Đọc truyện Sát Thủ Cung Phi – Chương 17: Thâm kế đã đạt, phong ba lại nổi
Ta quả là
không thể tự giải đáp khúc mắc chính mình đưa ra, liền mệt mỏi đi nghỉ.
Hôm sau,
trong cung náo nhiệt chuyện Thiên Vũ đồng ý cho Hà phu nhân _ mẫu thân Hà quý
phi vào cung. Nghe nói dạo này tinh thần Hà Khiết Nhi không được tốt.
Thái hậu
liền ân chuẩn cho Hà phu nhân vào cung. Muốn cho các nàng gặp mặt nhau, cốt để làm
Hà quý phi lên tinh thần.
Chuyện Hà
thị vào cung còn kéo theo bao chuyện thị phi trong Hà phủ. Nghe nói mẫu thân của
Huệ tần_Hà Dương Điệp ở Hà phủ vì đắc tội với Hà phu nhân, không cẩn thận làm
bà ngã xuống hồ mà bị đánh bệnh nặng. Lần này bà vào cung, mọi người tuy ngoài
mặt cũng chỉ làm như chuyện nhỏ nhưng trong lòng đều muốn xem Huệ tần đối với
Quý phi thái độ sẽ ra sao.
Buổi trưa,
liền nghe được tin tức nói, Huệ tần đã tới cung Thanh Vân thăm Hà phu nhân, còn
thay mặt thân nương nàng xin lỗi bà. Ba nữ nhân chuyện trò vui vẻ không dứt.
Lúc đó, ta
đang đứng dưới gốc liễu trong Tú Linh các, nghe Hương Trầm nhàn nhạt kể lại,
cũng không nói gì thêm.
Huệ phi….
Xem ra nàng cũng không phải người ngu ngốc. Chỉ tiếc …
Thông minh
nhún nhường hay tự cao ngu ngốc cũng vậy. Họ đều là nữ nhân của Hà phủ, lần này
đều không tránh khỏi tai ương.
Buông cành
liễu xanh mướt rủ xuống trong lòng bàn tay ra, ta tiến vào chính điện của Tú
Linh các.
Đây là nơi
nữ nhân kia từng ở.
Cánh cửa gỗ
nặng trịch vừa được đẩy ra, một mùi hương thanh nhã ùa tới khiến khắp người một
cảm giác khoan khoái vô cùng. Ta nhìn một lượt đồ đạc bày trí nơi đây. Tranh
trúc xanh đầy sức sống treo chính giữa. Hai bên là hai câu đối, nét chữ mạnh mẽ
mà uyển chuyển mền mại, tiêu sái thoát tục.
Hương Trầm
vốn theo ta đi vào, sau khi quan sát một hồi liền hỏi ta:” Nương nương, người
là vì sao đường đột muốn tới nơi ở của Ninh Tiệp dư?”
Ta khẽ cười
nhẹ một tiếng, chân tiếp tục bước tới bàn bày cờ vây, một hồi sau mới lên tiếng,
nửa thật nửa giả: “ Ta tự nhiên lại có cảm giác nhớ nàng.”
Hương Trầm
im lặng nhìn ta rất lâu, thấy ta không nói gì thêm, bèn kể chút chuyện về Ninh
Tiệp Dư:” Này Ninh tiệp dư số cũng không may mắn. Vì mắc bệnh dịch mà bị đưa đi
cách li, không được mấy ngày liền qua đời. Trong cung cũng có náo loạn đôi
chút. Lúc đó người còn đang ở ngoài cung, chắc hẳn là không biết chuyện này.”
Thì ra là
trong lúc ta tiếp cận Hà Úy, nàng liền dựng kịch bỏ đi.Nữ nhân đó giống như một
làn gió. Chỉ thoáng xuất hiện lại để cho người khác thật sâu ấn tượng.
Đến cuối
cùng ta vẫn không hiểu được mục đích nàng nhập cung Vân quốc. Nàng không cho ta
cảm giác đe dọa nhưng lại mãnh liệt muốn tìm hiểu những chuyện nàng làm. Lệnh
bài Sơn cốc đã ở trong tay mẫu thân, ta lại càng thấy được nàng cũng không hề
đơn giản.
Cũng không
nên ở lại đây quá lâu dễ gây thị phi, ta cùng Hương Trầm chuẩn bị quay trở về.
Vừa đi được
nửa đường, liền nhìn thấy một cung nữ lén lút cũng chạy ra từ Tú Linh các. Bộ dạng
rõ dàng là đang làm chuyện khuất tất. Ngó nghiêng khắp nơi, ta ra dấu cho Hương
Trầm, cùng trốn lên phía nóc Tú Linh các.
Bản thân
không phải có ý muốn nhìn trộm, mà chỉ là muốn tránh gặp mặt gây phiền phức.
Nhưng khi
nàng vừa chạy ra khỏi cung Cam Tuyền, không cẩn thận mà ngã để lộ ra thứ nàng cố
gắng che giấu trong giỏ trúc mang theo. Tuy đã ngay lập tức đậy lại, ta vẫn
nhìn rõ ràng một màu xanh biếc chói mắt đó.
Hoa sương
thi.
Nói đến Tú
Linh các, cũng là một giai thoại về loài hoa Sương thi xanh rực rỡ đó.
Sương phi,
vị phi tần nhỏ tuổi nhất của tiên đế từng được người sủng ái hơn chục năm đã từng
sống ở Tú Linh các khi mới vào cung. Nàng một lần đã tình cờ nhìn thấy loại hoa
này, vừa nhìn thấy một lần đã yêu thích không thôi, vịnh ngay một bài thơ. Tiên
đế biết được liền ban cho tên gọi Sương thi.
Sau này xảy
ra chuyện Hoàng quý phi xảy thai, điều tra ra lại là do hương thơm trên người
Sương phi gây hại. Mùi hương của hoa Sương thi kia đối với người thường thì tuyệt
đối không có gì đáng ngại. Nhưng đối với những nữ nhân mang thai mà nói, nghe
nói đó là loại độc chí mạng.
Vì thế mà
trong cung không còn trồng loài hoa này nữa,chỉ còn Tú Linh các nhỏ bé vẫn còn
lại.
Đã trở về
điện Vân Ảnh_ chính điện Cam Tuyền cung vài canh giờ, ta vẫn ngẩn người nhìn về
phía Thanh Vân cung. Khẽ nhắm mắt lại, tự nhủ bản thân chuyện gì nên đến cũng sẽ
đến, đây là quy luật nhân quả. Nhưng đêm đó, ta vẫn không tài nào chợp mắt.
Tờ mờ sáng
hôm sau, khi ta còn đang trằn trọc trên giường thì có tiếng ồn ào ngoài điện. Một
lát sau, Hương Trầm chạy vào thông báo:” Nương nương, Quý phi nương nương như
đang có dấu hiệu động thai khí. Người nên mau chóng đi tới cung Thanh Vân một
chuyến.”
Ta vội
vàng từ trên giường xuống khoác thêm ngoại bào, sửa lại búi tóc đôi chút, nhanh
chóng đi tới cung Thanh Vân.
Vừa bước
ra khỏi cửa, một trận gió thổi tới làm ta rùng mình, đầu óc thanh tỉnh trong chốc
lát. Trong lòng mơ hồ càng thêm rét lạnh…
Ngồi trên
kiệu tới Thanh Vân cung, dọc đường còn gặp nhiều phi tần cùng hướng đi tới. Họ
đều cố giữ im lặng nhưng vẫn không nén nổi vẻ tò mò, những tiếng thì thầm nho
nhỏ vẫn làm ta phiền lòng không thôi.
Cung Thanh
Vân khi ta tới đã náo loạn thành một đoàn, các thái y giỏi nhất trong thái y viện
đều mang nét mặt ngưng trọng khẩn trương. Thái hậu cũng đã tới. Tràng hạt trong
tay bà bị nắm chặt như muốn đứt đoạn. Xem ra bà chưa biết chuyện gì liên quan tới
Thiên Vũ đã động tay chân.
Hoàng hậu
cũng không ngừng lẩm bẩm cầu cho Quý phi qua được kiếp nạn này, nhưng không thể
hiểu điều nàng mong muốn phải chăng lại hoàn toàn ngược lại.
Một vị tiểu
thái giám hô to rời đi lực chú ý của mọi người: “ Hoàng thượng giá lâm.”
Một thân ảnh
màu vàng sáng nhanh chóng đi tới, khuôn mặt ngưng trọng không rõ cảm xúc của hắn.
Khoát tay
ra hiệu cho mọi người không cần hành lễ, Thiên Vũ hỏi vị Lục thái y vừa bước ra
khỏi tẩm điện: “ Lục thái y, Quý phi ra sao?”
Vị thái y
đầu tóc bạc phơ vội quỳ xuống, mồ hôi đã lấm tấm trên trán, giọng nói lộ rõ sợ
hãi:” Bẩm hoàng thượng, nương nương là bị động thai, rất có thể là…” Nói đến
đây, ông ta dừng lại như cân nhắc, nhìn một lượt chúng phi tần, rồi lại như sợ
hãi điều gì mà không nói tiếp.
Thiên Vũ
khuôn mặt đen sì, quát lớn:” Còn không mau nói ra. Ngươi không muốn giữ cái đầu
nữa hay sao?”
Lục thái y
vô cùng bất đắc dĩ nói tiếp:” Có thể là bị hít phải mùi hoa Sương thi.”
Lời thái y
vừa dứt, tất cả đều như hít phải ngụm khí lạnh.
Là bị đầu độc!
Thái hậu
lúc này lại lên tiếng :” Hoàng thượng, chuyện truy cứu nguyên nhân để sau. Điều
cần quan tâm là hoàng tôn của ai gia. Các ngươi còn không mau chóng chữa trị
cho Quý phi?”
Sau đó
hoàng hậu cũng như sự tỉnh, quay lại giao phó đám phi tần đang náo loạn bàn
tán: “ Các vị muội muội, chuyện ở đây đã có bản cung, thái hậu cùng hoàng thượng
lo lắng. Tấm lòng của các muội Quý phi đã biết,mọi người vẫn là nên hồi cung của
mình đi.”
Các phi tần
nghe hoàng hậu nói vậy cũng không thể tiếp tục lưu lại, một lát cũng trở về hết.
Ta đương nhiên cũng không thể ở lại.
Thật ra,
chuyện một phi tần động thai cũng không cần nhiều người như vậy xuất hiện.
Nhưng nàng là nữ nhi của Hà đại tướng quân đầy uy quyền,hơn nữa đây lại là phi
tần đầu tiên hoài thai. Nếu có chuyện bị hãm hại, chuyện này đương nhiên sẽ phải
điều tra rõ ràng.
Ta trở về
cung Cam Tuyền, im lặng chờ mọi sự bắt đầu. Chuyện Hà Khiết Nhi xảy thai lần
này đã là chắc chắn. Hẳn là Thiên Vũ cũng đã có kế sách đối phó với Hà phủ.
Chuyện của Hà Úy làm ta có linh cảm lần này hắn sẽ sử dụng ta vào mục đích gì
đó. Không phải với tư cách một sát thủ, mà là thân phận của ta. Vậy nên khi tiếp
cận hắn mới không để ta dịch dung.
Thật ra
chuyện ngoài cung không phải ta không hề biết chút gì. Tính ra thì đó cũng là
thu hoạch nhờ việc Hà phu nhân vào cung.
Hà Úy vừa
cưới chính thất, nghĩa nữ của Tiền ngự y.
Người thay ta tiếp cận Hà Úy chắc chắn đã được
dịch dung giống với ta.
Đến giữa
trưa, Tố Như được ta phái đi thăm dò phía cung Thanh Vân trở lại, nói với ta:”
Nương nương, hài tử trong bụng Quý phi không giữ được. Nàng tỉnh nghe được liền
ngất xỉu. Nghe nói thân thể vô cùng yếu ớt. Hà tướng quân nghe tin cũng đã cùng
huynh trưởng của Quý phi vào cung xin gặp hoàng thượng.”
Ta gật đầu,
cho nàng lui ra. Điều tra nguyên nhân chắc chắn sẽ chĩa mũi nhọn về phía Huệ tần.
Cung nữ hái hoa Sương thi ở Tú Linh các cố tình bày ra bộ dạng khuất tất đương
nhiên là để người khác chú ý. Cung nữ đó không nghi ngờ là người của Lệ tần hoặc
Hoàng hậu cài trong đám nô tỳ của Huệ tần.
Chỉ e người
giật dây chuyện này không phải là Lệ tần hay hoàng hậu mà là Vương Thục phi tưởng
chừng vô hại kia.
Đang suy
nghĩ thì Tố Như tự nhiên bước vào, giọng nói có vẻ gấp gáp:” Nương nương, hoàng
thượng triệu kiến nương nương tới ngự thư phòng.”