Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói

Chương 395: Ngoại truyện 1: Không nên sợ lửa


Một năm sau

Bãi biển Phổ phổ đảo

Vô số món ăn ngổn ngang ở trên bờ cát, một thiếu niên mười bốn tuổi cùng một cô nương mười hai tuổi tiểu ngồi đối diện nhau, bên cạnh còn có một nữ tử trên mắt che lụa trắng.

Ở giữa các nàng, còn một đống củi khô, giống như là muốn đứng lên nướng những thứ kia ăn.

Nhưng chung quanh bọn hắn, còn có sáu con Bạch Lang vừa trắng vừa to mập ngồi.

Trong ánh mắt những con sói kia lóe ánh sáng lục u u, từng con một không chớp mắt nhìn chằm chằm đống củi đốt kia, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng gầm nhẹ.

“Ai!” Tiểu cô nương buồn bực lắc đầu, hết sức khoa trương cảm thán một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Các ngươi không nên sợ lửa! Những thứ lửa này chỉ dùng để nướng đồ, không đốt tới người! Không đúng không đúng! Là không đốt tới sói! Cho nên! Các ngươi đừng vừa thấy đốt lửa như lâm đại địch!”


Bạch Lang lắc đầu.

Nữ tử bịt mắt cũng phụ họa theo:

“Đúng nha đúng nha! Các ngươi phải học thích ứng! Giống như ta, mới bắt đầu ta cũng sợ các ngươi vậy nha! Các ngươi là sói, đã thoáng nghĩ các ngươi sẽ cắn ta rồi ăn thịt. Nhưng mà hiện tại ta lại thích ứng, không sợ nữa! Các ngươi cũng nên như vậy, bằng không rất khó sống cùng chúng ta nha!”

Bạch Lang vẫn lắc đầu.

Lúc này Tiêu Thước mở miệng, đầu tiên là hung hăng liếc Bạch Lang kia một cái, sau đó mới nói:

“Cuối cùng ta biết vì sao trước kia tỷ ta gầy như vậy, thân thể cũng không tốt như vậy. Thì ra là các ngươi không để cho nàng ăn thịt! Nếu không phải Tiêu gia chúng ta, nữ nhân kia đã sớm chết rồi! Này! Chúng ta là người không phải là sói! Không phải các ngươi để tỷ ta suýt nữa đói chết, giờ lại muốn chúng ta đói chết chứ?”

Một trong số Bạch Lang liếc mắt, chính là nhị ca đi đến trong Mạnh cung báo thù thay Như Ý.

Nó hét lên tại chỗ mà ba người họ nghe không hiểu, nhưng sói lại nghe được vô cùng rõ ràng, nói là ——.

Chương 396: ngoại truyện 2 xuất giá tòng phu

“Nhóc con chết tiệt! Ai muốn ngươi đói chết! Các ngươi ngày ngày ăn nên ăn uống nên uống, lúc nào thì làm trễ nãi qua? Chỉ là không để cho ngươi nổi lửa trước mặt chúng ta, nói dông dài cái gì!”

Sói mẹ cũng không đồng ý cách nói đó, lời nói Tiêu Thước khiến nàng sinh lòng cảm xúc.


Nằm ở trên bờ cát suy nghĩ thật lâu, cho đến khi ba người trước mặt lại bắt đầu thử nhóm lửa thì chủ động nói với bọn nhỏ:

“Thôi! Tên tiểu tử kia nói rất đúng, chúng ta nên thích ứng.”

Có sói mở miệng hỏi nó:

“Mẹ nói cái gì? Lửa là thiên địch của sói, tại sao chúng ta có thể……”

“Chớ nói!” Sói cái quát, “Ban đầu chính chúng ta khư khư cố chấp, không thích ứng lửa, khiến Nữ Nữ đi theo bị khổ nhiều như vậy. Hiện tại nếu rời Mê Tung rừng rậm, thì phải học cách thay đổi! Gia tộc Bạch Lang chúng ta xưa đâu bằng nay, Phổ Phổ đảo là nơi vui vẻ, bọn họ muốn nhóm lửa, vậy thì nhóm đi!”

Thấy Bạch Lang không phản ứng mãnh liệt nữa, trừ Thiện Tâm lúc dùng đá nhóm lửa lui về phía sau mấy bước ở ngoài, hoàn toàn không có có phát ra nửa điểm âm thanh.

Tiêu Thước phải trực tiếp trổ tài, đồng thời lớn tiếng la hét:

“Ngoan! Một lát cho các ngươi nếm thử một chút!”


Hắn không nhìn thấy Lang Nhị ca xem thường, đó là một loại ánh mắt hận không được cắn hắn một cái.

……

Phòng trúc ở Phổ Phổ có chút biến hóa so với một năm trước, cũng không coi là lớn, chẳng qua là Như Ý cùng Ngọc hoa dùng hai hàng trúc ở giữa sân tạo nên một con đường toàn trúc.

Cứ như vậy, hai viện đương nhiên hợp lại làm một rồi.

Chỉ là thật ra thì cùng một chỗ cũng không có ý nghĩa thực tế, bởi vì hiện tại Như Ý rất khó có cơ hội trở lại gian phòng của mình.

Nàng và Ngọc Hoa thành thân đã là chuyện một năm trước, một năm này, Ngọc Hoa dạy nàng chính là bốn chữ: xuất giá tòng phu!

Vì vậy, nàng hoàn toàn, trừ bỏ bên trắc viên, thời gian khác cũng theo Ngọc Hoa……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.