Bạn đang đọc Sát Thủ Địa Ngục – Chương 29
chap 29
Tại nhà của Trung
Trung mở cửa, nhẹ nhàng bước vào. Hạ vẫn đnag ngủ. Hạ ngủ ngon như một thiên thần không hề vướng bận điều gì. Vậy sao cô gái bé nhỏ ấy lại phải chịu quá nhiều đau đớn đến vậy.
Trung đến bên Hạ rồi thở dài. Trung nắm chặt lấy tay Hạ như sợ Hạ sẽ biến mất. Bất chợt trong lòng Trung dâng lên một cảm giác nhói đau, xót xa. Trung đưa tay vuốt nhẹ má hạ. làn da thật mềm, thật mịn và cũng thật đáng yêu.
Trung không kìm được lòng. Và như một chú sóc Trung nhảy lên giường và ôm chặt Hạ vào lòng. Trung nằm bên cạnh Hạ, ôm Hạ, cảm nhận hơi ấm từ người cô. Trung biết thế là lợi dụng, thế là không đúng nhưng với Trung bây giờ những điều đó không còn tồn tại. Trung chỉ muốn ôm Hạ thật chặt, chỉ muốn Hạ mãi mãi ở bên cạnh mình. Chỉ vậy thôi.
Trung ôm Hạ. Cái cảm giác này thật ấm áp, thật hạnh phúc. Và điều đó đã khiến Trung chìm vào giấc ngủ với những giấc mơ ngọt ngào và nụ cười trên môi.
chap 29 (tiếp)
….Hạ cựa quậy cánh tay. Hạ chưa thể mở mắt dậy. Cô còn quá yếu. Nhưng cơ thể cô cảm nhận được một sự ấm áp., một vòng tay đang ôm cô thật chặt. Hạ mở mắt. Và gương mặt Trung dần xuất hiện. Trung đang ngủ nhưng trên khóe môi vẫn là nụ cười. Hạ chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt Trung. Chưa bao giờ, Hạ ở gần Trung như lúc này. Chưa bao giờ Hạ có cơ hội ngắm Trung, người con trai bấy lâu ở trong tim Hạ. Trung vẫn thế, vẫn vậy giống như ngày xưa. Gương mặt kia vẫn rất đẹp nhưng ẩn khuất lại là sự mệt mỏi và nỗi buồn xa xăm.
Hạ thở dài. Trung tỉnh giấc. Thấy Hạ ở ngay trước mắt mình và Hạ đã dậy. Trung mỉm cười
– Nè em ngắm đủ chưa vậy ?- Trung trêu. Trung thức giấc. Hạ cũng hơi bất ngờ. Gương mặt của cô hơi ủng đỏ lên vì ngại
– Ai thèm ngắm anh cơ chứ. Chăm sóc người bệnh mà lại ngủ quên là sao ?- Hạ trách. Trước mặt Trung điều Hạ không giữ được chính là sự lạnh lùng. Trước mặt Trung, Hạ chỉ còn là một cô bé ngây thơ, hồn nhiên và rất đáng yêu mà thôi
– Ai bảo anh ngủ quên. Bộ em không nhìn thấy anh đang chăm sóc người bệnh sao ?
– Chăm sóc ?- hạ ngạc nhiên
– Em không thấy anh đang chăm sóc người bệnh bằng cơ thể và trái tim của anh à ?- Trung nói rồi ôm chặt Hạ hơn. Trung ôm chặt Hạ vào lòng. Nước mắt khẽ rơi trên gò má Hja. Vì hạnh phúc ? Đúng vậy đã bao lâu nay Hạ không có cảm giác bình yên và hạnh phúc như vậy. Trung cảm nhận được Hạ đang khóc liền buông hạ ra, nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt cho Hạ
– Ngốc, sao lại khóc ?- Trung ân cần. Hạ im lặng- Mà thôi, đừng khóc nữa anh đi lấy chút gì cho em ăn nha.
Trung ra khỏi giường và đi xuống bếp. Lại chỉ còn mình Hạ trong căn phòng. Mọi thứ Hạ mơ hồ cảm nhận được đó là sự thật, là hạnh phúc. Nhưng Hạ sợ nó sẽ qua nhanh như trước đây. Hạ sợ những điều này chỉ là giấc mơ.
Trung bước vào thấy Hạ đang nghĩ ngợi điều gì đó liền đến bên cạnh cô
– Nè, em mới tỉnh đừng suy nghĩ nhiều quá – Trung an ủi rồi nhẹ nhang giúp cô ngồi dậy. Cơ thể Hạ còn rất yêu dường như Hạ chẳng thể cử động được ngoài việc biểu lộ cảm xúc trên gương mặt
– Em có nghĩ gì đâu – Hạ gượng cười
– Thôi để anh giúp em – Trung nhẹ nhàng vừa múc, vừa thổi, vừa đút cháo cho Hạ. Hạ ăn nhưng miệng lại cảm thấy khô, thấy đắng
– Em no rồi- Hạ nói khi bát cháo mới vơi đi 1/3
– Em sao ăn ít dữ vậy ?- Trung gắt
– Em no rồi mà- Hạ nhăn mặt
– Anh Minh nói đúng em rất lười ăn- Trung càu nhàu. Hạ im lặng. hạ biết mình không đúng nhưng tính Hạ vốn thế, ăn rât sít thậm chí đôi khi Hạ còn bỏ bữa. Trung nhìn Hạ . Gương mặt Hạ lúc này vẫn thật đnags yêu avf cả đáng thương nữa. Trung không thể giận Hạ
– Thôi được rồi. Em không ăn nữa thfi thôi- Nói rồi Trung bước ra khỏi phòng.
Nhìn Trung, Hạ mỉm cười. Một nụ cười thật tươi…..