Bạn đang đọc Sát Thủ Địa Ngục – Chương 19
chap 19
Ở ngoại ô
Khung cảnh lúc này thật đẹp. Trên bầu trời, ánh trăng và những vì tinh tú như dát bạc cả con đường. Gió nhẹ, gợi cái cảm giác se se lạnh đầu mùa đông. Những ngọn lau hai ven đường và những tán cây cổ thụ đung đưa theo gió.
Trên con đường vắng, một đôi nam nữ đang tình tứ bên nhau. Họ khoác trên mình những bộ đồng phục nhưng không ngại ngần trao nhau những cử chỉ tình tứ thân mật trên đường. Nhưng trên một cành cây, có một đôi mắt sắc lạnh đang chăm chú theo dõi hai người đó.
Chợt, Hạ mỉm cười. Trong đau đớn và hận thù như cách đây 3 năm về trước, cô lôi cây tiêu ra thổi. Một bản nhạc du dương vang lên. Bản nhạc hòa theo gió, gió len vào lá. Tiếng gió thổi nhẹ giờ đã rít mạnh trên những cành cây. Lá hòa âm vào gió, gió hòa tiếng vào khúc tiêu. Tất cả tạo ên một âm thanh rùng rợn đến kinh người. Không chỉ vậy, âm thanh đó còn khiến cho những cây lau ven đường như sống dậy. Chúng nói chuyện với nhau, thì thầm với nhau bằng ngôn ngữ riêng. Khung cảnh thơ mộng giờ biến thành một khung cảnh rùng rợn. Đôi trai gái bắt đầu hoảng sợ. Những âm thanh của ngoại cảnh đã tác động không nhỏ vào dây thần kinh của họ.
Tiếng tiêu vi vu trong gió. Gió hòa vào tiếng tiêu tạo thành bàn tay vô hình đang đánh một chiếc đàn mà dây đàn chính là dây thần kinh của đôi trai gái kia. Thật đáng sợ. Đôi trai gái bắt đầu hoảng loạn và sợ hãi tột cùng. Còn đôi mắt của Hạ đỏ ngầu, đáng sợ. Người cô run lên nhưng gương mặt thì lại vô cùng sắc lạnh. Chỉ một chút nữa thôi. Một chút nữa thôi. Hai người kia sẽ phải cảm nhận được những đau đớn mà họ đã gây ra cho Tường Vi.
Chợt, tiếng chuông điện thoại rung lên. Hạ ngừng thổi tiêu. Hai người kia đã ngất từ bao giờ. Nhưng trong đầu họ những cơn ác mộng còn khủng khiếp hơn. Hạ mở điện thoại ra. Đó là tín hiệu cần sự trợ giúp của tử thần. Mà người đó chính là Trung ( Tuy nghỉ phép dài hạn nhưng Hạ vẫn giúp những tử thần khi gặp nạn. Mỗi tử thần có một tín hiệu riêng nên Hạ có thể biết đó là Trung) . Gương mặt Hạ một lần nữa biến sắc. Đôi mắt đỏ ngầu dịu dần và biến mất trả lại cho cô một đôi mắt đen láy, buồn và đau đớn. Hạ nhảy xuống khỏi cành cây nhìn hai con người đang ngất trên con đường vắng. Gió bắt đầu trở lại như bình thường, nhè nhẹ. Mọi việc trở lại như quỹ đạo vốn có. May mắn cho hai người đấy. Hạ nhếch mép rồi bỏ đi.
chap 19 (tiếp)
Hạ bắt đầu chạy, chạy rất nhanh. Trung trong trái tim Hạ cũng chiếm một vị trí rất quan trọng. Hạ không bao giờ muốn Trung xảy ra chuyện gì. Không bao giờ.
Đột nhiên Hạ ngã xuống. Do quá vội vàng, cô đã vấp phải hòn đá và ngã một cách đau đớn xuống mặt đất. Hạ ngồi trên đường phát hiện ra đầu gối của mình đã rách. Đúng lúc đó một thứ ánh sáng chiếu thẳng vào mắt Hạ. Và một âm thanh kinh khủng đang vang lên. Một chiế xe ô tô tải với vận tốc lớn đang lao đến phía Hạ. Hạ ngồi đó, lặng yên nhìn chiếc xe. Cô sẽ chết ?….
…. Mây đen bắt đầu kéo tới. Mặt trăng và những vì tinh tú biến mất. Trung đứng yên lặng đợi Hạ. Cô vẫn chưa đến. Trong lòng Trung có chút gì buồn. Hơn một tiếng rồi. Chẳng nhẽ đã có chuyện gì xảy ra. Không… sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Phải chăng chỉ là cô ấy lờ Trung đi thôi. Trung buồn.
Mưa bắt đầu rơi. Những giọt mưa nặng dần , nặng dần như nỗi đau của ai đó đang nghẹn ngào, như nỗi sợ của ai đó. Mưa buồn.
chap 19 (tiếp)
Bây giờ Trung đang đứng trước cửa của một quán tạp hóa. Mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng. Trung buồn. Trung nhìn vô định vào màn mưa.
Một cô gái cũng chạy đến đứng trước cửa tạp hóa. Cô nhẹ nhàng tiến lại gần phía Trung và hỏi
– Xin lỗi, anh có thấy…- Cô gái chưa kịp nói hết câu thì Trung quay lại. Đứng trước mặt Trung lúc bấy giờ là Hạ. Hạ ướt nhẹp như chuột lột. Gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn đẹp đến mê hồn. Những giọt nước mưa từ trên tóc cô chảy xuống gương mặt thánh thiện, thanh cao với làn da mịn màng
– Cuối cùng em đã đến- Trung cười. Còn Hạ đứng đó ngây người nhìn Trung. Trung tiến lại gần Hạ hơn. Nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Nước mắt lăn nhẹ trên gương mặt của Hạ và của Trung. Chúng hòa vào nhau. Một cảm giác ngọt ngào và đắng cay. Giây phút đó, cả hai người đều quên đi tất cả. Quên đi những nỗi đau và cả những chuyện đã xảy ra. Nụ hôn kết thúc
– Xin lỗi- Hạ lạnh lùng quay đi như cố giấu gương mặt đang ửng đỏ của mình- Anh không sao… ? Em phải đi rồi- Hạ nói và toan chạy vào màn mưa vô định
– Anh không cho phép- Trung ôm chặt Hạ từ đằng sau- Sao em cứ lẩn tránh anh vậy ? Sao lúc nào em cũng biến anh thành thằng ngốc vậy ? Tại sao ?- Trung hét lên. Hạ im lặng- Tại sao vậy hả Hàn Băng ?
– Xin lỗi anh nhầm người rồi- Nước mắt Hạ rơi
– Em không chịu thừa nhận. Được thôi. Anh yêu Hạ, yêu người con gái đang ở trong vòng tay của anh. Em hài lòng chưa ?
– Xin lỗi- Hạ nghẹn ngào. Bất ngờ, Trung quay người Hạ lại. Nhanh đến mức mà Hạ không kịp nhận ra. Một lần nữa Trung hôn lên đôi môi của Hạ. Nhưng nụ hôn lần này mãnh liệt và ngọt ngào hơn. Một lúc lâu sau Trung mới buông Hạ ra
– Anh không cần biết em là Hàn Băng hay Hạ. Anh chỉ biết một điều anh yêu em. Chỉ vậy thôi- Hạ nhìn vào đôi mắt đó. Một đôi mắt đầy cương quyết và xa xăm là một nỗi buồn vô tận. Hạ lặng im. Hạ không biết phải nói gì. Hạ yêu Trung nhưng Hạ sợ, sợ mình sẽ không mang lại hạnh phúc cho Trung. Hạ sợ làm cả hai tổn thương.
Trung như cảm nhận được điều gì đó. Trung ôm Hạ thật chặt. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong trái tim của hai người.
Mưa,mưa thật buồn và thật lạnh. Nhưng có một vòng tay đã khiến hai trái tim đang ấm áp lên.