Đọc truyện Sát Thủ Của Mùi Hương – Chương 88: Người bí ẩn
Buổi sáng hôm ấy, tại căn phòng làm việc của ông chủ Diệp. Sau khi đọc qua tờ giấy bảng thống kê tài liệu về số lượng hàng hóa được xuất khẩu bị tổn thất trong các tháng qua, ông chủ Diệp đã cao mày nhăn mặt vì khi không vô cớ con số tổn thất đã tăng lên đến vài tỷ. Gây hư hao nặng nề, thậm chí còn bị hủy hợp đồng hợp tác, tổn hại nghiêm trọng.
“Cái này là cái gì? Vì sao tới bây giờ anh mới nói cho tôi biết”
Ông ta cáo gắt, đập thẳng bảng tư liệu vào mặt một tên thuộc hạ trước mắt, giận dữ quát lớn. Vừa ăn cú sỉ nhục ấy, tên thuộc hạ run rẩy mẩy tay chân, cúi đầu không dám ngước lên nhìn thẳng mặt ông chủ Diệp, lấp mấp bối rối cố giải thích
“A…cái này là do tháng trước vì vỡ con đập ở dòng sông nên toàn bộ hàng hóa dự trữ trong kho của chúng ta đã bị cuốn trôi và hư hao tất cả, tôi đã muốn thông báo với ngài việc này sớm nhất có thể nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì, đúng là một lũ vô dụng, cút đi, cút ngay khỏi căn phòng này đi”
Ông chủ Diệp bực tức gào lớn thì tên thuộc hạ đã sợ hãi quay lưng đi, vừa bỏ chạy vừa lấp mấp nói
“Xin…xin lỗi ông chủ Diệp, tôi ra ngoài liền đây”
“Cạch”. Khi tiếng cánh cửa căn phòng đã đóng lại, ông chủ Diệp thở dốc mệt mỏi, nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế xoay phía dưới rồi kéo mạnh ngăn tủ dưới bàn ra lấy ngay một lọ thuốc giảm đau cho tim mạch.
Lắc nhẹ hộp thuốc và cho một hai viên ra lòng bàn tay, ông đã không đắn đo cho vào miệng mình và nốc ngay một cốc nước lọc được để ngay trên bàn, nuốt chúng đi.
Lúc này đầu ông đã có hơi choáng váng, bèn đưa tay nắn trán mình mà nhíp cả hai mắt lại trông thật kém sắc, cũng chẳng thế giấu được lòng mình, đó là bản thân ông đã bắt đầu có dấu hiệu bệnh tim trong vài tháng qua.
Phía bên ngoài, tên thuộc hạ vội vã chạy ra ngoài trong sợ hãi, vô tình đâm phải một bức tường thịt cao lớn trước mặt khiến hắn ngã nhào về sau, đập mông xuống sàn hành lang trong đau đớn mà rít lên vài tiếng, lại vội vã hấp tấp vụn về lên tiếng
“Xin…xin lỗi”
“Đi đứng kiểu gì vậy?”
Một giọng nói khàn trầm vang lên, trầm đến mức muốn co đặc khiến tên thuộc hạ ngạc nhiên, ngẩn mặt nhìn người đàn ông kia trước mình. Dưới đáy mắt anh ta lộ hẳn sự sâu thẳm, hắn cảm thấy bản thân mình như bị hút toạc vào trong vực sâu đó, người tê buốt lạnh toát cả mồ hôi.
“Xin…xin lỗi, tôi…”
Hắn mấp môi, to cả mắt nhìn người đàn ông ảm đạm trước mặt, và anh ta chỉ liếc nhìn hắn một hồi sau đó lướt qua chẳng để lại câu nói nào nữa, cứ thế chậm rãi đi mất hụt trên dãy hành lang dài thượt về xa.
Tên thuộc hạ đứng dậy, quay mặt lại đã thấy bóng dáng anh ta biến mất, lẩm bẩm tự hỏi
“Ai vậy chứ?”
Tuy chỉ mới theo hầu Diệp phái bang vài tháng, nhưng trong số các thuộc hạ qua lại ở đây không người nào là hắn không nhớ rõ mặt. Càng sẽ không thể nào không để ý việc ở đây lại có một người có giọng khàn trầm đến thế.
“Nếu mình nhớ không lầm là mình chưa từng thấy qua anh ta ở đây lần nào, không lẽ là lính mới?”
Hắn sờ cằm mình tò mò suy nghĩ thì hai tên thuộc hạ khác cũng bước tới lên tiếng
“Tiểu Nhất! Sao rồi? Vừa nói chuyện với ông chủ Diệp ổn cả chứ?”
Hắn vừa ngẩn mặt nhìn hai tên lộn xộn nhất ở Diệp Gia, đó là Tiểu Hổ và Tiểu Cường.
Ngay khi tên Tiểu Hổ vừa thốt hỏi thì tên còn lại Tiểu Cường cũng tiếp lời
“Nghe bảo ông ta định tuyển cận vệ hầu việc bên cạnh thế cho A Lạc, mày đã đoạt tới chức vụ đó chưa?”
Nói xong cả hai tên cười mỉa mai vì biết Tiểu Nhất vừa ăn cả bảng thống kê tư liệu vào mặt bởi ông chủ Diệp nên bên má hắn vẫn còn chút đỏ ửng đau rát. Tiểu Nhất chỉ xoa xoa bên má mình qua lại, chuyển mắt nhìn chỗ khác trả lời
“Đoạt chức cái gì chứ? Vừa ăn ngay quả thốn này chưa đủ sao?”
“Hahaha”
Nghe vậy hai tên kia lại ôm bụng cười ha hả thì Tiểu Nhất cũng nhăn mặt hóa giận
“Vui vẻ cái gì mà cười chứ?”
Tiểu Hồ dừng cười nói
“Dạo này công việc ở Diệp phái bang nhàn rỗi không kém, hàng hóa bị tiêu mất sạch tổn thất nặng nề, pha này lão Diệp lại đau đầu vắt óc suy nghĩ nữa rồi đây”
Tiểu Cường cũng tiếp đáp
“Tao nghĩ cái đà này Diệp bang chẳng thể khá hơn nỗi được, chả trách lão lại bị A Lạc chơi khăm đến thế, lão lại không có con cái nối dõi, biết đâu khi lão chết chúng ta còn được hưởng một ít ngân lượng từ Diệp
bang thì sao?”
Nghe vậy Tiểu Nhất đã ra nét mặt không hài lòng nói
“Đã theo hầu Diệp phái bang nhiều năm như vậy mà mấy người còn không biết thân phận sao? Ông chủ Diệp tuy nóng tính và nghiêm ngặt nhưng nhiều lúc tôi thấy ông ấy rất quan tâm những thuộc hạ như chúng ta”
Bỗng Tiểu Hổ cao mày xoay lưng nhè nhặt không đồng tình
“Sự quan tâm của một lão già lớn tuổi mang lại được cái gì chứ, ông ta cũng gần hết thời rồi, không chừng vài năm nữa là ngủm thôi, hôm qua tao mới phát hiện trong kho chứa đồ đựng nhiều vàng lắm, nghe bảo ông ta ra lệnh cho thuộc hạ vứt ở đó vì nghĩ mình không cần dùng tới, đúng là già cả quá đến mức điên rồ”
Tiểu Cường cũng bật cười vui vẻ nói
“Vì thế hôm qua bọn tao đã nhanh tay chân hốt hết số vàng bạc đá quý đó giữ lấy làm của, nếu mày tiếc thì bọn tao sẽ chia cho mày một món cũng được”
Nghe vậy Tiểu Nhất sực ngạc nhiên đáp
“Gì chứ? Hai người làm như thế là ăn trộm đấy, mau trả về chỗ cũ đi”
Bỗng Tiểu Hổ cao mày quay lại gắt giọng không vui
“Mày bị điên sao? Làm người đã lấy ai lại đi trả bao giờ, với lại chỉ có một ít vàng bạc thôi mà, đối với lão Diệp chỉ là một mẩu vụn trong khối tài sản lớn lao của ông ta thôi”
Chợt Tiểu Cường vỗ vai Tiểu Hổ lên tiếng
“Mà thôi tao cũng hơi đói bụng, đi ăn thôi”
Tiểu Hổ cũng vui vẻ trả lời
“Được, từ sáng tới giờ chả có thứ gì vào bụng, tao lại thèm gà nữa rồi”
“Ừ, tao vừa mua một chầu rượu giấu sau vườn, ra uống không?”
“Ý hay đấy”
Tiểu Hổ bật cười hào hứng. Cứ thế hai tên Tiểu Cường và Tiểu Hổ khoác lấy vai nhau bước đi dần thì Tiểu Nhất bỗng lên tiếng
“Khoan đã, tao định hỏi tụi bây một chuyện này”
Nghe vậy Tiểu Cường và Tiểu Hổ ngạc nhiên quay lại. Cường nhăn nhó cao giọng nói
“Gì nữa hả?”
“Tụi mày biết trong Diệp bang có ai có giọng khàn không?”
Tiểu Nhất hỏi, Tiểu Hổ và Tiểu Cường ngạc nhiên.
“Giọng khàn sao? Có chứ, có một thằng béo ú chuyên vụn về trong công việc…hắn tên là…”
Tên Tiểu Hổ đang mấp máy trả lời thì Tiểu Nhất đã cắt ngang nói
“Không phải tên đó, tao đang nói về một tên có thân hình cao lớn, chạc khoảng hơn 1m8, mái tóc màu đen và đôi mắt hắn rất ảm đạm, lạnh lùng và bí ẩn”
Sau sự diễn tả của Tiểu Nhất, cả hai tên Cường và Hổ nheo mắt giật giật trả lời
“Làm gì mà có một tên như thế? Bọn này đã theo hầu Diệp bang vài năm rồi nhưng chưa thấy qua tên nào như mày diễn tả cả”
Bỗng Tiểu Nhất lại cố tra hỏi tiếp
“Lúc đầu tao cũng thấy mặt hắn rất lạ nên đoán đại hắn là lính mới ở đây, tụi mày nhớ có tên nào mới vào đây như thế không?”
Tiểu Cường lại hằn giọng đáp
“Nhân lực vừa vào đây chỉ có vài tên thôi, đa số bọn chúng chỉ cao tầm 1m7 là cùng, chả có tên nào cao hơn 1m8 như mày kể đâu”
Sực Tiểu Nhất bật kinh ngạc đứng hình thì Tiểu Cường và Tiểu Hổ cũng quay lưng đi nói
“Thôi tự mà tìm hiểu đi nhé, bọn tao chả có thời gian rảnh đi vạch thông tin cá nhân của người khác đâu”
Bóng dáng của hai tên lộn xộn bước đi dần, để lại một màng âm im lặng tột độ. Tiểu Nhất quay chân đi, lòng âm thầm bật nghĩ
( Không có tên nào như thế cả sao? Vậy…tên đó là ai?)
…
Trên sân thượng có các luồn gió bay lồng lộng xung quanh, hất tung cả mái tóc đen của một người đàn ông trầm mặc đứng bên bang công ấy.
“Thế nào? Vẫn chưa tìm ra hắn à?”
Giọng nói anh ta trầm khàn lặng đi, tay kề chiếc điện thoại bên tai thốt hỏi thì đầu bên kia cũng trả lời
“Chưa, có người đã thấy hắn xuất hiện trong nhà hàng vài ngày trước, chưa kịp lùng tung dấu tích thì hắn đã nhanh trí bỏ chạy, ngài yên tâm, cho dù có lục tung cả đất nước này thì Lạc Diệc Minh cũng khó mà chạy thoát”
Nghe vậy anh ta nhếch môi, khẽ giọng nói
“Tốt, nếu có tin tức liên quan tới hắn…”
Nói tới đây anh quay người lại, dựa lưng ra gốc ban công phía sau giương đôi mắt lạnh tiếp lời
“Lập tức báo cho tôi ngay”