Đọc truyện Sát Thủ Cung Phi – Chương 39: Chiến sự
Điều ta lo sợ cuối cùng cũng xảy ra. Khi tiến đến gần thành Lục
Châu, đón chúng ta vào thành là cờ của Lương quốc cắm phất phới. Thất
thủ.
Khi ta bị bắt đi, mọi chuyện vẫn bình thường. Dựa vào đó mà nói, chiến sự diễn ra nhiều nhất cũng chỉ
mới chưa đầy một tháng, Vân quốc đã mất thành Lục Châu.
Vì thân phận đặc thù, nhóm sát thủ âm thầm tiến vào thành khi đã nửa đêm. Ta ngồi trong một gian phòng rộng lớn, nhìn đám nam nhân đi cùng
mình mấy ngày đã mệt mỏi đang vui vẻ ăn uống. Tâm trạng không thể nào
khá lên.
Mọi chuyện sao lại nghiêm
trọng như thế? Bây giờ sao ta có thể điềm nhiên nữa. Đưa mắt nhìn một
lượt căn phòng, lại bắt được ánh mắt Mã Tiệp cũng đang nhìn ta, không
khỏi hơi khó chịu. Hắn như là rất chú ý đến ta.
Tất nhiên suy nghĩ của ta bây giờ là làm thể nào để Vân quốc có lợi. Đó là nơi đã cưu mang ta nhưng năm tháng đau đớn nhất, chưa nói đến nam nhân ta tâm niệm cũng đang ở đó.
Nếu nhìn tình hình bây giờ mà nói, việc ta có thể làm được chính là ngăn
cản nhiệm vụ tiếp theo của nhóm sát thủ này, tất nhiên chẳng phải tốt
đẹp gì đối với Vân quốc.
Lại nhìn về phía Mã Tiệp một cái, tất nhiên phải tránh được ánh mắt của nam nhân kia.
Khách quan mà nói, Mã Tiệp cũng không được lòng người cho lắm. Trên
đường đi hắn chỉ nói chuyện với nam nhân dẫn ta tới gường ngủ hôm nọ,
ngoài ra hầu hết thời gian đều trầm mặc.
Có một điều ta vẫn không hiểu, nam nhân đứng đầu Sơn Cốc thoải mái
cho ta nhìn thấy tình hình xung đột, hẳn phải nghĩ tới chuyện ta sẽ tính kế. Hắn đây là quá ngạo mạn hay lòng sâu thâm hiểm?
Dù sao ta cũng đang ở trong lòng địch, mọi chuyện phải cẩn trọng.
Tiếng trống trận vang lên vào lúc tờ mờ sáng, ta lồm cồm bò dậy. Vội vã chạy ra khỏi phòng thì bị một cánh tay cản lại. Mã Tiệp đôi mắt vẫn
đang ngái ngủ, hiển nhiên không hề quan tâm tới việc ngoài kia chuẩn bị
một hồi huyết tanh, dáng vẻ lười biếng nhàn nhã hỏi ta: “ Ngươi muốn đi
đâu?”
Ta ra vẻ mù mờ hỏi lại: “ Ngoài kia có tiếng ồn lớn như thế, chúng ta không nên tới hỗ trợ sao?”
Hắn nheo mắt lại, đổi tay khác chống lên cửa, cười khẩy một tiếng: “ Ngươi hẳn là lo cho đại quân lạ hoắc kia đi. Quả là có tấm lòng bồ
tát.” Lại đẩy ngược ta vào trong: “ Yên phận một chút, đừng lộn xộn.”
Ta đang sốt ruột muốn ra ngoài xem thì một nam nhân xa lạ, dáng
người cao lớn, trên người khoác áo giáp bạc sáng loáng chạy tới. Gạt mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, hổn hển lên tiếng: “ Mã thiếu hiệp, tình hình có chút vượt ngoài tầm kiểm soát. Ta đến báo cho mọi người tạm
thời dời đi. Thành Lục Châu sợ là mấy ngày tới sẽ có biến.”
Trấn động trong lòng làm ta thoáng rung động, nói vậy là lợi thế đang nghiêng về Vân quốc đúng không?
Mã Tiệp liếc nhìn ta, nghiêm túc hỏi vị tướng quân kia: “ Phía địch do ai làm chủ tướng?”
Lão ta cung kính cúi người: “ Đích thân Trường Thiên hoàng đế cầm quân.”
Trường Thiên là tên hiệu của Thiên Vũ khi lên ngôi, ta chấn động
mạnh rồi, hắn đích thân cầm quân ra biên cương. Trong tình thế rối loạn
như thế này, không phải là đem mạng mình ra làm mồi nhử hay sao?
Nhìn thái độ cung kính của lão tướng quân đối với Mã Tiệp, không khó đoán ra trong Sơn cốc, địa vị của hắn cũng không tồi.
Như là không hề sợ ta nghe được, họ vẫn thản nhiên trao đổi địa điểm rời quân, những thứ cần chuẩn bị. Nếu lần này phải rời thành, không chỉ đơn giản vài chục người sát thủ, mà là cả một đại quân mười lăm vạn
người, phải cân nhắc kĩ càng.
Đúng
lúc này, một tên lính từ hành lang gấp khúc sơn đỏ tươi chạy tới, quỳ
sụp dưới chân chúng ta, run rẩy mở miệng: “ Thượng tướng quân, quân Vân
quốc đã bao vây ba mặt thành, tạo thế gọng kìm.”
Lão tướng quân nghe vậy liền biến sắc: “ Phía đông thành tuy trống
trải, tây bắc lại có đồi núi hiểm trở. Sao đại quân của hắn có thể thần
không biết quỷ không hay bao vây chúng ta?”
Mã Tiệp nãy giờ im lặng lại lên tiếng: “ Đó chính là thứ Hạ Thiên Vũ đánh vào. Quân Lương chủ quan hẳn là sẽ không canh gác cẩn thận những
chốt điểm hướng tây bắc. Hẳn là muốn đẩy chúng ta phải rút ra phía nam.”
Tuy hơi bất ngờ khi Mã Tiệp gọi thẳng tên húy của Thiên Vũ, lại nhớ
tới đây dã không còn là chốn hoa lệ phù phiếm nhất thiên hạ, thầm thở ra một hơi. Phía nam thành Lục Châu có gì đáng ngại sao?
Chiến sự liên miên trong một tháng, để chiếm được thành Lục Châu,
quân sĩ của Lương quốc cũng suy yếu nhiều. Mười lăm vạn tinh binh hơn
phân nửa là thương tích đầy mình. Thiên Vũ dùng kế vườn không nhà trống
làm quân Lương dần cạn lương thực, cũng không thể cố kiết bám ở thành
trống không.
Câu trả lời của ta đến
ngay bữa trưa hôm ấy. Mỗi người chúng ta tùy tiện gảy vài miếng, chân
dùng tư thế như lúc nào cũng sẵn sàng rời đi.
Phía nam thành Lục Châu là rừng Trầm tích.
Một đoàn gần trăm sát thủ dẫn đầu mười năm vạn tinh binh lên đường vào rừng Trầm tích.
Mã Tiệp lúc nào cũng cưỡi ngựa kè kè không khỏi làm ta muốn ngửa cổ lên trời thở dài. Ta có thể trốn đi đâu cơ chứ.
Rừng Trầm tích nhìn bề ngoài có vẻ vô hại nhưng nghe lời vị tiểu
binh báo tin kia thì ban đêm ở đây có rất nhiều thú dữ. Ta thận trọng
bám sát đoàn quân, thân mặc áo giáp có hơi nặng nề quay sang hỏi Mã Tiệp bên cạnh:” Rừng núi tuy rộng nhưng mang theo đại quân như vậy có thể ẩn nấp sao?” Câu hỏi thực chất chỉ để thỏa mãn tò mò của ta.
Thượng tướng quân nghe ta hỏi liền thay Mã Tiệp đáp lời:”Nơi này
cũng không thể ẩn nấp lâu. Đây chỉ là kế sách tạm thời.”Có vẻ ông ta
không mấy phòng bị với người của Sơn Cốc.
Chúng ta đóng quân trên vùng đất bằng phẳng ở đỉnh một ngọn núi.
Dựng trại, điểm doanh số, kiểm tra binh khí. Mọi việc được làm một cách
khẩn trương trong yên lặng nhất có thể.
Nhận phần bánh được phát, ta chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống cùng đám binh sĩ gần đấy.Khi bánh đã kề đến môi, một chiếc kiệu đơn giản bốn
người khênh lặng lẽ vượt qua tầng tầng binh sĩ tiến đến trại chủ soái.
Động tác trên tay hơi ngừng lại một lát, vị đại nhân vừa đến có thân phận thế nào đây. Miếng bánh cuối cùng biến mất cũng là lúc Mã Tiệp
tiến đến chỗ ta ngồi, vỗ một cái thật mạnh lên bả vai ta, giọng nói của
hắn nhẹ đến khiến ta bất ngờ: ” Vào trong một lát.”
Tuy chẳng hiểu gì, ta vẫn vỗ mông đứng dậy theo hắn vào trong trại
chủ soái. Bên trong hiển nhiên vừa có thêm một người. Kẻ mới đến mặc tử y thêu chỉ bạc, mặt nạ che nửa khuôn mặt hắn chỉ lộ ra đôi môi cùng sống
mũi thẳng tắp.
Sự xuất hiện của ta
không hề làm hắn ngạc nhiên. Động tác châm trà trên tay tao nhã không
ngắt quãng, chỉ liếc qua ta rồi thôi. Không hỏi gì thêm.
Thượng tướng quân lúc này đang khúng núm đứng cạnh nam nhân kia, nét mặt nịnh nọt lại mang theo không phục. Hiển nhiên vị mới tới này đang
đe dọa đến quyền lực của gã: ” Quân sư, ở đây toàn là người thân tín,
ngài xem…”
Ý định của lão hẳn là muốn nam nhân kia tháo mặt nạ xuống.
Lần này hiển nhiên đã phật ý vị gọi là quân sư kia, hắn nhìn thoáng
qua ta cùng Mã Tiệp, cuối cùng dừng trên người thượng tướng. Tiếng nói
khàn khàn như bị bệnh nặng vang lên:” Ta không quan tâm kẻ nào ở dưới.
Nhưng chỉ cần là nội gián..” Nói đến đây liền dừng lại, đưa trà vừa pha
lên uống. Lắc đầu một cái, lui về phía sau bình phong nghỉ ngơi.
Thượng tướng quân lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn Mã Tiệp, ra hiệu lui ra ngoài.
Binh lính đã kịp thời dọn một trại mới cho hắn, chúng ta bước vào
trong, ta thấy hơi khó xử, không biết có nên lui ra hay không. Khi chân
vừa lùi lại một bước bị thượng tướng nhìn thấy, giữ lại: ” Vị này được
Mã thiếu hiệp tín nhiệm, hẳn là người có năng lực trong Sơn..” dừng lại
như kiêng kị, nhìn Mã Tiệp thăm dò.
Mã Tiệp ngồi xuống ghế gỗ, khoát tay không để ý:” Là người của ta.”
Lão có vẻ hoàn toàn tin tưởng lời Mã Tiệp nói, cũng không kiêng dè
ta : ” Vị vừa nãy là quân sư khả hãn cử tới. Ở Lương quốc được ca tụng
là am hiểu thông tuệ về binh pháp, Đã có công phò tá Huân thiền vu chinh phạt Vân Trung.”
Mã Tiệp nghe lời
Hàn tướng quân nói, đột ngột cắt ngang: “ Quan trọng là, hắn ta đột ngột đến đây. Có gì để chứng minh thân phận hay không?”
Hàn tướng quân nghe thấy, chợt nhận ra điều gì, tiếp lời: “ Ý chỉ
vời quân sư do đích thân Khả Hãn chấp bút hắn có mang đến.”
Nụ cười trên môi Mã Tiệp vẫn không thay đổi: “ Vị quân sư này từ
trước vẫn đeo mặt nạ?” Nếu vậy thì dù đánh tráo cũng không ai biết. Hàn
tướng quân trầm ngâm một lúc, gật gù: “ Mọi người chỉ biết gọi Tô tiên
sinh, tính tình cổ quái, bình thường chỉ ru rú trong phủ, ngoài lĩnh
mệnh ra chiến trường chẳng bao giờ lộ mặt.”
Vì đây là thời điểm nhạy cảm, Tô tiên sinh lại ảnh hưởng đến công
lao của Hà tướng quân, hăng hái muốn chứng thực thân phận vị quân sư mới ra lò này cũng là chuyện bình thường. Nhưng kẻ nào to gan đến mức xuất
hiện đường hoàng ngay thời điểm này cơ chứ?
Nếu bị phát hiện, chẳng phải tự chui đầu vào miệng cọp sao. Đây là một nước cờ hiểm.
Ta thành thực ngồi nghịch chén ngọc trong tay, không lên tiếng xen
vào cuộc nói chuyện của Hàn tướng quân và Mã Tiệp. Đến khi bước ra
ngoài, trời đã ngả về chiều. Rừng núi có vẻ yên bình thanh mát. Lại
không biết phía ngoài kia đang xảy ra những gì.
Nhóm sát thủ tuy mặc binh phục nhưng đều tự nhiên tách riêng một
chỗ, ta rảo bước đến nơi họ đang thảo luận, mong nghe ngóng được gì đó.
Ngoài ý muốn phát hiện họ không hề quan tâm tình hình hiện giờ, chỉ
thảo luận chiêu pháp giết người. Trong lòng ta mơ hồ dấy lên một hoài
nghi.
Sự bình tĩnh này mới thực sự
khiến người ta lo sợ. Nếu không có gì sai, tất cả nhiệm vụ cụ thể đều
chưa có, tập hợp một đội lớn sát thủ nhàn rỗi như thế này, hẳn không
phải quy cách hành sự của Sơn Cốc uy danh kia.
Chắc chắn Mã Tiệp đã biết điều gì đó, hắn tự dưng thân cận, tin
tưởng ta một cách thái quá. Liệu nhiệm vụ bí mật đã đưa ra mà ta không
biết hay không?
Điều này không phải
là không thể, dù sao ta càng có cảm giác nam nhân đứng đầu Sơn Cốc kia
muốn thả ta vào một bàn cờ lớn, như con rối gỗ không hề hay biết gì.
Thái độ này của nhóm sát thủ chỉ có hai cách giải thích, hoặc thản
nhiên chờ nhiệm vụ tới hoặc họ đã sớm có kế hoạch rõ ràng, mục tiêu
không đơn giản là đến giúp Lương quốc.
Lúc này, câu chuyện của họ đột ngột chuyển về phía Mã Tiệp, chỉ nghe
thấy một người đè thấp giọng nói: “ Ngươi nói xem, sau vụ này có khả
năng Mã Tiệp được quay lại dưới trướng thiếu chủ hay không?”
Nghe thấy tin tức về nội bộ Sơn Cốc, hai tai ta liền dỏng lên lắng
nghe. Một nam nhân trầm giọng quát người kia: “ Đừng bàn tán linh tinh
quyết định của thiếu chủ.”
Một người
khác lại mặc kệ kẻ kia, tham gia vào câu chuyện vừa khơi ra: “ Ta đoán
điều này hẳn đã định đoạt. Mã Tiệp dù tính tình thẳng thắn, dễ mất lòng
người, nhưng võ công chỉ dưới thiếu chủ. Hẳn lần này sẽ lại được trọng
dụng.” Sau lời nam nhân này, tất cả lại quay về chủ đề vô thưởng vô
phạt.
Phỏng đoán của ta không phải
không đúng, Mã Tiệp có một vị trí nhất định trong Sơn Cốc. Dù không quá
đề phòng ta, sự nhạy cảm của hắn vẫn khiến ta bất ngờ.
Ta cũng chẳng mong họ nói đến những điều cơ mật hơn, nhàm chán đối
đáp với một vị có vẻ trẻ tuổi nhất. Hắn rất hăng hái hỏi ta: ” Sao tỷ
được phân đến nhóm sát thủ đứng đầu đột ngột như thế, hẳn có biệt tài ?”
Ta hứng thú hỏi lại: ” Vậy đệ có tài năng gì vậy? Nhìn dáng người không thích hợp lắm dùng sức.”
Hắn nháy mắt giảo hoạt:” Ta hỏi trước, tỷ đáp lại ta liền nói cho tỷ.”
Ta ra vẻ không quan trọng nói:” Có am hiểu một chút ám khí và độc dược.”
Hắn ngay lập tức giả vờ run sợ, nói liên hồi:”Chả trách, thảo
nào…” cứ một tràng chả trách thảo nào như thế, ta cũng chỉ biết lắc
đầu ngán ngẩm.
Ta nghĩ rằng hắn sẽ nói lâu lâu thì đột nhiên giơ tay vỗ vào đùi đánh đét, quay
sang ta hỏi ta: ” Vậy tỷ có biết Duyệt Trữ tỷ tỷ không? Tỷ ấy là người đứng
đầu Sơn Cốc về độc dược đấy. Nghe nói được chân truyền từ phu nhân thiếu chủ Sơn Cốc tiền nhiệm. Đệ nhất giang hồ.”
Giọng nói của hắn mang theo sùng bái cùng ngưỡng mộ.Tất nhiên ta
biết Duyệt Trữ, nhưng lại chỉ nói qua loa: ” Có nghe danh nhưng chưa
được gặp mặt.” Nghe ta nói, hiển nhiên nam nhân kia vô cùng thất vọng.