Đọc truyện Sát Thủ Cung Phi – Chương 3: Nhập cung…tình thâm nay đã tận
Y như lời đã nói, mới sáng ngày kế,thánh chỉ sắc phong Thần
Phi đã được mang tới Lã Phủ. Toàn phủ bất quá ngoài phụ thân ai ai cũng kinh ngạc
không thôi.
Chút ít thú vị mà ta tìm được trong chuyện này có lẽ phải kể tới khuôn mặt thường
ngày giả đoan trang hôm nay lại trắng bệch của đại nương. Cũng phải a, có lẽ
trong mộng bà cũng không ngờ một cái thứ nữ như ta mà ngang nhiên được phong
phi vị, ngang hàng với chính nữ con gái bà _Nhược Mai.
Nương của ta từ khi nhận được thánh chỉ vẫn là bất an không thôi. Khi đã trở về
khuê phòng, ánh mắt âu lo của bà nhìn ta, nhẹ giọng lên tiếng:
“Tâm Tâm, nương thật lo lắng cho ngươi a, sao tân đế lại tuyển phi bất ngờ
như vậy?” Hơn nữa lại nạp thứ nữ của Lã phủ vào phi vị cao quý. Ta biết
bàmuốn hỏi vậy nhưng lo ta tủi thân nên không nói hết vế sau.
” Cũng đâu phải chuyện gì bất thường. Nương, khê nữ Vương Chi Ảnh của Bình
Vương phủ cũng được phong phi đó thôi. Nương là không cao hứng hay sao?”
” Nếu ngươi được một cuộc sống thanh nhàn phú quý, người làm nương như ta
sao có thể không cao hứng đây? ” Nói đến đây, giọng bà có vẻ nhỏ hơn một
chút, tay bà nhẹ nhang xoa đầu ta:
” Bất quá, ngươi lại không có thế lực chống lưng, nương lo ngươi so với
các nương nương khác sẽ chịu nhiều uỷ khuất.”
Ta khuyên nhủ nương vài câu, rồi đưa bà về phòng. Những lời nương nói, không phải
ta không biết. Nhưng ta cũng rõ mình là ai, ta không phải dễ dàng cho người
khác khi dễ a, hơn nữa, ta còn là vào cung với tư cách sát thủ. Lo gì phải chết
già trong cung như đám nữ nhân kia?
—————————————————————————————————-
Giờ ngọ mươi hôm sau, ta cùng Thục phi Vương Chi Ảnh và một số phi tần nho nhỏ
khác nhập cung. Theo vị công công họ Lý dẫn về Cam Tuyền cung, ta có chút cảm
khái về kiến trúc hoa lệ của hoàng cung. Quả là hào nhoáng, xa xỉ cực điểm.
Trách sao các nàng đều là tranh nhau tới sứt đầu mẻ chán để sống nơi đây?
Mặc dù biết hoàng cung lộng lẫy như vậy, với ta cũng chỉ là một lớp vàng son
bao bên ngoài. Bóc xuống vẻ bề ngoài của nơi này, sẽ chỉ còn là nơi mục nát với
hàng trăm kế sách, thủ đoạn mà đấu đá lẫn nhau vì hai chữ: hoàng quyền!
Cam Tuyền cung rộng ước chừng còn hơn cả Lã phủ, bày trí toàn đồ quý giá, đẹp đẽ.
Cung nữ hầu hạ có mười sáu người, quả thực có Hương Trầm và Tố Như ( Diệp Chi)
là cung nữ thân cận chuyên đi cạnh ta.
Nhận thức được thân phận các nàng cũng là sát thủ, trò chuyện cũng có thêm phần
hảo cảm.
Tố Như giúp ta thay một bộ y phục màu lam nhạt, hoa văn sen tịnh đế thanh
thoát, nhẹ nhàng, chải búi tóc Song Vân, dùng châm cài hoa mai nho nhỏ tinh tế.
” Nương nương, hoàng hậu chiều nay đãi yến mừng người và Thục Phi mới tiến
cung.” Tố Như vừa cài trâm cho ta, vừa nói.
” Ân.” Ta chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Ai nha, vừa mới nhập cung, hoàng hậu đã mở tiệc dò xét ý tứ, quả không đơn giản.
Ta kêu Tố Như chọn sẵn y phục không quá nổi bật mà vẫn phải lễ với mình, chuẩn
bị buổi chiều tới Loan Phượng cung của hoàng hậu.
Tố Như cứ loay hoay cạnh ta không rời, thấy vậy, ta bèn kêu các cung nữ lui xuống,
chỉ còn mình ta và nàng.
” Ngươi tên là Tâm Như a? Phụ thân ngươi lại là Lại Bộ Thượng Thư?. Tố Như
mắt sáng rực nhì ta.
” Ngươi đã biết ta là Nguyệt Đàn từ khi nào a?”Ta cũng hướn Tố Như mỉm
cười.
” Là Thiên huynh nói với ta. Oa, không nghĩ bộ dáng Tâm Như ngươi bỏ khăn
che mặt lại đẹp tới vậy.”
Ta bất đắc dĩ cười nhẹ. Khuôn mặt này chỉ là do thuật dịch dung tạo nên, khuôn
mặt được mọi người tấm tắc khuynh quốc khuynh thành của ta đã sớm bị huỷ hoại
năm mười hai tuổi.
” Ngươi phấn khích cũng là hơi quá đi. Ngươi ở cùng chỗ với ta. Vậy là tốt
rồi.” Mắt khẽ lườm khuôn mặt trẻ con của nàng, nhưng miệng lại nở một nụ
cười :
” Ta coi ngươi là ban nãy có điều muốn nói, hẳn là không phải chuyện này
chứ?”
Như giật mình nhớ ra điều gì, Tố Như nhìn ta với vẻ mặt đã trở lại nghiêm túc:
“Chiều nay hoàng hậu mở yến, chắc chắn là muốn thử thái độ của các phi tần
nha. Thiên huynh có nói với ta chủ tử là muốn ngươi giữ vị trí trung lập.”
” Ta biết.” Bản thân ta cũng không muốn dây dưa tới đám nữ nhân nơi
đây.
Tố Như tiếp lời:
” Hoàng hậu này họ Trương, tên Trương Tường Vy, trưởng nữ của Tể Tướng, bề
ngoài có vẻ đoan trang cực điểm. Nhưng bất quá dều là một dạng nữ nhân, vẫn
mong ân sủng mà tranh giành.”
Ta gật đầu, có chút đường đột hỏi Tố Như: ” Ngươi cũng là mới tiến cung
đi, sao lại biết nhiều như vậy?”
Đưa tay nhéo cái mũi dọc dừa của ta, nàng nhăn mặt:
” Là chủ tử sai người bí mật tiết lộ thông tin. Đừng nói với ta ngươi còn
không biết chủ tử chính là hoàng thượng?”
Trong tâm ta một hồi ngạc nhiên. Hạ Thiên Vũ! Hắn chính là chủ tử? Bảo sao khí
chất tới cảm giác áp lực lại giống tới vậy? Nhưng vì cớ gì mà hắn lại đào tạo đội
ngũ sát thủ này a?
Thấy ta ngây người hồi lâu, Tố Như thở dài, nói tiếp:
Còn nữa, trong cung ngoài Trương hoàng hậu quyền quý còn có Quý Phi Hà Khiết
Nhi, Thục Phi Chi Ảnh, Hiền Phi Nhược Mai, Đức phi Lâm Mạt hương, tần mĩ nhân thì
vô số.”
Ta thấy nàng vỗ mạnh vai mình, nở nụ cười thần bí mà nói:
“Nhưng mà… Tâm Như a…nếu bình nhan sắc chắc hẳc chỉ có Vương Thục Phi có
thể so với ngươi .” Vẻ mặt nàng cực kì cao hứng.
” Ta và ngươi đâu phải để tranh giành đấu đá!” Ta nhíu mày, nhìn Tố
Như không hài lòng.
” ơ hay, ngươi đang ở trong hậu cung dù sao cũng vẫn sẽ không tránh được
cuốn vào vòng xoáy tranh đấu nơi đây, vẫn là nên cẩn thận.”
Nằm dựa xuống tháp phi nghỉ ngơi.
Chiều xuống, liền nhanh chóng thay y phục, dẫn theo Tố Như cùng Hương Trầm hướng
Loan Phượng cung.
Trước sảnh chính, từng tốp phi tần nhẹ nhàng bước vào, các nàng ai cũng vận y
phục rực rỡ chói mắt, trâm cài cầu kì. Ta chậm rãi khoan thai theo vào, nhìn một
lượt điện. Chỉ thấy trên cao là một nữ tử thân vận cẩm bào đỏ thẫm, miệng tươi
cười ngồi trên ghế phượng tán gẫu với chúng phi tần. Đay chắc hẳn là Trương
hoàng hậu đi. Ta hướng phía hoàng hậu hành lễ, rồi ngồi tại bảo toạ, nhàm chán
dùng điểm tâm.
Các phi tần khác cũng cùng hoàng hậu tán gẫu, cho đến khi thái giám ngoài điện
hô to:
” Hoàng thượng giá lâm.”
Chỉ một tiếng hô đơn giản mà kích động tới toàn bộ chúng phi tần, hoàng hậu nở
một nụ cười tươi rói tiến lên phía trước, cùng các phi tần cung nghênh hoàng
thượng.
Sau khi buông một câu lạnh lùng:
” bình thân.” , nam tử kia cất bước tiến về vị trí cao nhất mà
ngồi cùng hoàng hậu.
Tới khi mọi người đã ngồi tại vị trí của riêng mình, ta đưa mắt đánh giá nam tử
mặc long bào kia một phen.
Tầm mắt ta đông cứng lại khi nhìn khuôn mặt hắn, ánh mắt nóng rực của hắn cũng
đang quét về phía ta. Theo bản năng ta khẽ cúi đầu, đợi tầm mắt hắn rời đi nơi
khác.
Khi mọi người đã bắt đầu trò chuyện, hắn cũng không chú ý tới ta nữa, ta mới ngẩng
mặt lên.
Quả là một nam tử tuấn mĩ, nét cương nghị lạnh lùng trên khuôn mặt hắn từ nhỏ
đã được tôi luyện nay lại càng đậm khí chất Vương giả, thành thục hơn. Mày kiếm
trên đôi mắt phượng thâm sâu khẽ nhíu lại cũng là một bộ dáng đầy tuấn dật.
Ta vô tình nhìn thấy ánh mắt pha chút mê đắm của Thục Phi khi nhìn hoàng thượng.
Không phải chứ? Thục Phi biết rõ mình là người dưới trường của hắn, lạc vào lưới
tình của vị quân vương này, hậu quả sẽ ra sao?
Dường như ngắm nam nhân kia đã đủ, hoàng hậu lên tiếng, dẹp các phi tần đang hồ
nháo lại:
“Yến tiệc hôm nay bản cung mời các muội muội tới dự trước là mùng Vương Thục
Phi và Lã Thần Phi nhập cung.” Rồi mỉn cười đầy tình ý nhìn hoàng thượng,
nàng nói tiếp:” Ngoài ra, còn là chuẩn bị cho ngày hai vị thái tử Lưu Hạ
Kì và Dạ Tiến Lưu của Ngạo quốc cùng Trường quốc tới thăm Vân quốc chúng ta. Vì
tình huynh đệ giữa ba nước, hoàng thượng muốn cử ba vị phi tần theo hoàng thượng
đích thân tới cửa ái Đông Quan đón họ.”
Quả nhiên, không khí vốn náo nhiệt nay lại cang thêm ầm ĩ bàn tán, các nàng ai
nấy đều là bộ mặt đầy mong chờ.
Hoàng hậu thấy mọi người hồ nháo đã đủ, liền lên tiếng:
” Lần này xuất cung cùng hoàng thượng có … Thần phi, Hiền phi với Dương tần.”
Lời hoàng hậu vừa nói, toàn bộ nữ nhân trong điện đều phi những ánh mắt đầy
ghen tỵ về phía ba người chúng ta.
Để có biểu tình thích hợp, ta bắt chước Nhược Mai mà làm bộ dấng tươi cười,
sung sướng.
Yến tiệc tàn, ta ngồi trên kiệu nhỏ trở về Cam Tuyền cung, chờ đợi. Chỉ một lúc
sau, đã thấy Lý công công cạnh hoàng thượng tới truyền ý chỉ tối nay ta thị tẩm.
Đèn vừa thắp, tiếng thái giám thông truyền vang lên:” Hoàng thượng giá
lâm.”
Ta đặt món điểm tâm đang dùng xuống, quỳ xuống:
” Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn
tuế.”
Chỉ thấy một đoi giày vàng sáng ngay phía trước đầu ta đang cúi, giọng nhàn nhạt
cất lên:
” Bình thân.”
Ta lập tức đứng dậy, hắn cho người hầu lui xuống, chỉ để lại Hương Trầm, sau
khi chắc chắn không còn ai xung quanh,ngữ khí nghiêm túc của hắn vang lên:
” Ngươi hẳn là còn nhớ Lưu hạ Kì?”
Ta khẽ chau đôi lông mày, Lưu Hạ Kì? Chẳng phải là kẻ giao đấu trong rừng?
” Tại rừng Thiều Quang?” Ta đặt nghi vấn.
Hạ Thiên Vũ ngồi xuống đối diện ta, nhẹ nhàng gật đầu.
Ta âm thầm kêu không ổn, nói vậy, hắn chắc là thái tử của Ngạo quốc? Vậy thì rõ
ràng quan hệ với Vân Quốc chúng ta vô cùng căng thẳng.
Còn nữa, nói như Thiên Vũ, không phải là Lưu Hạ Kì đã sớm ở tại lãnh thổ của
Vân Quốc? Điểm này cực kì đáng lưu ý.
” Bất quá…” Giọng âm trầm phía đối diện lại tiếp tục:
Quả thực hắn đã ở đây rồi…”
Ta sực tình khỏi suy tư, ngẩng đầu đối diện hắn. Bắt gặp ánh mắt nghiên cứu
nhìn mình, ta hơi bất mãn trừng mắt:
” Ta mới tới ngươi đã bắt ta làm việc khó như vậy, là muốn khi dễ ta?”
Hắn thu lại ánh mắt đang nhìn ta chằm chằm, lắc đầu tiêu sái vào trong đọc
sách.
Quá nhàm chán,ta thay một kiện y phục đen, cùng Tố Như theo sơ đồ Thiên Vũ đưa
mà đi một vòng hoàng cung.
Hoàng cung có 4 cửa theo 4 hướng: Đông, Tây, Bắc , Nam. Cửa đông là cửa chính
hướng Triều Dương điện của hoàng đế, canh phòng cẩn mật. Bảo Khố ở đằng sau Triều
Dương điện, phía sau nữa là hậu cung.
Sau khi lòng vòng một hồi, ta đâm mệt, ngồi xuống một thảm cỏ lãnh cung, nơi
này vào ban đêm chẳng có ai.
Tố Như đã bị Vũ Thiên gọi về, một mình ta nằm ngắm trăng. Thật là mệt a!
Ta phát hiện sau dãy Liên Bảo của thái hậu có một bóng đen di chuyển, bèn đuổi
theo.
” Ai?” Ta túm lấy góc áo của hắn khi đã tới phía sau cung Liên Bảo.
Hắn quay lại nhìn ta bằng ánh mắt kì quái, định triển khai khinh công bỏ trốn,
ta dứt khoát giữ lại.
Sau một hồi giằng co, ta nghe thấy tiếng bước chân của đám thị vệ. Mặt biến sắc,
ta mà bị bắt trong bộ dạng này thì…
Trong khi ta đang phân vân có nên thả hắn ra rồi chuồn hay không thì có một
toán người đã chạy tới ngày càng gần. Tên áo đen khẽ hừ khó chịu, không chần chờ
lôi thẳng ta cung xuống hồ.
” Bùm”
Ta thấy nước bắt đầu tràn vào miệng, bắt đầu giãy giụa. Lã Tâm Như ta từ nhỏ thứ
sợ nhất chính là bơi. Trong lúc thần trí mơ hồ, chỉ thấy một khuôn mặt tiến lại
gần, môi hắn áp vào môi ta… sau đó… ta ngất đi.
“Khụ…khụ”
Nặng nề mở mi mắt ra, đập vào mắt ta là khuôn mặt của một nam tử yêu nghiệt.
Đôi mắt đen sắc lạnh nhìn ta chằm chằm.
Ta phát hiện mình đang ở phía sau lãnh cung ban nãy. Quần áo ướt nhẹp, đầu tóc
rũ ra, khoan đã…vừu rồi chẳng phải hắn dám… dám hôn ta?
” Ngươi … vừa nãy … ngươi…” Tay run run chỉ vào tên trước mặt, môi mỏng
của hắn nhếch lên, áp lại gần ta:
“Không nghĩ ngươi lại là một nha đầu? Võ công cũng không tệ.”
Ta trừng mắt nhìn hắn xoay người biến mất.
Thay bộ y phục đã ướt đẫm ra, ta hơi run lên vì lạnh. Đáng chết a! Nam nhân
đáng chết, lôi ta xuống hồ làm cả người ướt sũng . Tố Như mang tới cho ta một
kiện áo lông chồn, khuyên bảo:
” Nương nương, hai ngày nữa người xuất cung, vạn nhất đừng xảy ra chuyện
gì, mau mau nghỉ ngơi a.”
Ta cắn cắn môi,chửi rủa tên hắc ám kia một hồi rồi cũng đi nghỉ.