Bạn đang đọc Sát Thủ Địa Ngục – Chương 57
chap 57
….. Rạng sáng
Sau cơn ác mộng đó, Hạ không tài nào ngủ tiếp được nhưng cô không nói với Trung mà vẫn làm theo lời anh.
Bây giờ, Trung đã ngủ say, Hạ rón rén ra khỏi giường, sang phòng sách. Hạ ngồi trước cửa sổ, đóng chặt. Hạ lặng nhìn ra xa vào con đường mờ mờ trong cái bầu trời rạng sáng. Hạ thở dài, nghĩ về cơn ác mộng của mình.
Đó không phải đơn giản chỉ do Hạ cả nghĩ. Cơn ác mộng này đến với cô không phải lần đầu tiên. Và cô biết cũng không phải là lần cuối cùng nếu như người đó không xuất hiện. Cô biết, biết người đó vẫn còn sống. Người đó gặp cô qua những cơn ác mộng. Ác mộng sẽ dừng nếu người đó không muốn nữa. Chỉ vậy thôi.
Trong những lần trước cơn ác mộng không dữ dội và đau đớn như lần này. Hạ biết, biết mỗi cơn ác mộng sẽ kéo dài hơn cơn ác mộng trước và tiếp nối cơn ác mộng trước. Từ đầu đến cuối nó chỉ là một cơn ác mộng, chỉ có điều độ dài ngắn khác nhau, sự đau đớn càng về sau càng tăng. Và nó sẽ kết thúc khi trong cơn ác mộng, máu của cô chảy, khi cô rơi vào trạng thái đau đớn tột độ, khi cô có thể nhìn thấy gương mặt người đàn ông đó.
Nhưng cô chưa bao giờ hiếu kì hay tò mò muốn biết sau màn sương dày đặc gương mặt của người đàn ông đó ra sao. Ngay trong lần gặp ác mộng thứ 2 khi mà người đàn ông kia xuất hiện cô đã có thể đoán đó là ai. Ông trời không chỉ phú cho cô một bộ óc thông minh mà còn giúp cô biết tất cả mọi chuyện về mình khi còn quá nhỏ. Như thế cũng tốt. Không ai biết là cô đã biết chuyện đó, sự thật về tuổi thơ cô cùng với sự sống sót của người đàn ông đó. Nếu biết, mọi chuyện với cô sẽ đảo lộn, với cả cuộc sống này cũng thế.
Sự mù tịt thông tin của cô với người đàn ông đó lại là lá bài quyết định trong ván cờ mà ông ta đang đấu với Diêm vương. Sự mù tịt ấy cũng là sự an toàn mà mọi người cố bảo vệ, che chở cho cô. Vì thế, cô phải giả vờ là không biết, là chưa biết bất cứ điều gì cả. Đúng là có nhiều chuyện cô không biết nhưng cô vẫn có thể lờ mờ đoán được. Còn chuyện này cô biết rõ, cô nắm rõ nó từ khi chỉ là một cô bé 8 tuổi. Hiện thực bao giờ cũng phũ phàng. Người đàn ông đó và Khoa đã dạy cho cô điều này.
Cánh cửa mở ra, Trung bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Hạ, ôm Hạ vào lòng
– Em không ngủ được à ?- Trung hỏi nhẹ
– Em không sao- Hạ đáp yếu ớt
– Em vẫn còn sợ phải không ?- Trung hỏi, Hạ không đáp- Hay anh đi lấy cái gì cho em ăn nhé- Trung vừa dứt lời, Hạ ôm chặt Trung hơn
– Em không muốn ăn- Hạ đáp. Trung cười nhẹ
– Không ăn thì thôi nhưng em có thể chợp mắt một chút được không ?- Trung trao đổi. Hạ ngước mắt lên nhìn Trung. Đôi mắt buồn, mệt mỏi
– Em không muốn ngủ- Hạ kiên quyết
– Ương bướng – Trung gõ vào đầu Hạ. Cùng lúc đó, một cô gái bước vào mang theo ly sữa nóng và một ít bánh điểm tâm
– Thưa thiếu gia- Cô gái ấy nói- Như thiếu gia yêu cầu- rồi đặt ly sữa và bánh xuống bàn trước mặt Hạ
– Được rồi, chị ra ngoài đi. Cảm ơn chị- Trung cười. Người con gái đó đi khuất
– Em nói em không ăn- Hạ buông Trung ra làm mặt giận dỗi
– Ương bướng vừa thôi- Trung trách Hạ- Bây giờ em uống sữa đi- Trung ra lệnh
– Không uống- Hạ cãi
– Uống
– Không uống
– Uống
– Không
– Uống
– Không
– Có uống không thì bảo – Trung tức giận
– Không- Hạ vẫn cãi
– Để rồi xem- Trung cười gian rồi tiến gần về phía Hạ
– Anh định làm gì ?- Hạ hoảng hốt
– Làm gì là làm gì ?- Trung ngây thơ
– Em uống sữa. Được chưa ?- Hạ nói- Làm ơn bỏ cái mặt đó đi
– Thế có phải ngoan không ?- Trung cười rồi đưa cho Hạ cốc sữa- Uống đi- Hạ hậm hực cầm ly sữa uống
– Quá đáng- Hạ cau có
– Ai bảo em hư – Trung cười rồi vuốt nhẹ tóc Hạ
– Plè, anh hư thì có- Hạ đặt ly sức xuống sau khi đã uống cạn hơn nửa
– Ừ, anh hư- Nói rồi, Trung tiến lại phía Hạ chọc lét cô- cho chết nè dám mắng anh
– Ôi…o …em…in (Thôi cho em xin )- Hạ vừa cười vừa nói. Tiếng cười vang lên ít ra đã giúp Hạ trở nên khá hơn.