chàng nói cũng muốn họa một đóa ở trên cánh tay cùng ta đồng nhất khuông giống ta sao? Còn nói cái gì hoa tình lữ, thế nào, một hồi liền giở quẻ rồi hả?”
Ngọc Hoa gật đầu, trâng tráo nói:
“umh, trở quẻ! Chủ yếu là vi sư cảm thấy nàng mới vừa nói có đạo lý. Họa đóa Lê Hoa ở trên người, thật đúng là dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến đóa hoa mai phía sau lỗ tai người Cung gia. Cho nên vi sư quyết định, cũng không họa!”
“Ta ta ta……” Nàng muốn Chửi thề một tiếng! Ngươi cứ như vậy nói không họa cũng không họa?
Đáng chết! Một năm rồi, nàng là nông nô còn trở thân không được!
Chẳng lẽ đời này đều bị hắn lấn áp?
Chẳng lẽ nàng Khanh Như Ý từ đó về sau sẽ không có tự do?
Mang theo ánh mắt phẫn hận, rốt cuộc đợi đến châm cuối cùng của Ngọc Hoa rơi xuống, sau đó sẽ nói cho nàng biết:
” xong rồi!”
Như Ý vội vàng để tay áo xuống, đứng lên chống nạnh sẽ nổi giận.
Nhưng lời giấu ở trong bụng còn không đợi nói ra, chỉ nghe cửa phòng bịch một tiếng bị đụng mở!
Hai người vội vàng nghiêng đầu, chỉ thấy là Lâm Mộng Hinh lảo đảo chạy vào. Bởi vì quá mau, suýt nữa bị đụng một cái ghế té trật chân.
Như Ý đã sắp đi qua đỡ, liền giơ chân lên mở miệng, nói:
“Đây là có việc gấp muốn ngươi chạy tới? Thiện Tâm cùng Tiêu Thước đâu?”
Lâm Mộng Hinh một phát bắt được nàng, gấp đến độ không để ý tới trả lời, trực tiếp liền nói:
“Cô nương, đã xảy ra chuyện!”
Ngọc Hoa cau mày:
“Nói rõ ràng, chuyện gì?”
Lâm Mộng Hinh thở gấp gáp hai cái, lúc này mới lại nói:
“Bạch Lang, đã xảy ra chuyện! Nhanh đi bờ biển xem một chút, Tâm nhi cùng Thước nhi đều ở đây bên đó!”
Vèo ~,
Một trận gió bỗng bay lên, Lâm Mộng Hinh chỉ cảm thấy có phiến lụa mỏng mơn trớn mu bàn tay mình, còn Như Ý đứng ở trước mặt mình thì lại không thấy!.