Bạn đang đọc Sát Thủ Địa Ngục – Chương 106: Chương NT – 7
Trong lúc hai người đang nói chuyện, ở trong xe Phương cũng đang báo cáo với một người đàn ông về mọi chuyện
– Anh ta đã vào tròng rồi – phương nhếch mép, thích thú
– Cô không được chủ quan- đầu dây bên kia nhắc nhở- tuyệt đối cẩn thận cho tôi. Cô mà để lộ ra điều gì thì liệu hồn
– Anh yên tâm đi- Phương cười- em đang mang đứa con của anh chẳng nhẽ lại khiến ba nó gặp nguy hiểm sao ?
– Cô biết điều như thế là tốt- hắn ta cười- bây giờ cô cúp máy đi kẻo hắn nghi ngờ
– Em ứ chịu đâu – Phương nũng nịu- Lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau mà- phương dứt lời thì bên kia đã gác máy. Cô bực tức ném điện thoại vào túi xách.
Cách đó không xa, một người đàn ông đứng trên ban công, nhếch mép mỉm cười thích thú.
10 h tối, Mai mệt mỏi bước vào căn hộ của Hùng. Anh vẫn chưa ngủ. Anh đang ngồi trên ghế sofa đợi cô
– Anh đang bị thương thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu- Mai nhắc nhở- Anh đã ăn gì chưa ?- Cô vừa hỏi vừa khép cánh cửa vào
– Chưa, anh đợi em- Hùng đáp. Mai giận dữ hét lên
– Bộ anh bị khùng hả ? Nhỡ tôi không về thì anh tính nhịn đói đến chết luôn hả?- Mai giận dữ
– Còn em thì sao ?- Hùng nhướn mày- Em tính hủy hoại sức khỏe mình đến bao giờ ?
Hùng nói, Mai im lặng nhìn anh rồi quay đi. thực sự bây giờ cô đang rất mệt mỏi lại bị anh làm cho phát cáu. Cô chỉ muốn ngủ thôi chứ không muốn ăn gì hết. Tính cô luôn là vậy. Khi có những chuyện khúc mắc cô luôn trốn chạy vào những giấc mơ mà không cần quan tâm đến điều gì kể cả cái bụng đói của mình. Nhưng anh đã làm căng thế này, cô sẽ không thực hiện được ý muốn của mình mất. Quả này là phải chiều theo anh rồi. trút một tiếng thở dài, cô nói
– Anh đợi tôi chút, tôi ra ngoài mua đồ- Mai nói rồi quay ra phía cửa nhưng cô bị anh giữ tay lại
– Muốn đi thì cùng đi- anh ra lệnh
– Bộ anh coi tôi là con nít hả ?- Mai quay lại gắt. Ánh mắt anh nhìn cô cương quyết. cuối cùng cô cũng chịu thua- Thôi được, đi cùng thì đi cùng- Cô vừa dứt lời thì anh nhảy cẫng lên sung sướng như trẻ con
– Đợi anh chút- Hùng nói rồi chạy vào trong khoác thay đồ. Mai bật cười
Ở siêu thị
– Chị ơi cho em tính tiền – Mai nói với người bán hàng. Chịa ấy ngẩng đầu lên, nhìn cô và Hùng mỉm cười
– Vợ chồng em đẹp đôi thật- Chị thu ngân phán một câu xanh rờn. Hùng cười tít cả mắt sung sướng. Mai trợn tròn mắt nhìn chị rồi quay sang nhìn anh như cầu cứ một lời giải thích
– Khi nào chúng em cưới mời chị đến thăm dự – hùng cười rồi vòng cánh tay qua eo ôm cô. Mai tức giận nhìn anh
– Chị sẽ đến. À, của em hết 550 nghìn- chị thu ngân mỉm cười đưa cho Mai mấy túi đồ.
– Chúng em không phải vợ chồng đâu- Mai giận dữ buông 1 câu lạnh lùng rồi cầm lấy mấy túi đồ. Hùng nhìn cô cười cười
– Cô ấy vẫn hay xấu hổ như vậy đấy chị ạ- Hùng giải thích rồi đưa tiền cho chị. Mai giận đỏ cả mặt
– Giữa chúng em thực sự…- Mai cố giải thích nhưng chị thu ngân đã ngắt lời cô
– Không cần phải nói gì đâu chị hiểu mà- Chị cười và xua tay cùng cái nháy mắt ý tứ. Mai biết chị đang hiểu lầm nhưng không có cách nào giải thích liền chán nản xoay bước bỏ đi. Hùng thấy vậy, mỉm cười chào chị thu ngân rồi nhanh chóng đi theo cô.
…. Vi lang thang trên đường. Bóng tối, sự cô đơn đúng thật là đáng sợ. Cô không hiểu nổi tại sao chị Hạ lại chịu được những điều đó. Nhưng cô thì không. Cô luôn sợ bóng tối, luôn sợ sự lạnh lẽo cô độc. Trút một tiếng thở dài, Vi nhìn dòng người đang đi ngang qua mình một cách hờ hững. Ai cũng có đôi, có cặp cả. Người ta tay trong tay hạnh phúc còn cô… ?
Đôi mắt Vi bỗng dừng lại ở một đôi tình nhân phía xa. Họ đang hôn nhau, một nụ hôn nồng thắm. Bờ môi kia đã từng thuộc về cô, sự ấm áp kia đã từng là của cô. Bất giác, Vi đưa tay sờ lên môi mình tựa như hơi ấm vẫn còn, sự ngọt ngào vẫn còn đó. Nước mắt khẽ rơi trên đôi mi đã đỏ hoe. Vi bật khóc trong câm lặng. Rồi khóe môi cô nở một nụ cười chua xót trong cay đắng. Cô lắc đầu, quay đi rồi bước tiếp. Có những thứ dù thật khó để buông tay nhưng một khi đã buông thì không nên nuối tiếc. Có những thứ dù cố níu kéo cũng chẳng phải của mình. Anh cũng vậy. Anh đến và đi như một cơn gió. Anh không phải là của cô, chưa bao gờ thuộc về cô. Cô có nuối tiếc, có níu kéo thì cũng không được gì chi bằng buông tay để cả hai không khó xử.
Khi Vi quay đi, Phương mới buông Long ra
– Em sao vậy ?- Long hơi bất người về việc Phương chủ động hôn anh. Nhưng anh vẫn đáp lại cô mặc dù tâm trí anh thì đã ở tận nơi đâu
– Không có gì- Phương mỉm cười rồi kéo tay Long đi. Trong lòng Phương cười thầm. Những giọt nước mắt rơi trên gương mặt Vi như minh chứng cho sự diễn xuất đại tài và màn kịch tuy cũ nhưng không bao giờ mất công dụng mà cô đã dàn xếp
Ở Anh
Mùa hè ở đây thật không giống với Việt Nam. Điều đó khiến Trung có chút cảm giác không quen thuộc nhưng nếu Lam Hạ ở đây thì …?
Trút một tiếng thở dài. Những lúc như thế này, không hiểu sao cậu lại nhớ cô da diết. nỗi nhớ cồn cào dường như không bao giờ dứt trong trái tim Trung. Vết thương trong tim cậu không ngừng rỉ máu. Nỗi đau ấy, sự mất mát ấy dường như với Trung vẫn là một cú sốc rất lớn. cậu không tin vào sự thật, không tin vào những điều đã xảy ra mà có lẽ đúng hơn là cậu không dám tin.
Đúng lúc ấy, tiếng điện thoại reo lên
– Ba ạ – trung lên tiếng
– Con sang ngay Pari đi- ông mạnh ra lệnh- Hắn đã di chuyển rồi
– Chuyện này là thế nào ạ ?- Trung hỏi- Ở đây chúng ta đã chuẩn bị hết rồi
– Con cứ biết thế đi. Sang bên đó sẽ có người hỗ trợ con- Ông Mạnh nói xong rồi cúp máy.
… Hai ngày sau, tại một cánh đồng vắng vẻ ngoại ô Pari
Những cơn gió rì rào thổi, lay động từng tán lá, từng ngọn cỏ. Cánh đồng mênh mông, vắng vẻ nằm bên cạnh một dòng sông hiền hòa. Nếu ai đó không tận mắt chứng kiến thì có thể nghĩ đây là một khung cảnh thi vị. Phải, nơi đầy đẹp thật : có gió, có trăng, có sông, có cỏ… thật lãng mạng.
Nhưng có ở đây thì mới biết nơi đây ghê rợn đến mức nào. Từng ngọn cây, đám cỏ như những dây đàn rung lên bần bật trong không gian vắng lặng mà những cơn gió là những ngón đàn. Không khí ngột ngạt và căng thẳng đến từng tế bào. Có gió mà đứng ở đây như ở sa mạc vậy. Nóng bức. lại có lúc như ở giữa bắc cực, lạnh thấu đến tận xương. Chỉ cần đứng đây mấy giây thôi, bạn cũng sẽ cảm thấy được điều đó.
Đó cũng chưa phải điều đáng sợ nhất ở nơi đây. Khung cảnh dường như chỉ làm nền cho cuộc hỗn chiến xảy ra ở giữa cánh đồng. Thứ chất lỏng đỏ tươi không ngừng nhuốm vào cỏ cây, thấm vào đất. Cả không gian ngột ngạt bốc lên mùi ghê rợn, mùi của cái chết, của sự sợ hãi.
– Đầu hàng đi- trung lạnh lùng nói. Tên cầm đầu hội ‘ Lan quỷ’ mỉm cười nhìn Trung
– Chưa đến hồi kết, chưa biết ai thắng đâu- Nói xong, hắn đâm một mũi kiếm về phía Vi nhân lúc cô không phòng bị. Nhưng lưỡi kiếm không đâm vào người cô mà là mà một người con trai
– anh Long- Vi quay lại, hoảng hốt kêu lên. Long dùng lực đẩy thanh kiếm ra rồi ngã xuống
– mày dám phản bội tao ư ?- hắn hét lên. Long mỉm cười
– tao chưa bao giờ trung thành với mày nên không có chuyện phản bội- long nói một cách khó nhọc. Vi chạy đến bên anh, nâng đầu anh lên. Máu chảy ra ướt đẫm áo anh
– vậy ư ?- hắn nhếch mép- vậy mày hãy nếm thử sự đau đớn của Lan quỷ ấn đi. Để rồi xem sự trung thành của mày hay Lan quỷ ấn mạnh- hắn nói rồi miệng lẩm bẩm gì đó
– Cẩn thận- Trung hét lên. Nhưng không kịp nữa rồi, toàn thân Long nóng lên một cách nhanh chóng. Cơ thể anh đau đớn. Cả người anh quằn quại trong nỗi đau triền miên. Đôi mắt anh gằn lên những tai đỏ ngầu trông đáng sợ. Trái tim anh quặn thắt
– anh- vi hét lên. Nước mắt cô giàn giụa. Long cố gắng kìm cơn đau lại, nhìn cô cười nhẹ. Nhưng nụ cười ấy vội tắt đi
– Ngu ngốc- Phương đứng gần đó, mỉm cười. Vi nước mắt giàn giụa ngẩng mặt lên
– Các người sẽ phải trả giá- Cô gằn từng chữ. Ngay sau đó, trên không trung một lưỡi kiếm xuất hiện, rõ hình thù rồi biến mất. Và sau cùng chỉ là tiếng cắm phập vào da thịt hắn và Phương. Máu từ cánh tay Phương và bụng hắn chảy ra. Một cơn gió nhẹ thổi đến, thanh kiếm được làm bằng bụi tan ra. những hạt bụi li ti len vào vết thương đang chảy máu khiến nó bị nhiễm trùng. Và vết xăm trên cổ Long mờ dần rồi biến mất
– Cũng khá đấy- hắn cố gắng nặn ra một nụ cười giả tạo nhất có thể. Cùng lúc đó, một mũi tên khác từ trong không khí cắm thẳng vào trán hắn. Trung đứng cách đó không xa, lên tiếng
– Đừng quên là còn có tao- trung lạnh lùng
– Và các người cũng đừng chủ quan như thế- phương dứt lời thì hàng chục chiếc phi tiêu có độc bay thẳng về phía Trung. Cùng lúc đó, một cơn gió nhẹ thổi qua làm mấy chiếc phi tiêu chệch hướng. Phương tức giận tiếp tục phóng phi tiêu về phái Trung và lần này cả về phía Vi. Gió thổi qua, phi tiêu lệch hướng chỉ còn sót lại vài chiếc theo quỹ đọa của mình. Trung tránh được Vi thì không. Cô chật vật bảo vệ mình và cả Long. Vì thế, cô không may bị một chiếc phi tiêu làm bị thương ở cánh tay. Cũng may chỉ là sượt qua mà thôi
– Các ngươi thật bỉ ối- Vi giận dữ. phương nhếch mép
– Trong trận chiến quan trong không phải dùng cách nào mà là chiến thắng- cô ta cười đắc thắng. Còn hắn gỡ mũi tên ra khỏi trán rồi cố gắng gượng dậy
– Trận này các ngươi thua rồi- Hắn cười. Cùng lúc đó, một chiếc ô tô xuất hiện, một người con trai che mặt xuất hiện
– Trung, chúng ta đi thôi- người con trai ấy nói. Trung quay lại. Tuy không quen biết người này những có thể khẳng định đây là người của ba cậu
– Đưa hai người này đi- Trung chỉ vào Vi và Long- Giải quyết xong tôi sẽ đi – Trung cương quyết
– Đây là lệnh từ ba cậu- người kia đến và dìu Long vào xe. Vi cũng đi theo- Cậu có nhiệm vụ quan trong hơn- Trung nghe vậy hơi cau mày
– Còn ở đây ?- Trung hỏi. Người kia quay lại nói
– Cậu yên tẫm, sẽ có người giải quyết nốt- Người kia nói rồi nhanh chóng vào xe. Trung chần chừ rồi quyết định vào xe. Trước khi chiếc xe phóng vào màn đêm, Trung nhìn ra cửa sổ. Và trong vài giây ngắn ngủi, cậu nhìn thấy một đôi mắt màu tím bạc….
– Chúng ta đã thoát rồi- Phương thở phào
– Cô nghĩ vậy ư ?- Hạ từ tốn đi đến chỗ bọn họ
– Hàn Băng- hắn vui mừng- cuối cùng cô cũng đến- Hạ nhếch mép
– Tiễn anh về địa ngục chẳng nhẽ lại thiếu mặt tôi – Nghe xong, hắn tái mặt lại rồi nhanh chóng lẩm bẩm gì đó nhưng vô tác dụng
– Làm sao…làm sao… – Hắn lắm bắp
– Ý anh nói là lan quỷ ấn ư ? – Hạ nhướn mày- Nó bị tôi phá lâu rồi
– Cô có thể ư ?- hắn ngạc nhiên
– Đúng là nuôi ong tay áo- Phương trách móc
– Giải thích thế là đủ rồi. Tạm biệt hai người- Hạ lạnh lùng. Cây kiếm trong tay cô vung lên chưa đầy mấy giây sau nhuốm đầy máu đỏ.
Hạ đứng lặng vài giây. Một cơn gió lớn thổi qua tạo thành lốc xoáy, cuốn tất cả xác chết và những gì của cuộc chiến đã gây ra lên không trung. Cơn lốc biến thành màu đỏ rồi vài phút sau biến mất như chưa xảy ra chuyện gì. Hạ mỉm cười rồi phóng xe vào màn đêm.
Cánh đồng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Gió nhè nhẹ thổi. Dòng sông lững lờ trôi. Trên cánh đồng, chỉ còn lại chút máu khô còn sót lại. tất cả mọi thứ của cuộc chiến đã được dọn sạch
Tại bệnh viện,
Long được đưa vào phòng cấp cứu ngay khi đến đây. Vi lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên. Còn Trung, cậu lạnh lùng đứng dựa lưng vào tường đôi mắt nhìn xa xăm. Cậu không lo lắng mấy vì cậu biết rằng Long sẽ qua được. Đầu có cậu bây giờ chỉ tập trung vào ánh mắt màu tím bạc đó. Có chút gì đó quen thuộc lại xa lạ. trong cuộc chiến tại nơi bắt đầu của gió một năm trước thứ in sâu vào tâm trí cậu cũng là đôi mắt ấy, đôi mắt màu tím bạc, đôi mắt của Lam Hạ. Cậu băn khoăn liệu có phải Lam Hạ đã chết hay cô vẫn còn sống chỉ là ba giấu cậu thôi. Khả năng này cũng có thể xảy ra. Chỉ là trong suốt thời gian qua cậu đã không nghĩ tới mà thôi.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu. Vi vội lao tới :
– anh ấy sao rồi ạ ?- Cô hốt hoảng
– bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch- bác sĩ nói. Vi thở phào- Jim, cậu lại đây – Vị bác sĩ trẻ tuổi nói với người con trai bịt mặt đứng ở phía xa. Jim nhanh chóng đi tới
– Bảo bí mật mà chưa gì đã lộ hết rồi- Jim cười rồi bỏ mũ ra. Jim quay lại bảo Vi
– Em đi làm thủ tục nhập viện đi- Jim nói- ba em đang đợi điện thoại của em đấy Trung- Jim nói xong thì cùng vị bác sĩ kia đi khỏi.
Ở trong phòng làm việc của vị bác sĩ kia
– Bồ đến rồi à ?- Jim hỏi. Hạ quay lại khẽ gật đầu
– An, người kia thế nào ?- Cô hỏi đôi mắt dời đến tập hồ sơ trên bàn
– Ổn rồi- An nói rồi nhẹ nhàng đến bên bàn làm việc cất tập hồ sơ đó đi. Hành động đó chút mờ ám khiến Jim thắc mắc
– Tập gì vậy ?- Jim ngồi xuống cạnh Hạ và hỏi. an lắc đầu, tỏ vẻ không có gì
– Ổn là tốt rồi- Hạ buông một câu hờ hững rồi ném một tập hồ sơ xuống bàn làm việc của An- Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm- Hạ lạnh lùng
– Bà nói gì vậy ?- an toát mồ hôi hột. Jim ngây thơ không hiểu gì
– Có chuyện gì vậy ?- Jim hỏi. An chối
– Không có gì đâu- Dứt lời, Hạ nhìn thẳng vào mắt An, nhếch mép cười nhạt. Ngăn kéo bỗng mở ra. Và như có ai đó, một người vô hình thò tay vào lấy tập hồ sơ. Trong phút chốc tập hồ sơ bay lên trên không trung rồi bị gió xé nát. Thứ bụi màu trắng rơi xuống trước sự sợ hãi của An.
– Còn có chuyện lần sau thì…-Hạ bỏ lửng câu rồi nhảy ra khỏi cửa sổ. An hoàn hồn, thở phào. Còn Jim, vẫn ngây ra như chưa hiểu gì
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?- Jim bực bội hỏi. An im lặng. Cậu biết rằng chuyện này không nên cho người thứ ba biết.
Trung ngồi xuống một chiếc ghế đá trong khuân viên của bệnh viện, thở dài, mệt mỏi. Đầu óc cậu quay cuồng Cậu không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Từ khi nhìn thấy đôi mắt ấy, hình ảnh Lam Hạ lại hiện về trong tâm trí cậu. Trái tim cậu nhói đau. Vết thương cũ chưa lành lại bắt đầu rỉ máu.
Trung mệt mỏi đưa đôi mắt nhìn vào bóng tối, cố gắng tìm kiếm hình bóng quen thuộc dù cậu biết là vô vọng. Một người con gái lướt nhanh qua tầm mắt của cậu. Một dáng hình có chút gì đó quen thuộc mà lại lạ lẫm. Trung tưởng như được nhìn thấy Lam Hạ. Trung đuổi theo, cố gắng bắt kịp thân ảnh đó. Nhưng tất cả dường như là vô vọng. Thân ảnh đó chìm vào bóng tối nhanh đến mức chính bản thân cậu cũng ngỡ rằng nó chưa hề tồn tại.
Thở dài, mệt nhọc. Trung trở vô phòng bệnh với một tâm trạng không tốt chút nào.
Một tuần sau,
Mai mệt mỏi, nặng nhọc từ từ mở mắt sau một giấc ngủ ngon lành. Và gương mặt của Hùng đập ngay vào mắt cô. Mai lấy tay dụi dụi mắt rồi lại ngáp dài :
– Em ngày càng giống con mèo lười đấy- Hùng cười dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô.
– Còn anh ngày càng bá đạo đấy- Mai ngáp dài rồi ngồi dậy. Hùng mỉm cười nhìn cô rồi kéo nhẹ cô xuống giường – Muốn gì ?- Mai lười biếng đưa mắt nhìn anh hỏi
– Chúng ta đã ở cùng nhau lâu như vậy. Chẳng phải đã đến lúc kết hôn rồi sao?- Hùng ôm cô vào lòng và hỏi. Mai đẩy anh ra, ngáp dài rồi ra khỏi giường
– Lâu gì- Mai nói- Mới sáng ra đã nói chuyện không đâu rồi- Ngáp dài một cái nữa, Mai định bước vào nhà vệ sinh nhưng bị bàn tay ai đó kéo lại
– Không lâu ư ?- Hùng nhếch mép- Thế em có định kết hôn không ?- Hùng kiên định. Mai ngước lên nhìn anh rồi cụp mí mắt xuống gật gật đầu , lát sau lại lắc lắc cái đầu. Hùng bật cười thành tiếng rồi nhẹ nhàng nâng cằm cô lên
– Em đồng ý hay là không ?- Anh hỏi. Mai lại một lần nữa ngước mắt lên, ngây thơ hỏi
– Có chuyện gì vậy ?- cô hỏi Hùng lắc đầu buông tay cô ra.
– Em đi vào rửa mặt đi- Hùng miễn cưỡng nói. Mai ngoan ngoãn làm theo. Hùng bất giác mỉm cười. Giờ này cô đang ngái ngủ có nói gì cũng vô ích thôi.
Một lúc sau
– Có chuyện gì ?- Mai ngồi xuống cạnh anh, iếng bánh vào miệng và hỏi. Hùng nhìn cô âu yếm
– Thì chuyện cưới xin của chúng ta đó- hùng nói. mai vẫn tiếp tục ăn. Nhấm một ngụm trà, cô quay sang nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói
– Cưới xin gì chứ ?- cô hỏi- tôi chưa đến tuổi kết hôn thêm nữa tôi với anh cũng đâu có gì – mai hờ hững.
– Không có gì thật ư ?- hùng cười
– Thật- mai khẳng định. Cô dứt lời, hùng liền đẩy cô xuống ghế
– Nếu không có gì anh sẽ làm cho có- hùng cười. Mai giận đỏ mặt đẩy mạnh anh ra nhưng không được
– Anh muốn gì ?- cô hỏi