Bạn đang đọc Sát Thủ Địa Ngục – Chương 100: Chương NT – 1
Ngoại truyện..:
Bốn năm trước, ngày Lam Hạ mất.
Tất cả mọi người từ cuộc chiến trở về, mệt mỏi, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Và cái tin gần như ai cũng biết ấy vẫn khiến tất cả mọi người chua xót : Lam Hạ đã mãi mãi ra đi.
Tường Vi nghe xong, ngồi sụp xuống. Gương mặt bất thần. Mai lặng người đi, không nói một tiếng nào. Kiên lại nhốt mình trong phòng… Mỗi người có cách tiếp nhận sự việc đau đớn ấy theo cách riêng của mình.
Đám tang được tổ chức ngay sau đó vài giờ. Đau đớn, nghẹn ngào, Tường Vi khóc ngất lên ngất xuống. Cứ tỉnh dậy là khóc, nước mắt dường như thường trực sẵn trong đôi mắt ấy chỉ đợi trào ra. Kiên gầy rộc đi. Cậu vẫn chưa chấp nhận được thực tại hay chính bản thân cậu cũng không muốn tin. Phải, cậu không tin, chưa bao giờ tin là chị gái mình đã chết. Cậu muốn đập tan cái tang lễ này, chị cậu đã chết đâu. Nhưng rốt cuộc, mọi cảm xúc được dồn nén lại trong lòng và cậu vẫn cứ đi đưa quan tài ra khu mộ. Mai cũng giống Kiên. Không tin, nhưng vẫn phải làm những điều vô nghĩa ấy. Trái tim cô quặn thắt, đau đớn.
Một không khí u ám, đau thương bao trùm lên ngôi biệt thự. Chỉ một ngày sau tang lễ, Kiên đã xin đi du học. Cậu không muốn ở lại nơi đây, cậu muốn trốn chạy. Còn Tường Vi, vẫn khóc, khóc rất nhiều. Cô cứ khóc mà chẳng ăn uống gì cả. Đôi mắt đỏ hoe ấy khiến trái tim của ngoại chua xót. Ngoại nhìn những đứa cháu của mình mà buồn. Một đứa đang ở bệnh viện không biết sống chết thế nào còn, một đứa sống dở chết dở và một đứa không hé răng nửa lời, trốn chạy tất cả. Giá như, giá như bà có thể nói với chúng sự thật. Nhưng đó lại là điều không thể.
– Em ăn chút gì đi – Long bưng tô cháo đến trước mặt Tường Vi. Cô khẽ lắc đầu. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô. Với cô, bây giờ tất cả như vô nghĩa. Bản thân cô tự trách mình, tự giày vò mình tại sao lại có thể chống mắt nhìn chị đi vào chỗ chết. Tại sao chứ ?
– Đó không phải lỗi của em – Long nói và ôm cô vào lòng. Nước mắt cô thấm đẫm áo anh.
Anh thở dài. Anh không biết phải làm gì với cô gái bé nhỏ này. Nỗi đau ấy là quá lớn, quá sức chịu đựng của cô. Cô đã khóc, khóc rất nhiều. Nhưng anh chẳng thể làm gì để ngăn cô ngừng hủy hoại bản thân. Nhìn cô như vậy, lòng anh đau xót cứ như ai đang cầm dao xé nát tim anh. Anh làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cô như thế chứ. Có lẽ, trái tim anh đã yêu cô mất rồi.
Mai đứng ngoài cửa, nhìn Tường Vi thở dai rồi quay đi. Cô cũng đau, đau rất nhiều. Nhưng khi nhìn thấy Tường Vi như vậy cô lại đua hơn. Tường Vi có thể khóc khóc ra thành nước mắt để lòng nhẹ bớt đi. Tường Vi quý chị gái mình. Và cô cũng vậy. Cô quý Lam Hạ như chị em. Nhưng rốt cuộc từ khi Lam Hạ mất cô chẳng nhỏ được giọt nước mắt nào.
Nước mắt cô chảy ngược vào trong. Có lẽ chơi với Lam Hạ nhiều, cô đã học được cách khóc đau đớn ấy. Từng giọt nước mắt chảy ngược, thật chậm như cào xé chính tâm can cô. Cô chẳng biết, cũng chẳng quan tâm ngày mai sẽ như thế nào, tương lai sẽ ra sao. Vì với cô, bây giờ tất cả chỉ là một nỗi đau,
Mai rời khỏi biệt thự của ngoại trở về nhà. Ngôi nhà cũng chỉ có mình cô. Cô đã ra ở riêng từ lâu rồi. Mai vào trong nhà nhưng không bật đèn. Cô bước đi trong bóng tối. Cuộc đời với cô bây giờ cũng vậy. Mọi thứ toàn là màu đen. Người bạn thân nhất của cô đã bỏ cô mà đi. Cô hận, rất hận bản thân mình không làm được gì, hận cuộc đời sao lại bất công với Lam Hạ như thế.
– Cuối cùng, em cũng về rồi – tiếng một người con trai vang lên trong phòng ngủ của cô. Cô giật mình đưa tay bật điện lên. Đó là Hùng. Cô thoáng chút ngạc nhiên
– Anh bị thương sao không ở nhà, chạy đến đây làm gì?- Mai hỏi.
– Anh nhớ em mà- Hùng nói
– Xin lỗi- Mai nhấn giọng- Bây giờ, tôi muốn ở một mình. Phiền anh đi cho
– Em đuổi anh ?- Hùng cười nửa miệng
– Đúng vậy nên anh đi đi- Mai đuổi Hùng không chần chừ
– Để em có thể ở một mình hay có thể khóc mà không để ai lo lắng ?- Hùng hỏi. Mai trừng mắt nhìn Hùng
– Anh biết gì về tôi mà nói vậy ?- Mai hỏi
– Không biết gì- Hùng đáp rồi nhanh chóng tiến về phái cô – Anh chỉ biết một cô bé đang cố tỏ ra mạnh mẽ – Hùng đáp
– Anh chẳng biết gì về tôi cả- Mai hét lên đau đớn rồi cô ào khóc. Nỗi dua cuối cùng cũng bật ra thành tiếng khóc nghẹn ngào.
Hùng ôm cô vào lòng. Co cứ như thế này bảo cậu phải sống ra sao ? Thà cô cứ khóc, khóc thật nhiều còn hơn là cô giấu diếm mọi nỗi đau, mọi thứ vào bên trong.
Hùng chưa tiếp xúc với Mai nhiều nhưng cậu hiểu, hiểu người con gái này cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác, cố ghe giấu nỗi đau mà bản thân phải chịu đựng. Cô giống Lam Hạ nhưng lại có điều gì đó khác. Mai và Lam Hạ, hai con người cùng che giấu những nỗi đau nhưng có lẽ Mai giấu nỗi đau không giỏi bằng Hạ. Mai mềm yếu hơn.
Kiên – Thư ( phần 1)
Hai tuần sau khi Hạ mất. Thời gian dường như trôi thật chậm, mà có lẽ cũng đã ngừng trôi rồi. Kiên thở dài, ngồi nhìn ra ngoài. Một màu tuyết trắng bao phủ lấy quang cảnh xung quanh. Ngoài trời, tuyết đang rơi. Tuyết trắng, chị rất thích tuyết. Chị đã từng ước được chạm tay vào tuyết.
Cậu nhìn ra xa rồi lại thở dài, mệt mỏi, chán nản. từ sau tang lễ của chị, bản thân cậu đã trốn chạy bởi chính cậu cũng không hề tin rằng chị đã chết. Cậu không tin, chưa bao giờ tin và không muốn tin. Chị cậu không chết một cách dễ dàng như vậy và hơn nữa, ngoại cũng không thể dương mắt nhìn chị chết mà không thể làm gì. Có lẽ ngoại đã giấu tất cả mọi người.
Cậu ra nước ngoài du học với điều kiện cậu sẽ trở thành chủ tịch của tập đoàn họ Lê, đứng thứ hai chỉ sau tập đoàn MATS. Tập đoàn này chuyên chế tác trang sức và kinh doanh bất động sản. Kiên vốn không thích mấy chuyện này nhưng rốt cuộc cậu đã chấp nhận.
– Thưa thiếu gia, đã tuyển thêm được một người lau dọn nữa- Người quản gia vào báo
– Bà cứ lo đi, không cần báo cáo với cháu đâu- Kiên nói rồi với lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài- À, hôm nay, cháu có buổi tiệc, bà cứ ăn cơm trước đi, không phải đợi cháu đâu- Nói xong, Kiên đi thẳng.
Người quản gia thở dài. Bà vốn là người hiểu chuyện, lại càng hiểu nỗi đau mà Kiên đang phải trải qua. Không dễ dàng để cậu chấp nhận sự thật, càng không dễ dàng để cậu coi chuyện đó là bình thường. Bà xót xa cho Kiên. Với bà, Kiên cũng như con cháu trong nhà. Dòng họ Lên đối tót vớ bà, gia đình của bà. Kiên cũng vậy. Cậu chưa bao giờ mắng nhiếc hay cáu kỉnh vớ bà. Tất cả mọi chuyện trong biệt thự đều giao cho bà cả.
– Bà ơi- Thư gọi. Người quản gai quay ra, mỉm cười
– Cháu xếp xong hành lí rồi à ? – Bà hỏi
– Vâng ạ- thư mỉm cười- Công việc của cháu là làm gì ạ ?
– Công việc của cháu rất đơn giản- Bà nói rồi ra hiệu cho Thư ra ngoài. Hai người đang ở ngoài hành lang, bà đóng nhẹ cửa phòng Kiên – Dọn dẹp phòng thiếu gia. Nhưng cháu nhớ khi thiếu gia không ở nhà hãy dọn. Tuy là người sạch sẽ nhưng thiếu gia rất thoải mái
– Cháu biết rồi ạ – thư mỉm cười- Bây giờ cháu đi làm việc luôn được không ạ?
– Ừ, cháu đi làm đi- Bà ra lệnh
– Cháu cảm ơn bà – thư nói rồi nhanh chóng đi làm việc.
Thư sang đây cũng được hơn năm tuần rồi. Từ sau khi gặp lại chị Hạ, cô đi du học luôn. Cô không muốn dựa dẫm vào gia đình nên đã không lấy tiền trợ cấp trừ bố mẹ trừ tiền học. Lúc biết tin Lam Hạ đã mất, trái tim cô như quặn thắt lại. Cô không thể vì anh Hoàng báo cho cô khi đám tang xong rồi. Hai ngày sau, cô nhận được một bưu phẩm của chị.
…. Đó là một ngày nắng đẹp trời hiếm hoi trong cái giá lạnh của mùa đông. Thư mệt mỏi nhìn ra ngoài trời qua khung cửa sô. Đã mấy ngày cô không ăn uống gì rồi. Lúc cầm điện thoại lên được báo tin là chị mất, cô tưởng như mặt đất đang sụp đổ. Chị không phải là quan hệ máu mủ với cô nhưng lại đối xử với cô như là em gái. Chị luôn yêu quý, bảo vệ cô. Vậy mà…
Nước mắt khẽ lăn trên đôi mắt đỏ hoe của Thư. Đến tận bây giờ, Thư cũng không dám tin đó là sự thật. Cô không dám tin. Một người tốt như chị lại phải ra đi sớm như vậy. Cô không dám tin.
Tiếng chuông cửa reo. Thư mặc kệ những giọt nước mắt trên gò má. Cô bước ra mở cửa với gương mặt xanh xao. Cô nhận được một bưu kiện, không rõ là của ai. Trước khi cô đóng cửa lại, anh chuyển phát nhìn cô với ánh mắt thương cảm.
Cô đặt bưu kiện xuống bàn, nhẹ nhàng mở bưu phẩm ra. Đó là một chiếc máy tính bảng :
‘ Thư ngốc’ Hình ảnh Hạ hiện ra đang tươi cười trong màn hình. Thư bật khóc.
‘ Ngốc, em lại khóc rồi đúng không ? Thư ngốc lắm. Em đừng khóc nữa nha. Chị đi thì em cũng đừng buồn nha. Chị không thể bên cạnh em được vì thế em ráng tự chăm sóc bản thân mình nha. Em hiền quá dễ bị bắt nạn lắm. Chị có để cho em vài thứ mà em có thể dùng để phòng thân đó.
Không có gì nhiều đâu nhưng chúng rất hữu ích. À, đúng rồi ( Hạ mỉm cười như nhớ ra điều gì ), em nhớ chăm sóc bản thân và thằng Kiên hộ chị nha. Tuy đó chỉ là linh cảm nhưng chị nghĩ thằng Kiên cũng thích em đó. Còn em thì khỏi phải nói rồi ( Hạ làm ra vẻ suy tư ) . Chị tin là hai đứa sẽ thành một …( Hạ cười bí ẩn )….’
Thư chăm chú nhìn vào chiếc màn hình. Một cảm giác xót xa dâng lên trong lòng. Một nỗi đau, như xé nát lòng. Trái tim cô như quặn thắt. Đau lắm dường như muốn vỡ ra, dường như đang rỉ máu…
… Thư khẽ thở dài. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô. Ngày đó và cả bây giờ cô cũng không kìm được cảm xúc của bản thân mình. Chị nói đúng, cô quá hiền hay phải nói là yếu đuối, luôn dựa giẫm vào người khác và chị là một trong số đó.
Thư muốn thực hiện nguyện vọng này của chị. Cô thích Kiên ngay từ lần gặp đầu tiên nhưng cô không dám nói. Với cô, lúc đó Kiên quá xa vời. Kiên năng động, anh luôn là tâm điểm của sự chú ý. Còn bản thân cô, không có gì ngoài việc là tiểu thư con nhà giàu. Cô chẳng có gì. Những người con gái bên cạnh anh giỏi hơn cô nhiều.
Thư cười rồi lại lắc đầu. Có lẽ, cô chỉ có thể đứng từ xa mà chúc phúc cho anh thôi. Cô không thể ở bên anh được hay chính bản thân cô không tin vào mình.
…. 9h tối
Kiên rời khỏi buổi tiệc sớm hơn mọi khi. Phần vì mệt, phần khác lại do cậu không có tâm trạng. Đi đến đâu cũng có hàng tá phu nữ bám theo cậu khiến cậu mệt mỏi. Họ đều giả dối, giả tạo trước mặt cậu. Họ nhằm vào tài sản, vị thế và quyền lực của gia tộc. Họ chú ý đến cậu chỉ vì cậu là người đứng đầu công ti và có cái mã ngoài tốt chứ không phải con người thật của cậu. Vì thế, bản thân cậu căm ghét bọn họ.
Kiên trở về nhà trong bộ dạng say khướt. tất nhiên cậu chưa say, chỉ đơn giản là cậu muốn say, muốn chìm vào hơi men rượu để quên đi cảm giác bức bối, khó chịu này. Mọi người xung quanh cậu đều giả dối, người chị cậu yêu thương đã bỏ cậu mà đi. Một cảm giác hỗn loạn trong tâm trí cậu.
– Có vẻ thiếu gia về rồi- Bà quản gia thở dài rồi trở mình, ngồi dậy. Thư đang ngồi bên bàn làm việc quay ra mỉm cười
– Bà để đó cháu làm cho- Cô đứng dậy- Bà có tuổi rồi nên tranh thủ ngủ đi
– Cháu có làm được không ?- Bà lo lắng- Thiếu gia lúc say hơi khó tính đó
– Được mà bà- Thư nói chắc chắn rồi đi ra ngoài trước khi bà có cơ hội ngăn lại
– Con bé đúng là được cả người lẫn nết- Bà cười.
Thư nhanh chóng đi lên phòng thiếu gia. Cô cũng khá có kinh nghiệm trong chuyện này. Anh Hoàng cũng uống rượu nhiều và cũng hay say. Nhiều lúc, gần như suốt cả tháng anh chì trong men rượu.
Thư khẽ thở hắt rồi mở cửa bước vào phòng. Một chàng trai đang nằm trên giường. Đôi mắt nhắm hờ.
Kiên thừa biết có người vào phòng nhưng cậu lười mở mắt. Hơn nữa, cậu nhận thấy đây không phải bà quản gia mà là một người khác. Người đó tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ khiến cậu cảm thấy dễ chịu. Một mùi hương mà cậu chưa từng ngửi thấy trong căn nhà này nhưng lại rất quen thuộc. Chắc là người mới. Kiên nghĩ thầm.
Cô cố gắng nhẹ nhàng hết mức tiến về cái giường. và suýt nữa thì cô hét lên khi thấy Kiên. Kiên đang nằm đó rất gần cô, chỉ cần chạm tay là tới được. Cô đứng đó sững người trong vài phút liền.
Kiên thấy lạ khi người đó không có hành động gì. Lòng cậu hơi chút thắc mắc. Có thể người đó bỏ đi rồi cũng nên. Nén một tiếng thở dài, buồn bã, Kiên mặc kệ, không muốn bận tâm nữa.
Một lúc sau, Kiên thấy một chiếc khăn ấm chạm vào da mặt cậu. Thư ngồi bên cạnh giường, lấy khăn ấm lau mặt cho Kiên. Cô khẽ thở dài rồi tự độc thoại :
– Anh có biết chị đã gửi cho em cái gì không ?- Thư hỏi giọng buồn bã- chị gửi cho em một cuộn băng bảo em phải chăm sóc bản thân em và anh – Nói rồi, Thư cười chua xót. Nước mắt khẽ lăn trên gương mặt cô. Kiên cũng đã nghe. Và cậu nhận ra giọng nói này, là của Thư, cô nhóc cậu yêu thầm
– Nhưng một đứa con gái ngốc nghếch, yếu đuối như em thì làm sao có thể làm được. Ngay cả việc thổ lộ lòng mình, em cũng không thể- Thư khẽ thở dài. Kiên cười khổ trong lòng. Trái tim cậu vui mừng nhưng cũng xót xa. Ngay cả đến chuyện này chị cũng biết, cũng lo cho cậu.
Thư bỏ chiếc khăn xuống, nhìn Kiên đầy yêu thương và chua xót. Cô hôn nhẹ lên môi Kiên. Đúng lúc đó, Kiên nắm lấy tay cô, kéo cô xuống giường, trao cho cô một nụ hồn ngọt ngào. Ban đầu, Thư cũng ngạc nhiên nhưng sau đố, cô cũng hiểu ra. Kiên đang say. Cậu có thể làm bất cứ việc gì. Vì thế, cô cũng đáp lại. Qua đêm nay, cậu sẽ quên
Một lúc sau, Kiên mới rời khỏi đôi môi ngọt ngào đó, đang định nói câu gì thì cậu bõng nghe thấy tiếng nói
– Nếu anh không say sẽ chẳng bao giờ em dám làm điều đó – Kiên cười khổ trong lòng. Vốn dĩ cậu định tỏ tình mà bây giờ có nói gì cô bé ngốc ấy cũng cho là cậu đang say. Kiên ôm chặt Thư hơn, không buông. Đó là cách cậu trừng phạt cô vì làm hỏng kế hoạch của cậu.
Thư bất ngờ, định thoạt ra nhưng cậu càng ôm chặt hơn. Vì thế, cô không cách nào thoát ra được. Cô đành kệ vậy.
Sáng sớm, khi Kiên tỉnh giấc Thư đã đi rồi. Chắc lúc cậu ngủ say, cô nhóc đã rời đi. Kiên ngồi dây, cười rồi lắc đầu cuối cùng lại buồn, trái tim cậu lại rỉ máu.
Thư bắt đầu một ngày mới như bao ngày bình thường khác. Chuyện tối qua với cô như một giấc mơ, và có lẽ đó sẽ trở thành một kỉ niệm đẹp khắc sâu trong trí nhớ của cô.
– Ba à – Đang suy nghĩ bỗng điện thoại Thư reo. Cô nhấc máy, người gọi là ba cô
– Bên đó có một vụ khá lớn. Con giúp ba hoàn thành – Ba Thư nói
– Con biết rồi- thư đáp- thế ba mẹ có khỏe không ạ ?
– Thế nhá, khi nào rảnh ba sẽ gọi lại- Ba cô vội cúp máy.
Cô biết ba rất bận nhưng điều đó không có nghĩa là ba không yêu, không thương cô. Thực chất, những cuộc điện thoại ngắn đến lạ thường, chỉ khoảng vài giây là để che đi nỗi thương nhớ cô con gái bé bỏng của mình.
Vài giây, tuy ngắn ngủi nhưng lại rất đều đặn. Sáng, trưa, chiều, tối. Ngày nào cũng vậy. Hơn chục cuộc điện thoại. Mẹ cô cũng vậy. Nhiều khi cũng chỉ hỏi trưa nay con ăn gì, con đang làm gì. Nói chung, họ đều yêu thương cô hết mực
– Xem ra, mày có vẻ đang rất vui nhỉ ?- Một cô tiểu thư õng ẹo trước mặt Thư. Nụ cười trên môi cô vụt tắt
– Xin lỗi- Thư cúi đầu, sợ sệt. Trước nay luôn thế, cô không muốn người khác biết thân thế của mình nên luôn giấu diếm, sợ sệt trước những kẻ muốn bắt nạt cô.
– Mày cũng biết thân biết phận đấy chứ ?- Một đứa khác dúi đầu cô. Thư vẫn tự nhủ là phải nín nhịn. Nhưng có lẽ bản thân cô không chịu khuất phục nữa. Chúng chẳng có gì mạnh hơn cô cả. Đôi tay cô như thường lệ luồn vào túi lôi ra một vật gì đó rất nhỏ. Nhanh chóng vật đó rời khỏi tay cô rồi bay lên. Đo là một con ruồi camera mà chị đã đưa cho cô
– Xin lỗi- Thư vẫn giả bộ
– Vậy hãy đưa tiền cho tụi tao đi – Một đứa lấy chân đạp đạp vào người cô
– Tôi không có tiền- Thư nhăn nhó
– Không có tiền ư ?- Một đứa cáu kỉnh tiếp tục lấy chân đạp vào người cô
– Mày cũng tỏ vẻ tiểu thư đài cát nhỉ ?- Một đứa lớn giọng- Nghe nói mày đang làm gái ở bar cơ mà.
– Tôi không có làm- Thư nói. Một đứa ngồi xuống bên cạnh, túm tóc cô giật ra sau
– Không làm ư ? Ba má không dạy mày phải nói thật hay không thể dạy được ?- Cô ta nói
– Bây giờ nó cặp với nhiều đại gia, có tiền rồi nhờn với chúng ta, làm gì sợ chúng ta nữa hả chị hai ? – Một đứa con gái khinh bỉ
– Hôm nay tụi tao sẽ thay ba má dạy dỗ một đứa con gái hư thân, mất nết như mày- Đứa con gái kia buông tóc cô ra và ra hiệu cho đám kia đến đánh cô. Không đủ sức chống cự, một lúc sau, cả người cô bầm dập
– Cho mày chừa – Một đứa nói trước khi bỏ đi. Nhanh chóng, Thư túm lấy chân đứa con gái đó, giật mạnh. Cô ta mất đà, tiếp đất mẹ một cách ‘êm ái’
– Cô định phủi tay đi như vậy sao ?- Thư ngồi dậy, nhướn mày- Những gì hôm hay và quá khứ, tôi sẽ trả đủ cho cô
– Mày dám ?- Cô ta giận dữ
– Có gì mà tôi không dám chứ – thư cười lớn. Đứng dậy và phủi quần áo.- Cô cứ đợi đến lúc hầu tòa đi
– Sẽ không có luật sư nào dám bào chữa cho cô đâu ?- Đứa con gái lồm cồm bò dậy nói. Cô ta là con nhà tiểu thư mà. Thư quay lại, nhếch mép
– Tôi có nói là tôi cần luật sư ư ?- Thư nói rồi bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của bọn chúng. Bình thường, Thư là con bé yếu đuối, rất dễ bắt nạt . Vậy mà không ngờ…
Thư thở dài. Không ngờ, lá gan của cô lớn vậy. Dám chọc tức bọn chúng lại còn nói đến chuyện hầu tòa nữa chú. Nhưng có lẽ sẽ sớm thôi. Chứng cứ cô cũng đã thu thập đủ. May cũng nhờ có con ruồi của chị Hạ. Ba ngày nay, nó đã ghi lại toàn bộ.
Thư cầm con ruồi trên tay rồi cho vào túi. Chúng không biết Thư bình thường yếu đuối, dễ bắt nạt như thế lại là một luật sư có tiếng trong ngành luật. Khi còn ở Việt Nam, tuy rất ít người biết đến cô nhưng cô đã có trong tay hai bằng luật của 2 trường đại học nổi tiếng nhất thế giới. Cô đi du học cũng chủ yếu để có thêm kinh nghiệm sống mà thôi. Chợt điện thoại cô reo lên
– ba ạ
– Ba gửi tài liệu cho con rồi đấy
– Con biết rồi
– Mà chuyện con bị tụi bạn bắt nạt là thế nào đấy ?- Ba cô tuy không gắt lên hay cáu giật. Nhưng giọng nói trầm buồn ấy cũng đủ cho người nghe hiểu rằng ông đang rất lo lắng và xót con- Con đừng để làm mất mặt nhà ta thế chứ
– Hai ngày nữa sẽ khởi kiện ạ- Thư thông báo- Chắc là cùng lúc với vụ ba đưa con. Vụ đó 2h chiều ạ ?- Cô hỏi
– Ừ- ông đáp- Con có thể nhờ mấy người ở bên tòa án được đó – ông nói- Gia đình ta quen với họ. Mà con cũng có quạn hệ tốt với nhiều người bên viện kiểm sát, chánh án…
– Không cần thiết ba à- Thư kiên quyết- Con tự giải quyết được
– Con thực sự lớn rồi- Ông nói đày tự hào- thế chúng có biết con là luật sư Kim nổi tiếng không ?
– Không ạ- Thư nói- thôi, con có việc. Lát con gọi lại cho ba
– Ừ – Ông cười rồi cúp máy. Con gái ông đã thực sự lớn rồi, thực sự trưởng thành rồi. Nó không còn là đứa con yếu đuối của ông nữa rồi.