Bắt đầu có người bỏ ngựa dùng khinh công phóng tới phía trước, nhưng, ngựa điên cua một cái, vọt vào bên trong rừng.
Từ rừng rậm Mê Tung ra ngoài, đoạn đường này địa thế đã hướng lên, thực tế là trèo ở trên núi rồi.
Hôm nay lại chạy, càng chạy thẳng tới phía trên được rồi mấy dặm.
Nam tử mặc áo tím muốn bỏ lại ngựa, thân thể muốn nhấc lên, lại giật mình con ngựa đột nhiên ngừng lại.
Ngựa thu thế, người lại thu lại không được, thẳng hướng phía trước bay ra ngoài.
Cũng may bầu trời có trăng, để cho hai người tinh tường thấy ngựa dừng nơi vách đá.
Như Ý thét một tiếng kinh hãi, chuẩn bị đưa cánh tay ra tìm đường sống.
Nhưng vừa động lại phát hiện, mình đang bị nam tử mặc áo tím kia ôm chặt chẽ, hoàn toàn núp ở trong ngực của hắn, không thể động đậy.
Nàng kinh hãi, chỉ cảm thấy tốc độ càng ngày càng nhanh, không khỏi đóng chặt mắt.
Ông trời!
Đáy lòng Như Ý thầm kêu. Sẽ không chơi ta như vậy chứ?
Đang suy nghĩ, đột nhiên dừng lại.
Nàng mở mắt ra xem, thấy là nam tử mặc áo tím kia cũng không biết từ khi nào từ chỗ nào lấy ra một cây chủy thủ.
Chủy thủ sắc bén cắm thẳng vào núi, giảm xóc một đoạn hạ tốc độ, sau đó từ từ dừng lại.
Nàng thở dài một hơi, ngẩng đầu liếc nhìn, liếc mắt khoảng cách đã vượt qua ba mươi thước.
“Còn có thể biến ra một cây chủy thủ!” bản tính nàng lại bắt đầu phát tác.
Trước kia bạn bè từng nói qua, Khanh Như Ý, chừng nào ngươi có thể sửa lại cái tính kia vào thời điểm mấu chốt lại hỏi câu thiếu não, chính là một sát thủ.hết sức hoàn mỹ
Trước mắt, tính ấy lại xuất hiện, ngay cả nam tử mặc áo tím kia cũng hết sức bất đắc dĩ ——
“Vẫn cắm trong ống quần đấy!” Sau đó tay của hắn nắm thật chặt, lại nói: “Thật phục ngươi, vào thời điểm này lại muốnhỏi cái này.”
Nàng bĩu môi, thân thể giật giật bày tỏ kháng nghị:
“Ngươi ôm lỏng một chút, xương ta đau.”
“Lỏng một chút ngươi liền té xuống!” Hắn không để ý nàng giãy giụa, đến lúc đó vẫn nhấc lên một hơi, sau đó nhỏ giọng nói: “Chúng ta phải đi lên rồi!”.