Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 95: Người phụ nữ ngang bướng


Đọc truyện Sát Thủ Của Mùi Hương – Chương 95: Người phụ nữ ngang bướng

“Kết quả chẩn đoán, gãy xương cổ”

Vị bác sĩ vừa dứt lời, chuyển mắt nhìn sang Tống Lục Tài đang nằm trên giường nhắm mắt bất tỉnh, cổ hắn được băng gạc cẩn thận qua lớp băng trắng toát. Nghe vậy Vô Dao đờ người đứng bên cạnh, cô đảo mắt day dưa không dứt.

(Không thể nào, mình chỉ động thủ một tí, không ngờ anh ta lại bị gãy cổ thật)

Ông bác sĩ nhìn cô lên tiếng

“Hiện tại bệnh nhân khó có thể sinh hoạt, nên việc ăn uống đi lại rất khó khăn, cô chỉ cần chăm sóc anh ta cho đến khi cổ anh ta hồi phục hẳn đã”

Vô Dao cau mày, thái độ có chút lo lắng nhìn ông ta hỏi

“Vậy thời gian hồi phục là bao lâu?”

Ông bác sĩ đẩy kính lên, lảo luyện đáp

“Ngắn nhất là hai tuần”

Sáng hôm sau tại tập đoàn CPF, sau khi đọc qua tờ đơn xin phép nghỉ việc của A Minh trên tay, Vô Dao liếc sang chỗ làm việc của anh ta, mới biết hôm nay anh ta vắng mặt thật.

Sau đó cô chuyển mắt sang cô ả nhân viên đang cầm gương, yểu điệu chải chuốt trước mặt hỏi

“Nhĩ Hà, A Minh hôm nay nghỉ việc luôn rồi sao?”

Nghe vậy Nhĩ Hà để gương xuống bàn, thoạt nhìn Vô Dao đáp

“Lúc sáng A Minh có ghé sang và đưa cho em tờ đơn xin nghỉ việc này, bảo em đưa cho chị đấy”

Nghe vậy Vô Dao rũ mắt im lặng trầm ngâm đi, cô tự hỏi có phải nguyên nhân A Minh nghỉ việc là do cô hay không?


Nếu như tối qua cô không phũ phàng với anh ta như thế, chắc chắn hôm nay anh ta sẽ không từ một mặt nghỉ việc như vậy.

Nhưng bỗng dưng cô phát hiện có một lá thư được kẹp sau tờ đơn xin nghỉ việc. Một lá thư nhỏ được gấp và bấm gọn phía sau càng khiến cô ngạc nhiên tò mò muốn mở ra xem, và trong đó chỉ có đôi lời của sự tiếc nuối

[Chào Quân quản lí, tôi là A Minh, sau khi cô đọc được bức thư này thì có lẽ tôi đang trên đường trở về quê hương, hôm qua tỏ tình với cô xong thật khiến lòng tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, tôi cũng biết trước việc cô sẽ từ chối tôi, nhưng cũng không sao, người bạn trai hôm qua của cô anh ta rất hợp với cô đấy, tôi hi vọng sẽ có ngày hai người làm lễ thành hôn, vì tôi ở nơi xa luôn thầm chúc cho cô hạnh phúc]

Đọc hết thư, Vô Dao rũ mắt, miệng cong nhẹ vì có chút nực cười, âm thầm nghĩ

(Anh biết gì không A Minh, anh ta giờ đang nằm viện vì sự cố của tôi đêm qua, chắc sẽ không có cái lễ thành hôn nào như anh mong muốn đâu)

Tại bệnh viện trung ương Bách Thuận Hoa

“A…nóng…nóng quá”

Tống Lục Tài bật rên rỉ từng tiếng nằm trên giường, cổ hắn không thể cử động và cứng nhắc một chỗ, do vừa rồi Vô Dao cầm lên thìa cháo nóng, không cẩn thận đổ hẳn vào mặt hắn đã khiến hắn hét to ầm ĩ.

“Cô không thể thổi nguội và chu đáo hơn sao? Cô còn thua cả người hầu ở nhà ta làm việc nữa, đồ vô dụng”

Hắn cao mày khó chịu nói lớn, từng tiếng cằn nhằn của hắn khiến Vô Dao nhíu mày đi, cô bực tức, đứng phắt dậy khỏi chiếc ghế cạnh giường hắn, đặt bát cháo lên bàn sau đó quay lưng nói

“Rất tiếc vì tôi chưa từng đúc cháo cho ai ăn, nếu anh không chịu thì mau đưa số điện thoại người nhà anh đây, tôi sẽ gọi cho họ đến săn sóc, viện phí toàn bộ tôi sẽ trả để bồi thường”

Thấy cô định bỏ đi, hắn cắn răng miễn cưỡng, cố giơ tay sau bóng lưng cô níu kéo

“Nhưng ta không có người nhà, cô phải chịu trách nhiệm toàn bộ”

Cô quay lại trả lời


“Nhưng tôi còn bận rất nhiều việc, tôi không có thời gian chăm sóc anh tới nơi tới chốn đâu, nếu không phải vì anh làm hành động ngu ngốc đó với tôi trong xe, hà tất gì anh phải chịu cảnh này”

Hắn cắn răng hơn, gào giọng quát

“Nhưng ta còn chưa làm gì đã bị khuỷu tay cô chấn mạnh vào cổ họng, bây giờ cả hàm ta đều đau nhức, cổ lại đau đớn không di chuyển được, cô muốn ta chết sao?”

Cô khoanh hai tay lại, vênh mặt nhìn hắn hỏi

“Nhưng chẳng phải lúc trước anh không biết đau sao? Khi tôi đánh anh lên bờ xuống vực, anh còn cười được mà”

Hắn sực im lặng đi, liếc mắt sang chỗ khác, e thẹn trả lời

“Đó là vì…”

Cô cau mày hỏi

“Vì cái gì hả?”

Hắn chợt thay đổi nét mặt hung tợn đi, biến thành một nét mặt nhu mì nhìn cô nói

“Cô không muốn thì thôi vậy, cô đi đi, bỏ mặc ta ở cái bệnh viện này sống chết ra sao cũng được”

Chợt Vô Dao ngạc nhiên, tự hỏi cái tên này là đang nghiêm túc sao? Sao tự dưng hắn lại bày ra bộ mặt đáng thương như thế, không lẽ là để muốn cô mềm lòng? Nhưng cô muốn thử hắn, đành quay đi nói

“Vậy thì cảm ơn, anh cho thì tôi đi”

Nói xong cô bước chân ra khỏi cửa mất, hắn lại ngạc nhiên không tưởng, định sẽ giả vờ đáng thương cho cô uất phục, hóa ra cách này không lấy được lòng thương cảm của cô, ngược lại còn phản tác dụng không mong muốn.

Hắn đã bực tức, lại còn bực tức hơn lúc ban đầu, hắn liếc mắt sang chiếc bàn bên cạnh giường, trên đó có chiếc điện thoại của hắn và bát cháo lúc nãy Vô Dao để lại, hắn xua tay lên, cố vớ lấy chiếc điện thoại rồi giơ lên trước mặt mình, cả cổ hắn đều đang được băng cứng, không thể xoay qua trái, cũng chẳng thể trở mình qua phải.


Hắn nhấp vào danh bạ, gọi cho một tên thuộc hạ đến trợ giúp.

Chiều đến, Thần Dương rón rén đi vào nhà sau một ngày lang thang ngoài đường, anh lướt ngang qua phòng khách, chợt thấy Tư Đồng đang nằm ngủ ngon giấc trên ghế sofa, hai tay cô ôm người lại vì gió lạnh, anh đi tới, cởi áo mình ra đắp lên người cô, thầm nghĩ

(Mình chỉ mới một ngày không về, cô ấy lại còn dám ngủ ở sofa thế này thật không biết giữ gìn sức khỏe gì cả)

Anh vuốt mái tóc cô, mỉm cười nhẹ thì bất ngờ có tiếng bước chân từ phía sau bước tới. Anh liếc mắt sang một bên, Tinh Nhiên đứng phía sau, bật cười nhạt hỏi

“Về rồi à? Quả nhiên tôi đã nghi ngờ anh chính là bạn trai của Tư Đồng vì tôi đã thấy tấm ảnh hai người chụp chung, do hôm qua cô ấy vừa đưa cho tôi xem trong điện thoại, với lại tôi còn chưa gọi điện báo cho Khiết Tường rằng mình sẽ không trở về nhà trong vài ngày, nào ngờ anh ấy còn đoán được tôi đang ở nhà anh, lại còn gọi trước tôi hỏi về việc đó, nên tôi đã đoán được chính anh đã gọi điện nói cho anh ấy biết trước chuyện để Khiết Tường đỡ lo lắng cho tôi, anh khá lắm Quân Thần Dương”

Thần Dương đứng dậy, quay lại bước tới gần Tinh Nhiên nhắm mắt cười nhạt, khẽ nói

“Cô muốn biết gì cũng được, nhưng con mèo nhỏ của tôi đang ngủ, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”

Tinh Nhiên sực ngạc nhiên, nhưng rồi bật cười nhẹ gật đậu

“Được thôi”

Bên ngoài vườn, Thần Dương đứng bên gốc cây to, từng nhánh cây xào xạc và tiếng chim chích bay qua bay lại trên không trung chuẩn bị về tổ. Anh bỏ hai tay vào túi quần mình, nhìn hoàng hôn đang lặng bóng xuống từ xa, bèn lặng giọng lên tiếng

“Tôi biết chuyện cô và Hàn Tước Thần mất liên lạc nhau gần nửa năm thông qua Phong Tề Dật, hơn hẳn bây giờ cô nổi tiếng như vậy, việc gì phải đắn đo nghĩ về một tên không ra gì như hắn nữa, em trai tôi không xứng với cô sao?”

Tinh Nhiên ngồi trên ghế đá gần đó, hai bàn tay hòa quyện vào nhau dưới đùi, ánh mắt nặng nhọc đáp

“Tôi biết anh sẽ nghĩ cho Khiết Tường, nhưng tình cảm của tôi vẫn hướng về Tước Thần vì tôi biết anh ấy có lí do gì đó mới chấp nhận rời khỏi tôi, nếu anh yêu Tư Đồng, anh phải biết cảm giác của tôi cũng y như anh chứ?”

Bỗng Thần Dương bật ngượng, quay mặt lại nói

“Đừng nhắc chuyện Tư Đồng nữa, với lại cô có chuyện gì sao? Nét mặt cô hiện rõ sự u buồn và sợ hãi”

Tinh Nhiên bật cười nhạt, ngẩn mặt nhìn Thần Dương trả lời

“Tôi thì có gì để sợ hãi chứ”


“Không, cô không thể qua mặt sự quan sát của tôi, cô đang lo lắng chuyện không thể tìm thấy hắn, hay là…”

Nghe Thần Dương đang soi mói thâm tâm mình, Tinh Nhiên bật đổ mồ hôi lạnh, đứng phắc dậy phản ứng mạnh nói lớn

“Đừng…đừng nói nữa”

Thần Dương ngạc nhiên, sau đó hiểu ý nhếch môi bảo

“Quả nhiên là vậy, hôm qua cô ngất xỉu bên lề đường, nhất định trước đó đã sốc một chuyện gì đó đến tột độ, dù sao tôi cũng không muốn dính líu đến chuyện người khác, nể mặt cô là bạn gái của Hàn Tước Thần, cũng là người phụ nữ mà em trai tôi đâm đầu ngu ngốc vào yêu thương, nên tôi có thể sẽ hạ mặt giúp cô một lần”

Tinh Nhiên cắn răng, đặt bàn tay lên ngực mình quả quyết nói

“Tôi không cần, tự khắc tôi sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện”

Thần Dương bật cười nhạt dưới môi, sau đó nhìn cô hỏi

“Cô thật ngang ngược, cô nghĩ cô có thể giải quyết nó bằng một mình cô sao?”

Tinh Nhiên cắn răng, cô biết mình chẳng thể chống lại A Lạc, lại không có ai để dựa dẫm giúp đỡ, nên chỉ với bản thân cô thật khó có thể vượt qua chuyện này, nhưng vì không muốn chuyện của mình dính dáng tới người khác nên cô lại buộc miệng, từ chối sự ân cần của Thần Dương và nói

“Tôi ra sao cũng được, tôi biết mình phải làm gì mà”

Nói xong cô quay bước đi, Thần Dương lẩm bẩm

“Người phụ nữ ngang bướng”

Ngay lúc này, Tinh Nhiên chạy ra sau góc tường nhà, cô dựa lưng vào tường, bủn rủn thân thể, ánh mắt nhìn xuống đất nheo mày lẩm bẩm

“Hiện tại A Lạc đang nhắm vào mình, và mục đích của hắn là muốn Tước Thần phải lộ diện”

Bỗng dưng cô đưa tay đỡ lấy mặt, sau đó ngước lên trời bật cười đau nói

“Ha, làm sao anh ấy có thể xuất hiện chỉ vì một con ngốc như mình chứ”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.