Đọc truyện Sát Thủ Cung Phi – Chương 5: Ân điển đã nhận… ơn sâu khó trả
Sớm hôm sau, đoàn tuỳ tùng đã sẵn sàng khởi hành tới Đông
Quan ải, hoàng hậu ra tới tận cửa hoàng cung, bộ dáng quyến luyến không thôi.
Ta cùng Hiền phi ngồi trên ngự giá của hoàng thượng, bắt đầu khởi giá rời hoàng
cung.
Suốt chặng đường dài, lưng ta như muốn rời ra bởi cái kiểu ngồi của Phi tần,
cái gì mà hoàng thất tôn quý? hiểu biết, thanh tao a?
Chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, lại không khỏi ngạc nhiên sao vị tỷ tỷ trước nay được
cưng chiều yếu ớt nay so với ta chịu đựng vẫn là tốt hơn nhiều đi?
Gương mặt của Nhược Mai nhất nhất giữ vẻ đoan trang hoà ái:lưng thẳng, sóng mắt
không hề lưu chuyển, tay đặt ngay ngắn trên đùi , một thân áo dài màu vàng kim
, tay áo rộng có hoa văn hình mây, trên đó lấy ba màu xanh lam, xanh lục, đỏ với
các sắc độ đậm nhạt khác nhau thêu hình mây, trên vai phủ một cái khăn quàng
vai màu đỏ có hoa văn mẫu đơn, lại thêu những chùm hoa nhỏ buông xuốngcàng nổi
bật lên vẻ quý phái của nàng. Bất quá ta nhìn nàng lại có vẻ vô hồn như tượng gỗ.
Xa giá bao trùm vẻ trầm mặc cho tới khi đến cửa ải.
” Thiên Hoà phủ ” là phủ của hoàng thất, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy
đủ không quá khác biệt so với sinh hoạt trong hoàng cung.
Ta được phân phó ở lại ” Tuyết Uyển viên”, để đám cung nữ hầu hạ rửa
mặt chải đầu,thay một kiện váy màu bạch hoa văn hoa li nhỏ, tám tà thoái mái,
thuận tiện di chuyển, mái tóc tuỳ ý búi thành Phù dung quy vân, cài trâm rủ xuống
bằng ngọc trai mang lại vẻ tao nhã, quy lại tràn đầy ưu nhã mà thoát tục.
Tiết trời mùa xuân hơi lạnh, bầu trời cao, xanh thẳm, đúng dịp xuân nên khuôn
viên Thiên Hoà phủ tràn ngập sắc hoa.
Nhẹ nhàng nâng giầy thêu dạo quanh phủ, Tố Như vẻ mặt nghiêm túc xem xét, ta thấy
vậy liền cười nhạo:
” Tố Như ngươi làm bộ mặt đó cho ai xem?”
Nàng hơi giật mình nhìn ta, nhẹ nhàng gật đầu, cười tươi hướng phía hoa trong
viên mà chỉ trỏ:
“Nương nương coi, tường vi ngọc lan vây kín tường, mẫu đơn tường đoá to nở
rực rỡ, mai vàng như vang bạc, nhuỵ lại xanh biếc như ngọc lục bảo. Đào hồng một
góc đầy phong tình, cảnh đẹp có phần còn hơn cả ngự hoa viên.”
Ta biết thứ Tố Như để ý không phải là trăm hoa nơi này. Tự cười nhạo bản thân
ta cũng không phải còn để ý hơn cả nha đầu kia đi?
Bóng cấm vệ quân tay cầm kim đao từng tốp đi tuần tra khuất dưới lớp lớp cây,
ta thu lại tầm mắt đánh giá, gọi Tố Như hồi viện.
Nhận được tin Hiền Phi Nhược Mai_ gia tỷ của ta mời tới dùng thiện, liền đem
Hương Trầm theo tiến đến ” Mai Phong viên”_ nơi ở của Nhược Mai.
Vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh chào hỏi cần thiết, ta tỏ vẻ mình là bề dưới, thành
thục bồi nàng tán gẫu… ta càng không muốn tranh chấp với nàng.
Nhược Mai trong y phục váy hòng thêu mẫu đơn bằng kim tuyến, nhìn ta vài phần
suy xét, tám phần khinh thường chậm rãi nói:
” Muội muội, dù sao tỷ cũng là gia tỷ của muội a, không thể không nhắc nhở
muội một chút. Bản cung biết muội giản dị mộc mạc đã quen. Nhưng nay đã là phi
tần của bệ hạ, thân phận tôn quý, tốt xấu gì cũng nên vận y phục cho là bộng
dáng một Thần phi a…”
Ta nghe lời mang ý tứ xỏ xiên lộ liễu của nàng, môi lộ ra ý cười nhạt, tâm tư
không biết che dấu như vậy, nàng sống được mấy ngày nơi cung thâm đầy rẫy mưu
mô này?
Nhẹ nhàng đặt đũa song ngân trong tay xuống, ta giả bộ kính sợ :
” Tỷ tỷ vẫn là có tư thái cao quý từ nhỏ. Phi vị này vốn đã là của tỷ, muội
ngốc ngếch sao có thể sánh bằng? Người phàm tục như muội dù có khoác áo gấm a …
không biết sẽ thành bộ dạng gì, khiến tỷ tỷ chê cười.”
Nhược Mai nghe được câu trả lời vừa lòng, cười thầm an ủi ta vài câu, rồi ta
xin cáo lui.
Ra khỏi Mai Phong viên cũng vừa lúc ánh tà dương chiếu xuống, vạn vật chìm
trong màu đỏ rực huy hoàng. Ta ngoảnh mặt nhìn lên sắc mây cuối chân trời, toàn
thân bỗng thấy một trận tê lạnh. Từ bao giờ chính bản thân ta lại tự nhấn mình
vào vòng xoáy tranh đấu nơi đây?
Đường hồi “Tuyết Uyển viên” rõ ràng ngay trước mắt mà trong ta lại mơ
hồ đến vậy. Tỷ tỷ Nhược Mai với ta mà nói có lẽ một chút tình cảm máu mủ cũng
là triệt để tận đi! Ta còn hy vọng tìm được tình thân trong cung cấm này?
Dạo qua con đường đầy hoa cỏ lộng lẫy, tâm tình ta bất giác chùng xuống, quay
sang Hương Trầm nhẹ nhàng phân phó:
” Ngươi quay trở lại Tuyết Uyển viên trước đi, bản cung muốn đi dạo một
chút.”
Nàng nhìn theo ánh mắt đang mơ màng của ta, gật đầu:
” Ân.” Rồi cuớc bộ gia tăng về phía trước.
Giày thêu nhẹ nhàng bước đi không xác định với nhiều suy nghĩ vẩn vơ, khi ngẩng
đầu lên thì đã đứng giữa một địa phương xa lạ.
Chỉ thấy xung quanh đều là hoa đào hồng từng cây đều nở hoa rực rỡ chứng tỏ
chúng được chăm sóc rất tỉ mỉ.
Ta cũng không rõ mình đi vào đây bằng cách nào nhưng bây giờ mới xác thực được
nơi đây quả thực có rất nhiều đào. Cả khu vườn rộng trải toàn cánh đào, đẹp như
tiên cảnh.
Tiếc rằng ta lại không thích hoa đào, khi nhìn cảnh tượng như vậy trong tâm
cũng không phải quá chấn động.
Hoa đào luôn cho ta cảm giác lả lướt, đẹp nhưng lại có vẻ phong tình còn pha
chút yếu ớt, mỏng manh,…
Dù sao đều là yêu thích cái đẹp nên không tự chủ được mà đi dạo quanh một chút,
khi đang định quay lại thì một bóng anh tuấn dưới gốc đào phía xa khiến ta
không khỏi ngạc nhiên.
Dưới gốc hoa đào, nam tử trong y phục một màu bạch ngồi dựa trong một phong
thái thoải mái nhất, vị mạnh mẽ nam tính hoà vào hương thơm của hoa đào với những
cánh hoa phủ trên vai hắn như một bức tranh hoàn mĩ chốn thần tiên.
Khoảng khắc nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng ta mơ hồ nảy lên một hồi không
rõ lí do.
Không tự chủ được mà bước tới trước khuôn mặt quen thuộc ấy, mùi long đàn hương
mang lại một cảm giác dễ chịu đến cực điểm.
Thất thần ngắm nhìn nam nhân một hồi lâu mà mình còn không ý thức được, ta đã mất
đi ý niệm rời khỏi đây…
Đôi mắt phượng kia của nam tử đang khép lại đột ngột mở ra nhìn chằm chằm ta vẻ
ngạc nhiên. Giật mình, ta cũng tự nhiên lui lại phía sau. Như cảm giác mình ăn
vụng kẹo bị phát hiện, mặt ta nóng dần rồi đỏ lựng lên, cố gắng nở một nụ cười
tươi nhất có thể, ta ấp úng:
“Nga… ta là không có để tâm rồi đi lạc. Không phải có ý nhìn trộm ngươi.”
Lời vừa dứt, ta chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi chính mình! A A người ta vẫn là
chưa có nói gì. Bản thân lại tự khai.
Khuôn mặt Thiên Vũ nhìn ta chuyển sang rét lạnh:
” Nơi này không phải để ngươi tuỳ tiện bước vào. Trẫm không mong sẽ lần tiếp
theo nhìn thấy ngươi đây.”
Ta khẽ gật đầu, đáp lại. Thâm tâm không hiểu sao một hồi thất vọng, nhìn bóng
lưng hắn khuất sau lớp lớp đào với hắn một mảng quen thuộc, ta lại thấy hắn như
đang đi tới một thế giới khác, một thế giới không hề có ta.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên phía sau lưng ta:
” Ngươi có biết chủ nhân của nơi này là ai không?”
Giật mình quay lưng lại phía phát ra tiếng nói, ta thập phần ngạc nhiên trước
diện mạo nam tử này, ngũ quan tinh xảo, mày kiếm, vầng trán cao, rộng. Một thân
lam y phất phơ trong gió đầy phiêu dật. Trọng điểm là khuôn mặt này ta còn nhớ
rõ, chính là kẻ đã kéo ta xuống nước rồi… rồi.. dám hôn ta ở sau điện Liên Bảo
của thái hậu.
” Ngươi rốt cuộc là ai?”
Ta luôn trong trạng thái phòng bị. Kẻ này đến cuối là ai? Sao hắn lại xuất hiện
trong cung, lại còn ở đây nữa? Hơn nữa, giọng nói của hắn làm lòng ta mơ hồ một
tia nghi hoặc, chắc chắn ngoài lần trong cung kia, ta đã từng gặp hắn. Hay chí
ít là nghe giọng hắn đi.
Nam tử khẽ đưa quạt trong tay nhẹ nhàng phe phẩy, môi bạc cong lên ý cười:
” Ta là ai ngươi sẽ biết sớm thôi. Vẫn là câu hỏi đó: Ngươi có biết chủ
nhân của nơi này là ai không?”
Chần chừ giây lát, ta quyết định gạt chuyện hắn là ai đi. Dù sao, nếu hắn không
có thiện chí trả lời, ta cũng không thể nào ép hắn. Nhưng vẫn đề hắn đưa ra đã
thành công dụ khị sự tò mò của ta. Không kìm được mà hỏi lại:
“Ngươi biết?”
Khẽ cười ý nhị, hắn thong dong nói:
” Đương nhiên. Ta đã thực nghĩ người trong cung bất luận là ai cũng nên biết
tới nơi này đi.”
” Nếu ngươi biết mau nói, còn không ta lập tức ly khai.”
” Tất nhiên là ta sẽ nói cho ngươi, dù sao cũng là chỗ quen biết. Đây là
vườn đào đẹp nhất Vân quốc, dành cho người mà Thiên Vũ hắn yêu thương nhất.
Đáng tiếc a..”
Nam tử thu lại quạt ngọc, lắc đầu quay đi.
Ta vẫn là đang còn chìm trong suy tư của bản thân. Ngơ ngác nhìn một vườn đào
trước mắt, lại nhớ tới Thiên Vũ khi nãy khuôn mặt như hoàn toàn buông lỏng tại
nơi đây. ..
Có lẽ, hắn hẳn là dùng bao nhiêu chân tình cho nữ nhân đó đây?
Đêm.. là khi bóng tối bao tròm đi tất cả, che dấu mọi hành động dù là tốt đẹp
hay bỉ ổi, tất cả đều diễn ra dưới bòng tối vô tình.
Ngẩng đầu nhìn vào gương lúc này là một khuôn mặt tròn xinh đẹp hoạt bát. Mặt tựa
như trăng thơ ngây mà thoáng đạt, đôi lông mày nhàn nhạt,mắt lung linh tựa như
dòng suối lưu chuyển có một cỗ phong tình mị người.
Thiên Vũ gật đầu hài lòng, không nói gì lặng lẽ rời đi.
Đợi cho bóng hắn mất hẳn sau dãy trúc ngoài cửa sổ,liền đưa tay tự sờ khuôn mặt
vừa được Thiên Vũ dịch dung y chang Ngọc Liên quận chúa _ Một vị tiểu nữ của
Thái hậu được hứa gả cho Lưu Hạ Kì.
Đây là lần thứ hai được chứng kiến thuật dịch dung từ hắn, ta vẫn không thể nén
được ngạc nhiên. Không ngờ lại có thể giống tới vậy? Đến bản thân ta còn nghi
hoặc đây cái nữ tử trong gương có hay không là mình a?
Nắng chiếu xuống hai bên đường dẫn tới sảnh chính của Thiên Hoà phủ, cũng chính
là khu đồ sộ nhất ” Thừa Minh viên.”
Ngồi trên kiệu dành cho quận chúa, tiếng náo nhiệt bên trong truyền tới ta ngày
càng lớn. Khi kiệu dừng hẳn, ta đưa tay vén màn che, khoan thai bước xuống.
Tiếng Hồ công công vang lên trong điện:
” Ngọc Liên quận chúa giá lâm.”
Ta được hai cung nữ đỡ vào, thánh thục quỳ xuống:
” Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Giọng nói đầy từ tính mà uy nghiêm vang lên:
” Bình thân.”
Ta từ từ đứng dậy, khom lưng hạ lễ:
” Đa tạ hoàng thượng.”
Tiếng nói kia lại cất lên:
” Hoàng muội, hai vị thái tử của Ngạo quốc cùng Trường quốc tới thăm Vân
quốc chúng ta đều là những anh tài kiệt xuất, muội mau ra diện kiến họ.”
Nhanh chóng hướng phía hai nam tử ngồi ngay dưới Hoàng thượng, ta hành lễ:
” Ngọc Liên xin diện kiến hai vị thái tử.”
Một giọng nói nhẹ nhàng hướng ta vội vàng:
” Quận chúa mau đứng dậy. Hoàng thượng Vân quốc là có lời khen tặng, ta
cũng là không học được một phần từ vị quân vương như hoàng thượng của Vân quốc,
phải không Lưu huynh?”
Người kêu Lưu Thái tử chỉ nhàn nhạt đáp lại không hứng thú:
“Mời quận chúa mau đứng dậy.”
Ta thành thành thực thực ngồi tại vị trí quận chúa.
Lẳng lặng đánh giá bữa tiệc này. Qua việc các đại thần đều đến là có thể thấy
được Vân quốc tiếp đón Ngạo quốc đủ giao hảo cỡ nào.
Thiên Vũ một thân long bào vàng sáng ngồi trên bảo toạ. Đôi mắt toả ra sát khí
ngày thường giờ ngập ý cười nhưng đáy mắt vẫn là một tầng hàn băng.Hắn ngồi trên
vị trí cao cao tại thượng với phong thái ung dung, bình thản mà vẫn có khí chất
vương giả khiến ta không khỏi cảm thấy áp lực vô hình bức bách.
Tầm mắt ta chợt đông cứng khi nhìn sang phía thái tử Ngạo quốc “Lưu Hạ Kì “.Kia
cái kẻ trong rừng, thần bí nam nhân tại hoàng cung, lại trong vườn đào thế nào
chính là hắn?
“Khai yến”
Tiếng thái giám cạnh hoàng thượng thức tỉnh trạng thái thất thố của ta. Cùng
lúc này, giọng nói của Thiên Vũ cất lên, trầm thấp như vị rượu ngon thượng hạng:
“Lần này hai vị thái tử tới bổn quốc, thái hậu muốn nhân cơ này thực hiện
lời hứa năm xưa với Quốc vương Ngạo quốc, gả Ngọc Liên quận chúa cho Hạ Kì thái
tử. Thái tử nghĩ sao?”
Lư Hạ Kì quét ánh mắt về phía ta. Ta làm bộ e thẹn mà cúi đầu xuống tay vân ve
khăn gấm.
Cho đến khi hắn lên tiếng:
“Được cầu thân cùng Vân quốc, đó là phúc của Ngạo quốc chúng ta. Phụ hoàng
cũng đã đồng ýnhân lần này tới bàn hôn lễ với quận chúa của quý quốc.”
Thiên Vũ liền cười to hai tiến, ra chiều hứng thú:
“Trẫm mong thái tử Ngạo quốc sẽ không bạc đãi biểu muội bướng bỉnh này,
cũng là đièu thái hậu mong muốn.”
Ánh mắt Lưu Hạ Kì loé lên tia giảo hoạt làm ta thấy bất an, hắn cung kính đưa
hai tay lên, nói với vẻ sảng khoái:
“Bệ hạ an tâm. Quận chúa là lá ngọc cành vàng,thần thương yêu quận chúa Ngọc
Liên hết mực để cho sáng bằng tình cảm của Hoàng Thượng dành cho Thái Tử Phi
Tương Hà quá cố.”
Ta giật mình ngước mặt lên,”Tương Hà ?” đây chẳng phải là cô gái họ
nhắc tới trong rừng sao.Là Thái Tử Phi? Của Thiên Vũ?
Sắc mặt Thiên Vũ chuyển sang đen sì tới khó coi, không khí trong viên trầm đi,
mặt các đại thần cũng tái mét. Xem ra vị cố Thái Tử Phi này có thân phận
khá đặc sắc đây.
Hoàng Thượng nắm chặt năm ngón tay dấu dưới long bào tới nổi gân xanh,lâu sau mới
thả ra, nhẹ giọng nói;
“Nữ nhi dĩ nhiên sinh ra là để nâng niu. Như Hàn Châu công chúa của Ngạo
quốc là người nữ tử đoan trang mà hiểu biết, lại có vẻ đẹp trời sinh. Tiếng tăm
ba nghìn ân sưng tập chung một thân của tiên đế dành cho nàng, trẫm rất hội phục.”
Dĩ nhiên là tới phiên Lưu Hạ Kì mây đen kín mặt khuôn mặt tuấn tú của hắn vặn vẹo
đến nực cười. Về vị Hàn Châu công chúa của Ngạo quốc, đương nhiên ta có biết về
nàng.
Tương truyền, đó là vị công chúa thứ hai của vua Lưu Vũ Thành. Nàng có vẻ đẹp
vừa diễm lệ mà lại hoạt bát đáng yêu được Lưu Vũ Thành yêu thương nhất, tuổi
lên mười đã thông thạo sử kinh, thông minh tuyệt đỉnh. Đó là vị công chúa lên
mười được mọi người mệnh danh là ” thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”, sủng
ái còn vượt qua mẫu phi nàng_ Ninh phi. Nhưng a, ai có thể đoán được , đại chiến
xảy ra, để giữ hoà với Vân quốc, liềm đưa Hàn Châu tới Vân quốc làm con tin. Đến
bây giờ, tung tích nàng như một bí ẩn … có người đồn rằng, trong hỗn loạn nàng
đã bi ai mà tự vẫn…
Tiệc miễn cưỡng tiến hành tới cuối, cũng là biết được hai điểm. Lưu Hạ Kì sẽ tiến
hành hôn sự với Ngọc Liên vào rằm tháng tới, vì vậy sx ở lại Vân Quốc mười
ngày.
Thái tử Dạ Tiến Lưu của Trường quốc ở lại hai ngày rồi hồi quốc. Ngày hồi cung,
cả hoàng cung náo nhiệt chuẩn bị đón tiếp hai vị thái tử. Ta quay trở lại Cam
Tuyền cung, nhìn số cung nữ chưa xảy ra cơ sự gì, âm thầm nhẹ nhõm.
Ngồi thưởng trà do Ngạo quốc mang tới. Ta vẫn chưa tài nào thông suốt. Thiên Vũ
dịch dung ta trở thành Ngọc Liên quận chúa…có mục đích gì?
Chỉ đơn giản để nhận biết sao?
Cửa mở, Tố Như vẻ mặt hớn hở phấn khích chạy vào, tay xoè một tờ giấy cho ta:
” Nương nương, người mau xem, thư nhà của thân nương người vừa chuyển tới.”
Ta mở phong thư ra, trong thư là bút tích của nương a! Khoé mắt ta không kìm nổi
rưng rưng.. Đây … coi như là người duy nhất nhớ tới ta đi.
” Nương nương, tin vui a, đại hỷ nha, thân nương người được thái hậu đưa tới
Thái miếu cầu phúc cho tiên hoàng, đối đáp như mệnh phụ quan nhất phẩm!” Rồi
như cố kiềm giọng vui sướng, Tố Như lấm lét nhìn ta:” Chỉ là, lại xa người
đôi chút, lại cả phụ thân người… là nên cao hứng hay không nga?”
Ta đặt phong thư xuống, hướng tầm mắt ra xa, như thấy một điểm sáng mới, miệng
không nhanh không chậm nở một nụ cười:
“Đương nhiên phải cao hứng rồi, Ta khi nhập cung thì cơ hội gặp bà đã rất
hi hữu, hơn nữa… phụ thân ta thê thiếp đông đảo, nương đã sớm chết tâm rồi.”
Tố Như khẽ gật đầu, vén rèm lui ra.
Nhưng là.. ta không tin thái hậu lại ban ơn tới một kẻ không thân thích là ta.
A.. càng ngày càng có nhiều chuyện khó hiểu.
Chiều muộn, người ở điện Liên Bảo của thái hậu tới, truyền ý chỉ vời ta tới
dùng thiện, đàm đạo về trà với thái hậu.
Vội vàng thay một kiện váy kép tử bích sa, ta ngồi trên một cỗ kiệu nhỏ đi tới
điện Liên Bảo cùng Tố Như.
Điện Liên Bảo của Thái hậu nằm ngay phía sau cung Khải Liễn_cung nghỉ ngơi của
hoàng thượng. Đặt bước chân tới nơi ở của những người nắm trong tay quyền sinh
sát này, ta không khỏi bất an.
Đến khi đã vào trong, ta khom người cẩn thận hành lễ :
” Thần thiếp tham kiến thái hậu,nương nương vạn phúc kim an.”
Tiếng nói của nữ tử nghiêm khắc phía trên vang lên:
” Miễn lễ. Mau tới ngồi cạnh ai gia.”
Ta cẩn thận đứng dậy, đi tới chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn, ngồi xuống, tiếng
thái hậu lại truyền tới:
” Ngẩng mặt lên ai gia xem.”
Nhẹ nhàng nhìn lên vị trí phía trên cao. Đó là một bà lão tóc đã điểm bạc,
khuôn mặt trải qua nhiều sóng gió để lại những đường nét nghiêm khắc mà đầy uy
thịnh khiến kẻ khác không thể xem thường.
Tư chất này, có phần quen thuộc với khí chất cao ngạo, vương giả của Thiên Vũ.
Ta không nén được thầm so sánh hai người này cho tới khi giọng nói phía đồi diện
lần nữa cất lên:
” Quả thực là có chút tư sắc, cũng là am hiểu lễ nghĩa. Không trách hoàng
hậu khen tặng không ngớt. Nhan sắc này, hẳn là nên được hoàng thượng yêu thương
a!”
Ta hơi bối rối, những tưởng hoàng hậu chỉ là nữ tử đoan trang lại có thể lén tới
nói xấu ta với thái hậu. Chỉ e nàng không phải là khen ta, mà là nói ta quyến
rũ, mê hoặc hoàng thượng. Ta nhẹ nhàng dùng giọng điệu khiêm tốn nói:
” Hoàng hậu là hiền đức lại hoà nhã, chỉ là có ý nâng cao thần thiếp. Thần
thiếp đâu xứng đáng nhận thánh ân. Sao dám hổ thẹn mà nhận lời khen tặng?Nếu
bàn về nữ tử xinh đẹp mà thông minh lại càng không thể sánh với Ngọc Liên
quận chúa, thông minh hoạt bát lại có vẻ đẹp tao nhã của bậc quý nhân.”
Nói trúng phần tự hào, vẻ mặt bà hoàn hoãn đi rất nhiều. Bà nhẹ khoát tay, cung
nữ xung quanh đều lui xuống, nhìn ta trầm ngâm hồi lâu mới nói với vẻ đầy yêu
thương, sủng nịnh:
“Ngươi coi, ai gia mỗi lần nhìn ngươi là lại nhớ tới trưởng nữ đoản mệnh.
Sao nét mặt cùng ngươi lại có điểm giống nga.”
Ta như chợt hiểu ra, phải chăng thái hậu giúp thân nương vì lẽ này? Nhưng như vậy
là qua tuỳ hứng a!
Chưa đợi ta hồi đáp, giọng điệu ảo não lại vang lên:
” Ai gia hồi đó cũng là thân bất do kỉ, không thể bảo vệ nữ nhi của mình.”
Trên khuôn mặt thái hậu nhăn lại tạo nên vẻ đau khổ, đầy áy náy. Nhưng sao bà lại
nói chuyện này với ta?
Về phần trưởng quận chúa bà nhắc tới, ta chỉ nghe nói nàng chết trong hoả hoạn
năm 12 tuổi.
” Khi Bích Liên ( trưởng quận chúa) qua đời, ai gia chỉ còn giữ được một
cây cổ cầm bằng bạch ngọc do hoàng thượng tặng mà nàng rất yêu thích. Ai gia muốn
trao nó cho ngươi lưu giữ.”
Ta vội vàng tiếp lời:
” Thần thiếp thân phận nhỏ bé, không xứng được bảo toàn kỉ vật quý giá của
quận chúa.”
Thái hậu nhìn ta, nhẹ nhàng cười:
” Ngươi nay thân đã là nữ nhân của hoàng tộc, lại nói thân phận nhỏ bé. Là
có hay không muốn phỉ báng hoàng thất?”
Ta vội vàng quỳ xuống, dập đầu:
” Thần thiếp không có ý như vậy. Chỉ sợ bảo toàn không tốt cổ vật quận
chúa để lại. Làm người không vui.”
Thái hậu thấy ta dập đầu, vội vàng đỡ ta dậy, đau lòng vén lọn tóc vì quỳ gấp
mà xoã ra của ta, nói:
“Ai gia nói ngươi được là nhất định được. Tới trước ngày rằm tháng này,
hãy tới U Viên các. Cây cổ cầm được cất ở đó, sẽ có người trao lại cho ngươi.”
Ta khẽ ” ân” một tiếng. Rồi xin cáo lui.
Chuyện này, là hoạ hay phúc đây?
Qua lần này, ta cũng nên chú ý hơn một chút. Vì chuyện của Lưu Hạ Lì mà hoàng
thượng thường xuyên tới chỗ ta, dễ sinh ghen ghét trong lòng các phi tần khác.
Đi qua ngự hoa viên, ta mơ hồ nghe thấy tiến hát trong trẻo của một nữ nhân nào
đó. Kêu dừng kiệu, cùng Tố Như đi tới.
Cạnh hồ bán nguyệt, có một vài nữ tử vận y phục bàng lụa tung bay trong gió
đang chơi đùa. Trong số đó, có một người nổi bật nhất, khuôn mặt trái xoan, ngũ
quan nhỏ nhắn tinh tế, thân mặc váy mỏng màu tím nhạt, dệt hoa văn chìm hình
hoa đào, màu sắc tươi mát mà tao nhã_đó chính là Thục phi _Vương Chi Ảnh
Thấy ta đi tới, một số phi tần hành lễ, rồi cùng ngồi xuốn bàn luận về váy áo,
thoa vòng.
Lý Quý nhân nhìn Thục phi với ánh mắt đầy ca tụng:
“Thục phi nương nương, tỷ có giọng hát thật xứng danh đệ nhất ca, chúng muội
đều cảm thấy ngưỡng mộ.”
Lòi vừa hết, toàn bộ chúng phi tần còn lại đều nhao nhao hưởng ứng.
“Chi bằng tỷ hãy hát thêm một khúc cho mọi người được mở rộng tầm mắt.”
Vẫn là Lý quý nhân khéo léo vỗ mông ngựa. Có lẽ từ khi vào cung, ai cũng đã có
chỗ đứngcho riêng mình, chỉ có ta không mấy quan tâm.
Chi Ảnh đưa tay che miệng tủm tủm cười, ra điều xấu hổ:
“Các muội là quá lời. Tỷ chỉ là rảnh rỗi liền ca vài câu. Đâu có hay đến vậy.”
Giằng co hồi lâu, Chi Ảnh vẫn ca một đoạn khúc.
Giọng ca Thục phi phải khen rằng vô cùng cao mà lảnh lót tựa chim hót, từng câu
hát như động lòng người, tình cảm da diết.
Đang lúc tất cả say sưa nghe Thục phi hát, có tiếng hô to:
“Hoàng thượng giá lâm”
Thiên Vũ nhàn nhã bước tới, một thân thường phục màu lam phất phơ tung bay theo
bước chân với vẻ tiêu sái như thần tiên, mang lại khí phách xuất chúng.
Cả đám phi tần lao xao theo thứ tự hành lễ, tất cả đều nhìn về phía nam nhân
kia.
Thiên Vũ nói vài câu, đại khái khen giong hát của Thục phi, rồi cùng ngồi vãn cảnh
vối chúng phi tần.
Tất cả đám nữ nhân đều vây quanh hắn, ra sức gây chú ý, tạo thành bầu không khí
nhàn nhã mà vui vẻ.
Đúng lúc này, Lý quý nhân đột nhiên tiến tới phía trước hoàng thượng, trưng ra
biểu tình đau thương mà quỳ xuống:
“Hoàng thượng, phụ thân thần thiếp cùng mẫu thân đã hy sinh nơi sa trường,
tiểu đệ làm quan xa tận biên cương. Thần thiếp chỉ còn một biểu muội tên Tú
Huyên ở quê nhà, mong hoàng thượng cho phép hai tỷ muội gặp mặt.”
Lời vừa dứt, tất cả chúng phi tần cũng nhao nhao bàn tán, nhà Lý Quý nhân là
nhà võ tướng, có công lớn trong việc đánh trận, hơn nữa lại vì nước mà gia quyến
hết thảy đã hy sinh. Đề nghị này, cũng không là quá đáng.
Chỉ thấy phần đông nữ nhân cũng mở lời với hoàng thượng nói giúp nàng. Ta lại
thấy không đơn giản, nàng muốn mang biểu muội vào cung, không phải là muốn tiếp
cận hoàng thượng sao?
Nam nhân chí cao vô thượng nãy giờ vẫn yên lặng, khuôn mặt không biểu tình. Đợi
các nàng cùng diễn một màn “giả mù mưa sa” xong, mới nói:
” Lý tướng quân ( phụ thân của Lý quý nhân) trung hiếu với triều đình,
nay lại hy sinh tại biên ải, coi như trẫm ban thưởng. Triệu muội muội của Lý
quý nhân vào cung, phong làm
Mỹ nhân.”
Ta trong lòng cũng là cảm khái a.. Lý Quý nhân, điều ngươi muốn không phải đều
bị nam nhân kia nhìn thấu. Lý Quý nhân có lẽ không ngờ lại thành công, dập đầu
nói thay biểu muội tạ ơn rối rít.
Cảm thấy nhàm chán khi màn tranh sủng của các phi tần đã bắt đầu, ta lền xin
quay về Cam Tuyền cung nghỉ ngơi.
Thực ra, không phải nói ngồi trên ngôi cửu ngũ là có được tất cả. Như Thiên Vũ
kia, đứng trên vạn người thật đấy nhưng đến cả nữ nhân cùng chung sống cũng phải
luôn đề phòng. Bị ghế rồng uy nghiêm kia dụ dỗ, ai còn nghĩ đến tình cảm?
——————————————————————————————————————————
Một tháng trôi qua, ta dường như cũng quên đi nỗi băn khoăn liên quan tới vị “
Ngọc Liên quận chúa.” Cũng có thể bởi vì ta suy nghĩ quá nhiều chăng?
Mọi chuyện trong cung sóng yên biển lặng tới bất thường.
Thoáng chốc..
Đại hôn giữa Ngọc Liên quận chúa và Lưu Hạ Kì đã tới.
Thực ra, trong hoàng cung từ khi nhận được cái tin tức Ngọc Liên quận chúa
thành hôn, tất cả đã được chuẩn bị cẩn thận. Ngọc Liên là biểu muội ruột của
hoàng đế, là nữ nhi duy nhất của thái hậu a.
Dù không phải tổ chức lễ thành hôn. Nhưng Thiên Vũ đặc biệt thiết yến lớn tiễn
Ngọc Liên xuất giá, hoàng cung sớm đã được trang hoàng lại. Đèn lồng toàn bộ
cũng là màu đỏ, thảm đỏ trải dài khắp ngóc ngách. Nghe nói giá y của Ngọc Liên
cũng là được cục thượng cung đặc chế trong sáu tháng mới thành toàn, tốn kém xa
xỉ.
Ngày mai đã là ngày Ngọc Liên theo Hạ Kì về Ngạo quốc.
Ta rảo bước về phìa U Viên các, hôm nay cũng là tới hẹn tới nhận đàn của thái hậu.
Không hiểu sao, ta vẫ là cảm thấy chuyện này có điểm bất thường, mọi chuyện diễn
ra quá nhanh, lại quá trùng hợp, không khỏi khiến ta ngửi được mùi âm mưu.
Nhưng là ta còn chưa hiểu thái hậu có hay không ý đồ gì, làm sao mà đối phó!
Đã vậy, liền cứ thử đi.
Khi ta nói Tố Như dẫn tới U Viên các, ánh mắt nàng liền loé lên một tia kinh dị
rồi tất ngay, khôi phục vẻ bình thường. Ta lại vừa vặn nhìn thấy!
Chắc chắn có gì bất thường.
U Viên các?
Ta vào cung không tính là lâu, nhưng đường đi đều là thông thuộc hết.
Riêng chỉ có U Viên các này lại chưa hề nghe tới.
Sau khi từ cung thái hậu trở về, ta thế lại thử gợi hỏi về U Viên các, kết quả…
Không một ai biết tới. Vậy mà Tố Như lại thông thạo dẫm ta lòng vòng hết các
con đường xa lạ dẫn tới một nơi bốn bề là tường thành bao phủ. Đến khi trước mặt
hiện lên tấm bảng gỗ đề mấy chữ ” U Viên các” ta mới tin mình đã tới
đúng nơi.
Bước qua cánh cửa là một vườn tràn ngập một loài hoa màu vàng rực rỡ.
Hoa màu vàng cỡ lớn, cánh lại có phàn nhỏ và ngắn so với cả bông hoa, ở giữa là
nhị hoa hình tròn, càng khiến ta ngạc nhiên chính là nơi này cả vườn, tất cả
hoa ấy đều hướng theo hướng theo mặt trời.
Mặc dù chắc chắn mình chưa từng biết qua lại hoa này, nhưng nhìn nó, ta lại cảm
thấy thập phần thân quen…
Màu sắc này, tràn đầy sức sống mạnh mẽ, lại mang theo thập phần tự tin cùng
kiêu ngạo.
Đầu ta không hiểu vì sao nổi lên một trận đau nhức, một hình ảnh gì đó vụt qua
trong trí nhớ của ta, rồi biến mất.
Ta không kịp nghĩ xem đó rốt cục là cái gì, liền nhận thấy đạo mắt kì quái của
Tố Như nhìn ta, chạy lại, nàng hỏi thăm với giọng điệu đầy lo lắng:
” Nương nương, người là thân thể không khoẻ sao?”
Càng cố gắng nhớ lại điều gì đó vừa loé lên, đầu óc ta lại càng mơ hồ, nặng trịch.
Lời Tố Như nói bên tai, cũng nhỏ dần, rồi biến mất…
Hoàn toàn hôn mê!