Bạn đang đọc Sát Thủ Địa Ngục – Chương 77 – 2
phần 2. trận chiến không cân sức và nỗi đau
Không xa nơi Trung và Khoa đấu nhau là cuộc chiến giữa Trung Nam và Phong. Trận chiến tuy không nảy lửa, căng thẳng hay hận thù như cuộc chiến giữa hai người ấy cũng không mèo vờn chuột như giữa bác sĩ Minh với 3 người kia. Giữa họ là một khoảng cách. Cả hai người đều là đối thủ đáng gờm của nhau. Họ đấu với nhau bằng ánh mắt, bằng trí não. Trận chiến giữa họ là thể lực và chiến thuật. kẻ tám lạng người nửa cân. Liệu ai sẽ may mắn hơn để giành phần thắng ? số phận sẽ mỉm cười với ai ?
Phong nhìn Trung Nam với ánh mắt khiêu chiến, đầy thách thức. Cậu muốn chọc tức con người này. Nhưng đối thủ trước mặt cậu không phải là một con người đơn giản.
Bắt gặp ánh mắt đó của Phong, Trung Nam cười khẩy. Cái trò đó làm sao mà Nam không biết được. Nếu cách đây 9 năm, khi bị nhìn bởi ánh mắt đó Trung Nam sẽ lao vào đánh cho người ta một trận thừa sống thiếu chết. nhưng bây giờ cậu đã có đủ bình tĩnh hơn để biết đâu là cái bẫy đang giăng sẵn chờ mình mắc vào.
Không thể chọc tức đối thủ, Phong lập tức chuyển sang thế tấn công. Một cơn gió lạnh, buốt len lỏi trên da thịt của Trung nam. Thoáng chút giật mình, Trung Nam cười khẩy rồi dùng một bàn tay của mình nắm lấy cơn gió đó, lôi chiếc roi dài đập thẳng vào không gian. Cơn gió biến mất. Da thịt Trung Nam cũng không bị gì sau đòn đánh đó. Nhân cơ hội này, cậu phản công. Cậu quất chiếc roi vào trong không trung tạo thành những lực mạnh, dài bay thẳng về phía Phong. Phong di chuyển như một vũ công tránh, né những lực đó. Trong khi đó, não bộ của cậu hoạt động hết công suất để tìm ra sơ hở của đối phương và kế hoạch tác chiến.
Trung Nam cũng như vậy. Đôi mắt hờ hững kia quét lên người Phong một cái nhìn sắc lạnh. Trung Nam đang phân tích đối phương. Lần trước, khi gặp Phong, cậu cũng đã có một số thông tin cơ bản. Nhưng nhiêu đó không đủ để tham gia vào trận chiến với con người này. Tuy nhiên, có vẻ Phong khá giống cậu. Mọi thứ đều được phân tích kĩ càng, được mất trước khi ra đòn. Như vậy càng khó đối phó hơn.
Hai bộ não vận dụng hết nơ- ron thần kinh tập trung cho việc phân tích, đánh giá đối phương và đưa ra kế hoạch tác chiến. Nhưng cũng vì vậy mà nhịp độ trận đấu có vẻ khá chậm và nhầm chán.
Những cơn gió liên tiếp nhau tấn công Trung Nam. Còn chiếc roi da của Trung nam lại liên tục đập tan chúng thành những mảnh vụn vô hình. Những đòn đánh liên tiếp được tính toán kĩ càng, không sai một li. Ăn miếng trả miếng, không ai nóng vội và không ai bị thương.
Trái ngược hoàn toàn với trận đấu giữa Trung Nam và Phong là cuộc chiến đầy nóng vội của Hoàng và Hoa. Hoàng mới làm tử thần chưa được bao lâu, kinh nghiệm cũng không có nhiều và đặc biệt sự bình tĩnh trong con người này lại càng không. Còn Hoa, cũng như Hoàng, cô không chỉ nóng vội mà cái tính bốc đồng, không chịu kém cạnh ai cũng khiến cô hành động một cách nhanh chóng mà chẳng cần suy nghĩ hay lường trước hâu quả.
Những chiếc phi tiêu có độc bay thẳng vào người Hoàng như muốn cướp đi mạng sống của cậu. Còn Hoàng, cậu cũng chẳng vì thế mà run sợ. những chiếc phi tiêu bay về phía cậu rồi lần lượt rơi xuống một cách không thương tiếc bởi những ngọn lửa lơ lửng trong không khí.
Hoa không vì thế mà dừng lại. Những chiếc phi tiêu có độc, rồi hàng trăm cơn chim độc từ đâu bay tới mổ tới tấp vào da thịt Hoàng. Nhưng có một điều mà cả cô và Hoàng đều bất ngờ, những con chim của cô không thể đưa chất độc vào người Hoàng bởi toàn thân cậu đã được bao bọc bởi một kết giới vô hình.
Hoa sững người, lẩm bẩm gìi đó. Hoàng nhận thấy đây là cơ hội của mình vội vàng rút trong người ra một khẩu súng. Những tiếng đạn vang lên, lao đi vun vút trong không khí. Hoa bất ngờ, không kịp tránh nên dính đạn
– Đồ tiểu nhân – Hoa hơi khụy xuống
– Đó gọi là chớp thời cơ thôi, nhóc con ạ. Có gì về học hỏi thêm đi nha- Hoàng cười
– Anh cứ đợi xem.
Dứt lời, Hoa dùng một con dao, nhanh chóng lôi đạn ra khỏi cánh tay mình trước sự ngạc nhiên của Hoàng. Cô không băng bó lại. Máu cũng không chảy nữa. Một chiếc phi tiêu như gió trong phút chốc cắm phập vào chân Hoàng. Cậu đã sơ sẩy trong vài giây ngắn ngủi. Và không chờ cho Hoàng có cơ hội phản kháng, hàng ngàn chiếc lá như những mũi dao lao thẳng về phía cậu. những chiếc lá vô hình, hữu hình thoắt ẩn thoắt hiện như những bóng ma nhưng không chạm được vào cơ thể cậu.
Lấy lại tinh thần, Hoàng bắn hàng chục phát đạn về phái Hoa. Cùng lúc đó, những chấm lửa li ti trong không gian cũng bay về phái cô. Hoa tránh, né. Những chấm lửa tiếp xúc với bộ đồ của cô, cháy xem. Bực mình, Hoa gom tất cả những phi tiêu có độc thành một vòng tròn. Những chiếc phi tiêu tạo thành xoáy bóp nát tất cả trên đường chúng đi tiến về phía Hoàng.
Hoàng cũng nhanh chóng tạo thành một cái xoáy tương tự nhưng là bằng những chấm lửa Chúng va chạm vào nhau, tạo nên một tiếng nổ lớn, kinh hoàng. Cả hai xoáy nước giờ tạo thành một cái xoáy khổng lồ rồi vỗ tung ra. Cả phi tiêu, cả những chấm lửa bay tứ tung. Rất nhiều người bị thương trong đó có cả Hoàng và Hoa nhưng vết thương của Hoa nặng hơn.
Bác sĩ Minh nghe hấy tiếng nổ, vội quay người lại. Chớp lấy thời cơ ngàn vàng, ba con người kia tấn công anh. Những chú chim bằng không khí thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh cơ thể anh. Những cột nước cao như những bàn tay khổng lồ nắm chặt cơ thể anh. Và những quả cầu lửa mang một thứ ánh sáng đẹp đẽ nhằm thẳng vào người anh. Bác sĩ Minh đang trong tình trạng tiến thoát lưỡng nan, bi bao vây tứ phía.
Hơi bất ngờ khi phát hiện ra tình trạng của mình nhưng ngay sau đó anh lấy lại được bình tĩnh. Trong không khí một cột nước khác được tại ra ôm trọn những quả cầu lửa. Lửa vụt tắt. Còn những chú chim kia bị những mũi tên bằng gió cắm phập vào thân, rơi xuống. Và bàn tay bằng nước đang bóp chặt cơ thể anh bị một lưỡi kiếm bằng gió chém đứt. Bàn tay nước vỡ ra. Ba người kia sững sờ trước sự đáp trả của anh.
chap 76: phần 3.
3.1 : ván cờ
Trong cánh rừng, tuy đang đánh cờ nhưng hai người đó vẫn để ý đến trận chiến bên ngoài
– Ông dậy dỗ thằng bé đó rất tốt- Ông Lâm cười
– Ông cũng không kém đâu- Ông mạnh cũng cười – Thằng bé đó cũng đã trưởng thành rất nhiều
– Nhưng còn kém thằng anh nó ?- Ông Lâm nói nửa đùa nửa thật- Tôi phải học hỏi ông nhiều rồi
– Ông quá khen rồi- Ông Mạnh cười
– Đó là sự thật- Ông Lâm đáp
– Sự thật ư ? – ông mạnh hỏi lại- Ông cũng đã tiến bộ rất nhiều
– Tiến bộ ư ?- ông Lâm ngờ vực- Ông cũng đâu kém phần.
Cuộc nói chuyện có vẻ diễn ra khá vui vẻ. Nhưng đó chỉ là bề ngoài. Hai con người, hai cây cổ thụ, đã quá hiểu nhau, đã quá thừa kinh nghiệm để hiểu rằng cuộc chiến giữa họ không chỉ là ván cờ kia. Cuộc chiến giữa họ đã bắt đầu từ lâu lắm rồi chứ không phải chờ đến ngày hôm nay. Và những lời nói kia họa chăng cũng chỉ là sự giả tạo mà thôi.
Còn ván cờ, từ đầu đến giờ hai bên vẫn giằng co nhau. Vị thần may mắn vẫn chưa mỉm cười với ai cả. Vì thế, ván cờ giữa họ trở nên căng thẳng, ngột ngạt. Trên bàn cơ, những ô trống đã bị lấp đầy bởi những quân cờ đen trắng. Rốt cuộc, ai sẽ là người dành chiến thắng ?
Ông Mạnh nhìn vào bàn cờ . Miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng được che đậy kĩ càng. Nhưng nụ cười ấy không thể lọt qua đôi mắt của ông Lâm. Ông thừa biết rằng về tài trí, ông không bằng ông Mạnh. Và ván cờ này ngay từ đầu đã phân rõ thắng bại. Nhưng ông không đến đây để thua, ông không chờ từng ấy năm để nhận lại sự thất bại.
Những quân cờ có sự biến chuyển. Một quân cờ trắng của ông Mạnh biến mất trên bàn cờ. Đúng, quân cờ ấy đã bị chiếm bởi một quân đen. Quan trắng biến mất trên tấm bản đồ, trên vị trí của nước Nhật.
Cách đó rất xa, những con sóng ngầm trên biển nổi lên. Mây đen ùn ùn kép đến như một con quỷ dữ của biển cả. Sóng nổi lên, gió rít lên, quấn phăng tất cả. Ngoài khơi hình thành một con sóng thần hung dữ. Trong đất liền, dưới mặt đất bằng phẳng những dư âm nổi lên.
Tại một thành phố của Nhật, đêm, phố xá đã không còn đông đúc. Mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng rồi, những trận động đất liên tiếp diễn ra. Nhà cửa rung chuyển rồi sụp đổ. Hàng trăm người đã bị vùi sâu trong lớp đất đá. Cả một khu sầm uất biến mất trong vài phút ngắn ngủi. Hàng chục con người chạy ra khỏi nhà trong sự hoảng loạn. Mặt đất rung chuyển. Họ hoảng loạn, sững người, thất thần, không biết phải làm gì. Đâu đâu cũng là những tiếng hét vang lên. Những âm thanh của sự sụp đổ. tất cả chỉ còn là đống đổ nát.
Ngoài khơi, một cơn sóng thần hung hăng đổ ập vào thành phố. Cuốn phăng tất cả. Cơn sóng thần như muốn nhấn chìm tất cả. Con người chưa hết sợ hãi, chưa kịp định thần thì lại phải đối diện với một tai họa khác. Trong giây phút ngắn ngủi giữa sụ sống và cái chết ấy, họ chạy, chạy hết sức có thể. Nhưng cuối cùng họ cũng không thoát được. Cơn sóng thần nhấn chìm rất nhiều người. Cả thành phố giờ tan hoang, đổ nát.
Ông Mạnh tái mặt. Mọi thứ như một thảm cảnh hiện ra trước mặt ông. Nhưng đó không phải là ác mộng. Đó là sự thật, là hậu quả cho việc đi sai một nước cờ.
– Ông thấy thế nào ?- Ông Lâm cười
– Ông đúng là ác độc – Ông Mạnh tức giận. Ông Lâm tiếp tục cười
– Ông nói rất đúng- Ông Lâm cười lớn- Đó mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Ông Lâm nói rồi đặt một quân cờ đen lên bàn cờ. Trên bàn cờ, một quân cờ trắng biến mất. Nơi biến mất của quân cờ lại chính là thành phố này, là nơi bắt đầu của gió.
– Ông hãy nhìn xem ?- Ông Lâm cười đắc thắng rồi chỉ tay lên bàn cờ. Ông Mạnh đã nhận ra điều gì đó. Gương mặt ông tái nhợt, biến sắc
– Chẳng lẽ…?- Ông Mạnh ấp úng
– Chỉ vài phút nữa thôi. Tất cả chúng sẽ biến mất- Ông nói rồi chỉ tay về phía ngoài khu rừng. Mấy phút nữa, thảm cảnh sẽ diễn ra.
Ông lâm ngồi đó cười hả hê. Còn ông Mạnh, một nỗi đau xâm chiếm cả tâm hồn ông. Và thời gian, cứ như trêu chọc con người. Từng giây, từng phút trôi qua thật chậm, như muốn kéo dài, như muốn dừng lại. Nhưng cuối cùng điều gì đến cũng phải đến, giây phút tai họa ập đến.
Ông Lâm sung sướng khi tưởng tượng ra cái viễn cảnh tất cả mọi thứ nổ tung trước mắt ông, khi mà máu bao trùm khắp nơi. Ông đợi, đợi giây phút đó thành hiện thức nhưng sao lâu quá vậy ? Đáng nhẽ nó phải diễn ra rồi.
chap 76 :
3.2 trận chiến sinh tử và kết thúc
Hạ ở cách đó không xa. Cây kiếm Vũ Lôi Phong đã hoàn thành. Thứ chất lỏng màu đỏ trên khóe miệng cô đã khô lại giờ bỗng trào ra. Có một lực rất lớn đã tác động lên nơi này. Và Hạ đã phải hứng chịu tất cả lực đó để không ai bị thương.
Những ngón tay cô yếu dần trên cây đàn. Những dây đàn rung lên những âm thanh khó nhọc. Cái chết đã cận kề với cô. Nhưng cô chưa thể chết. Nhiệm vụ, sứ mệnh của cô chưa hoàn thành. Dù máu có chảy nhiều hơn nữa nhưng cô vẫn phải tiếp tục sống.
Ông Lâm tái mặt khi mọi thứ không diễn ra theo đúng kế hoạch của mình. Không thể sai được, quân cờ đã biến mất ở nơi đây. Nhưng sao thảm cảnh chưa diễn ra? Chắc chắn phải có kẻ nào đò xen vào ?
Trong không gian tĩnh lặng, ông lâm bỗng nghe được thứ âm thanh lạ lùng. Phải rồi, ông đã không để ý rằng cô con gái của ông chưa xuất hiện. Chắc chắn là nó rồi, đồ con bất hiếu giờ lại trở thành kì đà cả mũi ông.
Ông hướng mắt vào khu rừng và đã phát hiện ra Hạ. Một bàn tay trong không trung tiến về phía Hạ. Cô mất cảnh giác. Bàn tay khổng lồ bóp chặt cổ Hạ, kéo cô về phía ông.
– Không ngờ lại là mày – Gương mặt ông hằn lên những tia giận dữ. Đôi mặt nâu đen đột ngột biến thành màu đỏ. Giờ, con quỷ trong người ông đã trỗi dậy
– Ông không người sao ?- Hạ nhếch mép. Sâu trong trái tim cô đang nhói đau. Người ba mà bấy lâu nay, cô yêu thương đã trở về nhưng người đứng trước mặt cô không phải là ông. Cô không thể tin điều đó. Và cô lại càng không thể giết người đàn ông này
– Hàn Băng ?- Ông mạnh hét lớn định tiến về phía cô nhưng vô ích. Xung quan ông, một kết giới bằng không khí đã được tạo nên. Một quả cầu lớn với hàng chục quả cậu nhỏ bay xung quanh. Ông không thể di chuyển. Đôi mắt ông nhìn Hạ đau đớn.
– Bây giờ, chính tay tao sẽ giết mày – Ông Lâm nói
– Liệu ông có thể ư ?- Ông cười khẩy. Máu trên khóe miệng cô tiếp tục trào ra. Những hơi thở của cô nặng nhọc hơn- Ba, hãy đợi con. Con sẽ giải thoát ba khỏi con quỷ đó. Hạ dứt lời, cây Vũ Lôi Phong lao thẳng đến bàn tay khổng lồ đó. Cây kiếm chém đứt bàn tay ấy. Hạ thoát ra. Cô rơi tự do trên không trung. Mọi người ở ngoài bìa rừng nghe thấy tiếng động thì dừng lại. Bác sĩ Minh chăm chú nhìn thân ảnh đang rơi tự do trên không kia hét lên
– Ceo- Tiếng hét của anh làm trận đấu giữa mọi người dừng lại. Trung đưa mắt về phía giọng nói vừa phát ra. Đó chắc chắn là anh Minh. Cậu nghĩ thầm rồi lại đưa mắt về thân ảnh đang rơi kia. Trái tim cậu nhói lên. Cậu muốn lao đến phái Hạ nhưng bước chân cậu bỗng khựng lại. cậu không thể di chuyển được.
Và cả bác sĩ Minh cũng vậy. Nhưng nếu nói chính xác thì tất cả mọi người đều đang trong tình trạng không thể di chuyển trừ Hoa ra. Những quả cầu lớn với những quả câu nhỏ di chuyển xung quanh cơ thể mỗi người. Phải, đó là kết giới do Hạ tạo ra. Cũng nhờ thứ dung dịch mà Hạ đưa cho cả 2 bên. Đó không chỉ là kết giới mà còn là bảo ảnh thân hộ pháp nữa.
chap 76: 3.2 trận chiến sinh tử và kết thúc
Cơ thể Hạ đang rơi, rất nhanh. Đôi mắt cô nhắm nghiền.Đầu cô cảm thấy trống rỗng. Một cảm giác thoải mái, không lo âu hay vướng bận điều gì. Ông ta cũng lao theo cô. Khi cơ thể cô cách mặt đất mấy mét thì cây Vũ Lôi Phong lao xuống cắm phập vào mặt đất. Hạ từ từ di chuyển cơ thể mình. Cô đứng trên không khí. Cuối cùng đôi chân cô chạm vào cán của cây kiếm. Miệng cô khẽ cười. Ông ta hơi ngạc nhiên
– Không ngờ mày tiến bộ nhanh đến thế – Ông ta cười. Hạ mở mắt ra. Đôi mắt màu nâu đen đã chuyển thành màu tím bạc. Một đôi mắt buồn, lạnh lẽo, cô độc. Bây giờ, trước mặt ông ta không còn là Hạ nữa mà là truyền nhân của bảo ảnh thân hộ pháp. Cả người cô tỏa ra một thứ ánh sáng lạ lùng.
– Ông quá khen rồi- Hạ nhếch mép- Bây giờ, chúng ta bắt đầu chứ ?
– Tất nhiên rồi, con gái của ta- Ông ta cười.
Ông ta lao về phía cô như một con quỷ dữ, lồng lộn, giận dữ. Còn Hạ, cô cười nhạt rồi trở lại vẻ lạnh lùng. Cô đã sẵn sàng.
Một quả cầu nóng lao về phía cô. Nhanh chóng Hạ nhảy lên, rút cây kiếm Vũ Lôi Phong ra khỏi mặt đất chém đôi quả cầu lửa. Cùng lúc, cô dùng gió phi cây kiếm về phía ông ta. Ông ta tránh rồi lại dùng không khí tạo thành một bàn tay lớn bóp chặt cơ thể cô. Hạ mỉm cười. Ông ta không hiểu gì. Mất phút sau, ông ta cảm thấy cơ thể mình nóng rát lên khó chịu, còn Hạ đã thoát ra khỏi bàn tay đó từ bao giờ.
Cây Vũ Lôi Phong trở lại trên bàn tay của cô. Hạ nhảy lên trên không trung đến bên chỗ ông Mạnh. Ông nhìn Hạ lo lắng. Còn cô khi nhìn thấy ông cô cười nhạt. Cô vung kiếm, bàn cờ vỡ đôi, những quân cờ bay tứ tung. Ông lâm tức giận, nhìn cô đầy hận thù. Đôi mắt đỏ ngầu hằn lên những tia giận dữ, ghe người.
Ông lao ra khỏi cánh rừng tiến về phía Trung. Ông ta dùng tay đập tan kết giới bảo vệ cậu. Không kịp phản ứng, Trung bị ông ta khống chế. Đôi bàn tay to lớn, đầy sức mạnh siết chặt cổ cậu. Đau đớn, khó chịu. Cơ thể cậu yếu dần, cậu đang ngạt thở.
– Dừng lại, nếu không cậu ta sẽ chết – Ông ta hét lên. Hạ lơ lửng trên không trung, nhìn ông ta cười
– Ông nghĩ có thể uy hiếp tôi sao ?- Cô lạnh lùng- Đúng là chó cùng bứt giậu
– Mày không yêu nó sao ?- Ông ta cười
– Không phải vậy- Hạ cũng cười- Chỉ là tôi đủ sức để cứu người ấy ra khỏi tay ông thôi- Hạ nhún vai. Vừa dứt lời, cây Vũ Lôi Phong lao thẳng về phía ông ta. Thấy vậy, ông ta liền lấy Trung ra làm lá chắn ình.
– Bị lừa rồi- Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau ông. Cây kiếm trước mặt ông biến mất như chưa từng tồn tại. Đó chỉ là ảo ảnh. Cây kiếm thật đang trong tay Hạ. Cô cười nhạt rồi xuyên lưỡi kiếm qua cơ thể ông. Lúc này, cây kiếm đã trở thành một con doa găm nhỏ để tránh thương tích cho Trung. Lập tức, đôi tay ông buông Trung ra. Trung ho sặc sụa. Máu trê cơ thể ông ta chảy ra. Chỉ chờ lúc đó, Hạ nhanh chóng lập lại một kết giới xung quanh Trung. Còn ông ta vội vàng bay lên không trung
– Hạ – Trung gọi lớn khi cô định đuổi theo ông ta. Hạ quay mặt lại nhìn Trung rồi cười
– Em sẽ không sao – Hạ nhẹ nhàng
– Đừng đi – Trung lo lắng
– Ngốc- Nói rồi, Hạ bay thẳng lên không trung.Trung nhìn theo Hạ lo lắng, đau đớn. Rốt cuộc, cậu cũng không thể bảo vệ cô. Sao lúc này, cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật yếu ớt và thật vô dụng.
Ông ta và Hạ giờ đang lơ lững giữa không trùng. Hạ nhìn ông ta khinh bỉ. Đôi tay cô giơ lên trước mặt. Lập tức cây Vũ Lôi Phong trở lại hình dáng ban đầu của mình, tự động rút ra khỏi cơ thể ông ta trở lại trên đôi bàn tay của cô.
– Đầu hàng đi – Cô lạnh lùng
– Mày nghĩ ta sẽ đầu hàng ư ?- Ông ta cười lớn- Mày nhầm rồi. Mày có biết tao đang giữ một người thân mà mày không bao giờ cứu được không ?- Hạ im lặng- Ông ta đang phải chịu đau đớn. Mày có nghe thấy không ?
– Hạ, mặc ba. Con hãy giết ông ta đi – Một giọng nói khác vang lên trong không gian. Đó chính là ba cô – Mặc ba
– Mày nghe thấy gì không ?- Ông ta cười. Gương mặt Hạ tái nhợt. Đôi tay cô run lên. Cô lao về phía ông ta đầy giận dữ, phi thẳng cây Vũ Lôi Phong về phía con người đó. Trong phút chốc, gương mặt ba cô ngày xưa ùa về. Ông đang cười với cô. Cô khựng lại, không tin vào mắt mình. Và chỉ cần có thế, ông ta phóng một quả cầu lớn về phía cô. Không kịp né, quả cầu xuyên thẳng qua người cô. Đôi mắt cô nhìn người đàn ông đó, buồn vô hạn, nước mắt lăn dài. Cùng lúc đó, cây Vũ Lôi Phong cắm phập vào trái tim ông ta. Một bóng đen thoát khỏi người ba cô xuyên thẳng qua người cô. Hạ và ông ta cùng ngã xuống. Cây Vũ Lôi Phong biến mất. Cùng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên, phá vỡ kết giới.
Trên bầu trời, một luồng sáng lóe lên, làm sáng rực cả bầu trời. Sau đó vụt tắt. Kết giới đã vỡ tan thành nghìn mảnh. Tất cả mọi người đều ngã xuống.
Nhanh chóng, ông Mạnh lấy lại chút sức lực của mình đến bên người bạn thân lâu năm của mình.
– Hãy cứu lấy con gái tôi- Ông Lâm thì thào
– Nhất định- Ông mạnh khẳng định- Nhất định, bằng mọi giá tôi sẽ cứu nó- Nghe xong, Ông lâm mỉm cười
– Cảm ơn ông, người bạn tốt của tôi- Nói xong, ông Lâm nhắm mắt lại và vĩnh viễn không bao giờ trở lại nữa.
Cách đó không xa. Trung cố gắng gượng dậy nhưng không được. Trước mắt cậu, Hạ đang nằm bất tỉnh. Cậu cố gắng đến bên cô nhưng không được. Mí mắt cậu nặng dần. Mọi thứ mờ đi, nhòa đi. Hạ vẫn nằm đó. Còn Trung, cậu đã lịm dần vì đau đớn.