“Là người của ngươi sao?” Như Ý tránh hòn đá kia ra, thói quen sẽ ngồi trên đất.
Nam tử mặc áo tím đột nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng dậy.
“Ngươi làm gì thế?” Nàng không hiểu, “Không phải nói cần nghỉ ngơi sao?”
“Nghỉ ngơi cũng phải ngồi lên tảng đá kia! Vừa ra khỏi rừng rậm, thói quen sinh hoạt nhất định phải thay đổi! Người bình thường ở tình huống phải lựa chọn cũng sẽ không ngồi trên chiếu, ngươi qua đây, ngồi vào bên cạnh ta!”
Hắn giống như một đạo sư, mấy câu nói đã nói cho nàng đạo lý làm “Người”.
Chỉ là đạo lý này lại làm tâm Như Ý run lên, nhìn lại tảng đá đủ lớn cho 2 người ngồi, lại nhìn mình vốn định ngồi xuống mặt đất.
Rất dễ nhận thấy, trên tảng đá sạch sẽ hơn.
Nàng bị sao vậy?
Có loại ảo não cùng buồn bực chợt đến, lông mày nhíu chặt tới gần hòn đá kia, cũng là ở trong lòng càng không ngừng hỏi mình ——
Chẳng lẽ tám năm làm sói, đã quên làm một người phải như thế nào sao?
Thói quen ngồi trên chiếu, thói quen sử dụng móng tay cùng hàm răng, cũng quen lau tay bẩn lên y phục của mình.
Cũng may, hoàn hảo nàng cũng không có thói quen vừa mở miệng chính là gầm mấy tiếng sói!
Nàng còn biết nói chuyện, cuối cùng là một chút vui mừng.
“Cám ơn ngươi.” Thu hồi nụ cười cả ngày, trên mặt của nữ tử lại vô ý tạo một tầng băng sương che kín.
Hắn nhìn, chợt có một cảm giác là đang soi gương.
Thật ra thì nữ hài rất giống hắn, bọn họ yêu thích yên tĩnh không thích động, vui mừng lạnh nhạt không thích náo nhiệt, cho dù có vui mừng ngắn ngủi, cũng rất mau cũng sẽ bị chìm vào lạnh lẽo.
Hắn là thân bất do kỷ, nhưng còn nàng?
“Nữ hài tử nên cười nhiều, có thể so với bộ dáng ngươi bây giờ khá hơn một chút.”
Hắn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, lại nghe được nàng một tiếng khiển trách:
“Ngươi không phải cũng dùng gương mặt lạnh lùng! Còn nói ta!”.